Lý Tiểu Nguyệt

Chương 6

Linh Bát Nhị Tứ

2025-03-26 14:15:36

Ta ra sức tự tiến cử bản thân. Chợt nhớ đến giá sách và thanh trường thương trong phòng, ta bổ sung:

"Cha ta là thầy đồ, ta biết chữ. Ta lớn lên nơi thôn dã, ta biết cách sinh tồn giữa rừng núi hoang vu."

Đôi mắt công chúa ánh lên một tia sáng, trong thần sắc mang theo một chút hài lòng. Ta nghe thấy nàng nói với Mẫn Thư: 

"Tuy nàng là một phụ nhân thôn quê nhưng còn mạnh mẽ hơn cả một số quý nữ chốn Kinh thành. Ngươi có quá nhiều chuyện cần phải lo liệu, hay là giao công việc ở viện Đường Lê cho nàng xử lý?"

Ta không biết viện Đường Lê là nơi nào, cũng không biết công chúa muốn giao cho ta làm gì. Nhưng ta hiểu rằng, nàng đã đồng ý giữ ta lại rồi.

Ta kéo theo Nhị Nha, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

6.

Ta mơ mơ màng màng trở thành người dưới trướng của công chúa.

Thế nhưng công chúa và Mẫn Thư lại nói rằng ta là nữ tử hiếm hoi còn giữ được sự tỉnh táo. Mãi sau ta mới biết, công chúa chính là muội muội ruột của đương kim Thánh thượng, phong hào Dung Liên, là vị công chúa tôn quý nhất của triều Đại Diễn.

Ta để Nhị Nha lại bên cạnh Dung Liên công chúa, còn mình thì đơn độc quay về nhà họ Hạ.

Khi ta trở về, trời đã tối đen. Trong sảnh chính vẫn còn ánh nến, Từ thị và Hạ Thần mặt lạnh ngồi trên băng ghế dài.

"Bỏ đi đâu vậy? Giờ này mới chịu về!"

Bên tay bà ta đặt sẵn một cành táo, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn để dạy dỗ ta. Ta bỗng dưng gào khóc, nhào vào lòng Từ thị, đè tay bà ta xuống khiến bà ta không thể với lấy cành táo kia.

Sau đó, ta khóc đến xé gan xé phổi: "Mẫu thân, trong nhà còn tiền không? Nhị Nha bị người ta bắt đi rồi! Nhị Nha là một miếng thịt rơi ra từ trên người con, chúng ta lấy tiền chuộc Nhị Nha về có được không?"

Từ thị giật mình: "Sao lại thế?"

"Con nghĩ đến chuyện đọc sách của Thần nhi rất quan trọng nên đã để Nhị Nha dìu con lên trấn trên, xem thử có thể nhận một ít việc thêu thùa hay không, cố gắng tích góp tiền học phí cho Thần nhi."

"Nào ngờ lại lỡ va phải một vị quý nhân, miếng ngọc bội trên người nàng ta rơi xuống đất vỡ tan tành."

"Con không bồi thường nổi, họ liền bắt Nhị Nha đi, nói là để Nhị Nha làm nô tỳ trừ nợ."

"Đều tại con, nếu chân con không bị thương, nhất định đã tránh kịp rồi."

Ta vừa khóc vừa ra sức dụi nước mắt nước mũi lên áo Từ thị.

Từ thị vội hỏi ta: "Là vị quý nhân nào?"

Ta đáp: "Là công chúa đương triều."

Sắc mặt Từ thị lập tức đen lại. Bà ta trầm mặc một lát rồi khuyên nhủ:

"A Nguyệt, ngọc bội của công chúa tất nhiên vô cùng quý giá, chúng ta không bồi thường nổi đâu. Nhị Nha vào phủ công chúa, dù chỉ là làm nô tỳ cũng là ngày tháng tốt đẹp, con nghĩ thoáng một chút đi, chuyện này cứ thế bỏ qua là được."

"Con chẳng lẽ lại vì Nhị Nha mà không màng đến Thần nhi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hạ Thần lập tức nói: "Mẫu thân, nhi tử muốn đọc sách, muốn thi Trạng nguyên, mang danh cáo mệnh phu nhân về cho người."

Lừa gạt! Đừng nói đến Trạng nguyên, còn chưa thi đến Tú tài mà ngươi đã chẳng nhận ta là mẫu thân nữa rồi. Ta ôm chặt Hạ Thần vào lòng, vừa khóc gào vừa ra sức đ.ấ.m vào lưng hắn.

"Con ơi, con của ta ơi."

"Nhị Nha là một miếng thịt rơi ra từ trên người mẫu thân, con cũng là một miếng thịt rơi ra từ trên người mẫu thân mà."

"Về sau mẫu thân chỉ còn lại một mình con thôi, con nhất định phải có lương tâm, phải hiếu thuận với mẫu thân."

"Con ơi, lòng mẫu thân đau lắm, đau quá đi thôi."

Hạ Thần bị đánh đau nhưng hắn sợ ta moi sạch gia sản đi chuộc Nhị Nha nên chỉ có thể nhịn. Hắn không chỉ nhịn, mà còn nghiến răng dỗ ta:

"Mẫu thân... Người yên tâm, muội muội không còn ở đây nữa, về sau Thần nhi nhất định sẽ hiếu thuận với người... Khụ khụ..."

Ta làm ầm một hồi, đến khi mệt mới buông Hạ Thần ra rồi đi vào bếp làm đồ ăn.

Sáng hôm sau, Từ thị lay ta dậy.

"A Nguyệt, hôm qua con có thể lên trấn trên, xem ra chân đã không còn vấn đề gì, mau theo ta lên núi hái linh chi, tránh đêm dài lắm mộng, bị người khác phát hiện mất."

"Được thôi, mẫu thân, con lập tức dẫn người đi." Ta mặc quần áo vào, nói: "Mau chóng lấy linh chi đổi thành bạc, đưa Thần nhi lên trấn trên học hành. Nhị Nha không còn ở nhà nữa, về sau con chỉ có thể trông cậy vào Thần nhi thôi."

Ta biết, Từ thị đây là sợ ta nghĩ quẩn muốn cứu Nhị Nha nên vội vã muốn lấy linh chi trước, sau đó thực hiện kế hoạch của bọn họ. Đáng tiếc, vừa bước ra khỏi sân nhà họ Hạ, một chiếc xe ngựa đã chặn ngang đường đi của chúng ta.

Xe ngựa dừng lại, một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bước xuống.

Chính là Mẫn Thư.

Theo cùng nàng còn có mấy thị vệ cao lớn. Sắc mặt Từ thị thoáng qua một tia kinh ngạc, chắc bà ta nghĩ rằng đây là người do Tiêu phu nhân phái đến sớm.

“Chuẩn bị bạc xong chưa?” Mẫn Thư mở miệng.

Từ thị sững sờ: “Bạc gì?”

Ta nhỏ giọng nhắc bà ta: “Mẫu thân, đây là thị nữ bên cạnh công chúa hôm qua.”

Từ thị lập tức nói: “Cô nương, hôm qua A Nguyệt vô lễ với quý nhân, là lỗi của A Nguyệt. Nhưng chẳng phải các người đã mang Nhị Nha đi để trừ nợ rồi sao? Còn đòi bạc gì nữa?”

Mẫn Thư khẽ cười lạnh: “Một đứa bé gái năm tuổi, nhiều nhất chỉ đáng giá hai, ba lượng bạc, có thể bù nổi một miếng ngọc bội không?”

“Các người nên cảm thấy may mắn vì hôm qua va phải ta. Ngọc bội trên người ta không đáng giá bao nhiêu bạc, một trăm lượng bạc là đủ đền. Nếu là công chúa, e rằng mạng của cả nhà các người cũng không đủ đền đâu.”

Sắc mặt Từ thị lập tức tái nhợt.

Ta cắn răng cầu xin: “Cô nương, chúng ta thực sự không có nhiều bạc như vậy.”

Mẫn Thư lạnh lùng nói: “Một là bồi thường một trăm lượng bạc, hai là cả nhà các người đều phải bán mình vào phủ công chúa, dùng bổng lộc hàng tháng để trả nợ. Ta hầu hạ bên cạnh công chúa Dung Liên, ngay cả tri phủ của các ngươi cũng không dám để ta chịu thiệt, đừng mong trốn nợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lý Tiểu Nguyệt

Số ký tự: 0