Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chứng kiến khoả...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

Sau khi Sơn Hải đi vào Thanh Vân Châu, biến nguyên một Thanh Vân Châu thành một thế giới toàn là nước, khắp nơi tràn ngập hơi nước, tầm nhìn rất ngắn.

Sau khi hắn c.h.ế.t đi, hơi nước ở Thanh Vân Châu bắt đầu tiêu tán, lúc này bọn họ ra ngoài càn quét đều có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.

Sau khi trận đấu với Yêu tộc này kết thúc, vùng đất Thanh Vân Châu trước mắt đầy thương tổn, hiện giờ ánh mặt trời chiếu xuống đất giống như là một thế giới mới bắt đầu nảy nở sau một kiếp nạn thật lớn.

Đáng tiếc là, ở Thanh Vân Châu, ngoại trừ mấy người Diệp Linh Lang đã không còn người sống nào nữa, bọn họ một nửa đã c.h.ế.t trong buổi tối mà Sơn Hải đến đây, một nửa còn lại may mắn sống sót cơ bản đã rời đi an toàn.

Chỉ có một số rất ít không may mắn, trong quá trình chạy trốn gặp được đám tiểu yêu không mấy thông minh, bị bọn chúng ăn thịt rồi.

Khoảng một ngày một đêm, mấy người Diệp Linh Lang trong quá trình càn quét, nhặt được không ít dược thảo và tài liệu, cùng với các loại vũ khí rơi đầy đất, còn nhặt được không ít t.h.i t.h.ể yêu quái, thu hoạch đầy ắp.

Chờ đến khi nàng càn quét sạch sẽ, tâm tình sung sướng vỗ tay một cái.

“Kết thúc công việc rồi, nhị sư huynh, lục sư huynh, chúng ta rời nơi này thôi.”

Nghe được lời này, Thẩm Ly Huyền từ trên cây nhảy xuống, Ninh Minh Thành đi ra từ lùm cây.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới bản thân mình cũng sẽ có lúc đào cỏ dại, à không, đào linh thảo dược thảo.

Tiểu sư muội không những tự mình càn quét, nàng còn thả đám sủng vật của nàng ra để cùng nhau càn quét, đặc biệt là quả tử cưỡi thỏ kia, đôi mắt tinh, mỏ lại độc địa, đoạt đồ vật nhanh vô cùng.

Nàng có nhiều hỗ trợ như thế, mà hai người bọn họ chỉ có một mình, còn sủng vật của bọn họ đều là sủng vật chân chính, lấy ra sẽ bị đám sủng vật của sư muội bắt nạt, không lấy còn hơn.

Tiểu sư muội nàng chơi không đẹp chút nào.

Hai người nhanh chóng tập hợp bên người Diệp Linh Lang.

Bọn họ nhìn thoáng qua trên không, lúc này hơi nước phía trên đều tản hết rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ ở Thanh Vân Châu nhìn thấy trời xanh mây trắng, thật sự muốn cảm khái một chút.

Lúc này thật sự phải rời đi rồi!

Bên ngoài Thanh Vân Châu, một khu đất rộng lớn phía thượng nguồn con sông.

Lần này tiến đến chi viện Thanh Vân Châu, các đại tông môn tụ tập đầy đủ hết, các chưởng môn trưởng lão dẫn dắt đệ tử đến đó, một đám người vô cùng đông đúc.

Trừ bọn họ ra, còn không ít tán tu nghe thấy tin đồn cũng theo tới để chứng kiến một ngày quan trọng như hôm nay.

Thanh Vân Châu có một con đại yêu Hóa Thần kỳ, cường thế bá chiếm toàn bộ Thanh Vân Châu, toàn bộ hạ Tu Tiên giới không có ai là không biết, không ai là không hiểu.

Sau khi bọn họ đã trải qua một đoạn thời gian cứu viện, thành công cứu đi những người may mắn còn sống sót, đồng thời sau khi trải qua suy xét thận trọng đã quyết định dùng cách phong tỏa Thanh Vân Châu để tránh cho Yêu tộc bên trong ra ngoài làm loạn Tu tiên giới.

Rốt cuộc, Thanh Vân Châu không còn người sống, liều c.h.ế.t một trận cũng không có lãi, đây là biện pháp có tổn thất nhỏ nhất.

Trong lúc phong châu cũng từng thấy đại yêu kia cản trở, nhưng minh chủ đã gương mẫu, nhiều lần kiềm chế hắn, để các trưởng lão của tứ đại tông môn tiếp tục phong châu.

Mà hôm nay đã hoàn toàn phong ấn được Thanh Vân Châu, hạ tu tiên giới không phải chịu sự uy h.i.ế.p của đại yêu mà không yên ổn nữa.

Vì cảm tạ sự hy sinh mấy ngày nay của các đại tông môn, để chứng kiến một khoảnh khắc quan trọng có tính lịch sử này, mọi người hôm nay tụ tập tại đây, bọn họ tràn đầy chờ mong.

Kết thúc rồi, một đoạn tai họ do Yêu tộc gây ra sắp trở thành lịch sử, tất cả sắp kết thúc rồi!

Chỉ thấy Nhậm Đường Liên bay ở trên cao nhất, hai bên phân biệt là các trưởng lão được tứ đại tông môn phái ra trợ giúp việc phong tỏa Thanh Vân Châu.

Mà bên cạnh Nhậm Đường Liên là cô nhi của thành chủ Thanh Vân Châu, Doãn Thi Hàm.

Bước cuối cùng phong châu, Doãn Thi Hàm cùng với Nhậm Đường Liên cùng nhau hoàn thành.

Giờ phút này, Nhậm Đường Liên đang cầm một viên linh châu có chứa rất nhiều linh lực, hắn đưa linh châu cho Doãn Thi Hàm.

“Để nó vào trong trận pháp, trận pháp sẽ xong, ngươi tới đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Doãn Thi Hàm nhận linh châu hít một hơi, cũng không biết bên trong Thanh Vận Châu bây giờ thế nào.

Lúc ấy, minh chủ dò hỏi về tin tức của Diệp Linh Lang, Tạ Lâm Dật nói hắn là người cuối cùng rời đi, trước khi rời đi hắn rưng rưng nhìn theo mọi người rời đi, mà Diệp Linh Lang đi đầu tiên, nghĩa là đã đến gây tai họa ở chỗ khác rồi.

Doãn Thi Hàm không nói gì, nàng không biết Diệp Linh Lang muốn làm gì, trong lòng nàng hy vọng Diệp Linh Lang có thể hoàn thành việc lớn mà nàng kỳ vọng, trông mong nàng có thể sáng tạo được kỳ tích.

Phong châu chính là biện pháp tốt nhất đối với những người chưa chịu khổ, nhưng không phải đối với nàng, đại yêu kia nên nhận được trừng phạt mà hắn phải chịu mới đúng.

Nàng biết, nếu phong châu, mặc dù sau này nàng có mạnh hơn, lợi hại hơn cũng không thể mở ra.

Bởi vì mọi người sẽ không cho phép nàng làm như vậy, mặc dù nàng muốn báo thù, nhưng ai có thể đoán trước được sau khi mở ra phong ấn, đại yêu lần nữa xuất hiện có thể làm hại cuộc sống của mọi người hay không. Vì sự an ổn, nhất định bọn họ sẽ không để nàng giải phong ấn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Cũng không biết Diệp Linh Lang bây giờ như thế nào, mặc dù nàng không thành công, nàng cũng đã có bản đồ của phủ Thành chủ, trong đó có một lối đi bí mật để đi ra ngoài.

Chỉ là đi rồi, sẽ không ai có thể tiến vào Thanh Vân Châu nữa.

Doãn Thi Hàm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị đặt linh châu vào trận pháp

Lúc này, bỗng nhiên có một trận gió.

Chỉ thấy hơi nước phía trên Thanh Vân Châu nhanh chóng tiêu tán, phía không trung của Thanh Vân Châu trở nên rõ ràng!

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây không nhịn được mà phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

“Mau nhìn xem, hơi nước ở Thanh Vân Châu đã tan đi rồi! Ta đã nhìn thấy cây cối bên trong Thanh Vân Châu rồi!”

“Sao lại thế này? Trận pháp mang đến hiệu quả phụ hay sao? Bầu trời Thanh Vân Châu không ngờ lại thay đổi rồi! Như thế này nghĩa là từ giờ về sau, Thanh Vân Châu lại không có tai nạn nữa sao?”

“Hôm nay quả là một ngày lành! Cho dù vì cái gì, đây là một dấu hiệu tốt đúng không!”

“Chắc là thế, nhưng không biết vì sao trong lòng ta cảm thấy hoảng hốt, chỉ sợ lát nữa sau khi bên kia bị hơi nước thổi tan lại nhìn thấy đại yêu đứng đó, lộ ra một nụ cười quỷ dị, cười nhạo chúng ta vọng tưởng phong tỏa hắn ở đó.”

“Thủi thui cái miệng của ngươi! Thật vất vả mới có thể làm được mọi việc, ngươi lại ở đây dọa mọi người làm gì? Hình ảnh trong đầu ta thật đáng sợ! Nhanh bỏ linh chau vào đi, xong xuôi mọi việc, vĩnh viễn phong tỏa Thanh Vân Châu, Yêu tộc không thể ra ngoài hại người nữa!”

Tất cả mọi người ở đây trong đó có Nhậm Đường Liên cũng không dự đoán được có việc ngoài ý muốn như vậy xuất hiện, lúc này, trưởng lão tham dự phong châu của Thất Tinh Tông chạy đến giục Doãn Thi Hàm.

“Doãn đại tiểu thư, để tránh đêm dài lắm mộng, mau đặt linh châu vào đi!”

Doãn Thi Hàm gật gật đầu, đặt linh châu vào mắt trận.

Linh châu đã được đặt vào, trận pháp đại thành, ngay lập tức ánh sang bên ngoài Thanh Vân Châu chợt lóe lên, trong khoảnh khắc, vô cùng nhiều âm thanh vui sướng truyền đến từ phía đám đông.

“Thành công rồi! Về sau chúng ta không cần phải lo lắng nữa!”



“Kết thúc rồi! Vọng tưởng tàn sát tu tiên giới của Yêu tộc đã kết thúc rồi.”

“Thật là tốt quá! Chúng ta… Trời ạ! Lại một trận gió to nữa rồi, lần này thổi từ bên kia tới!”

Vừa nói xong, mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm vào một mảnh không gian đã tiêu tán mây mù, trong lòng cầu nguyện đừng có người, đừng có người, đừng…”

“A a a! Nơi đó thật sự có người!”

Ngay lập tức, toàn trường đều là sự kinh ngạc, ai nấy đều kinh hoảng.

“Đừng sợ hãi, trận pháp đã thành rồi, hắn không ra được đâu

Lời này vừa xong, giây tiếp theo, toàn bộ trận pháp đã thành bỗng “Uỳnh” một tiếng, chấn động!

!!!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0