Lương An

Chương 8

LL LÂM TỊCH

2025-03-27 11:19:50

Ra khỏi phòng bệnh, Lương Sơn chậm rãi tháo kính ra lau, ông ấy nhìn tôi cười nói: "Lương An, nếu bố và mẹ con ly hôn, con sẽ đi theo bố chứ?"



Nói một cách công bằng, mẹ tôi không phải là một người mẹ tốt. Bà ấy mạnh mẽ, độc đoán, sĩ diện. Với Lương Đình, bà ấy nuông chiều vật chất, áp chế tinh thần, bà ấy chỉ thừa nhận những người có giá trị. Vì vậy, sau khi tôi chứng minh được giá trị của mình, bà ấy đã thừa nhận tôi.



Hơn hai năm nay, bà ấy đối xử với tôi không hẳn là tốt, nhưng về mặt vật chất chưa từng bạc đãi bao giờ.



Thực ra, bà ấy cũng chưa chắc đã yêu thương Lương Đình đến thế, bà ấy chỉ yêu cảm giác được kiểm soát Lương Đình mà thôi.



Trước đây tôi từng nói chuyện với Bùi Ủng Xuyên, biết được mẹ tôi lớn lên trong một gia đình vô cùng ngột ngạt. Từ nhỏ đến lớn, bà ấy mặc gì, ăn gì bà ngoại đều can thiệp.



Còn ông ngoại tôi lại là người có tính kiểm soát cực kỳ mạnh, mẹ tôi từng nuôi một con mèo nhỏ, chỉ vì thành tích thi cử của bà không đạt được kỳ vọng của ông ngoại, ông ngoại đã nhẫn tâm dìm c.h.ế.t con mèo ngay trước mặt mẹ.



"Nói về cuộc hôn nhân của bố mẹ…" Tôi nhìn bố, hứng thú hỏi, "Ông ngoại là một đại lão ngành Y nổi tiếng cả nước, chắc chắn ông ấy có sự kiểm soát mạnh mẽ đối với hôn nhân của mẹ. Người như bố, làm sao lọt vào mắt xanh của ông ấy, cưới được mẹ con?"



Lương Sơn nhìn tôi chằm chằm, từng chữ từng chữ hỏi tôi: "Bố là người như thế nào?"



"Tầm thường, tự ti." Tôi bình tĩnh nhìn ông ấy.



Lương Sơn đột nhiên bật cười: "Nói hay lắm, Lương An, năm đó mẹ con cũng đánh giá bố như vậy. Con rất giống bà ấy. Hai ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của bố và mẹ con. Bố đã chuẩn bị cho chúng ta một món quà lớn, bà ấy nhất định sẽ thích."

Khi tôi nhìn thấy Lương Đình nằm trong vũng máu, mẹ tôi ngồi dưới đất gào khóc, tôi mới biết món quà sinh nhật mà Lương Sơn nói là gì.



"Tao ép c.h.ế.t nó rồi, tao ép c.h.ế.t Đình Đình rồi." Váy của mẹ dính đầy máu, bà ấy vừa khóc vừa cười với tôi, "Lương An, Lương An, mày báo cảnh sát đi, bắt tao đi. Tao cũng không muốn sống nữa! A a a, tao không muốn sống nữa!"



Bà ấy bộc phát ra một sức mạnh to lớn, lao về phía cửa sổ.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

09



Lương Đình tự sát, được đưa đến bệnh viện cấp cứu.



Cô ấy tỉnh lại, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Mẹ tôi nhảy lầu, bị tôi cản lại.



Sau khi Lương Đình nhập viện, mẹ tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, xin nghỉ nửa tháng rồi tiếp tục đi làm.



Tất cả những vết loét thối rữa đều được che đậy.



Cho dù vết sẹo có đang chảy m.á.u mưng mủ, người ngoài cũng không thể nhìn ra.



Tất cả những chuyện này đều do một tay ông ngoại tôi sắp xếp.



Sau khi xảy ra chuyện, ông ngoại tát mẹ tôi hai cái, giận dữ quát: "Mày muốn tất cả mọi người đều cười vào mặt nhà họ Cao chúng ta sao! Mày thu dọn đi, đi làm cho tao. Đợi Lương Đình khỏe lại, đưa nó ra nước ngoài. Đứa con gái này coi như bỏ đi, mày vẫn còn Lương An. Thanh Hoa hay Bắc Đại, nó nhất định phải thi đỗ một trong hai trường đó cho tao."



Mẹ tôi như bị rút hết linh hồn, máy móc xử lý chuyện Lương Đình nằm viện, nghỉ học.



Mẹ nói, nhà họ Cao tuyệt đối không thể có bê bối.



Ông ngoại là đại lão ngành Y đức cao vọng trọng, bà ngoại là học giả nổi tiếng trong giới phiên dịch.



Tôi còn có một người cậu, quanh năm ở nước ngoài, có thể nhìn thấy cậu ấy trên một số tạp chí tài chính.



"Lương An, con xem, cái nhà này thú vị như vậy đấy." Lương Sơn đứng cạnh tôi, nhìn mẹ tôi bị ông ngoại mắng, ông ấy mỉm cười nói, "Ông ngoại con rất lợi hại đúng không, Đình Đình tự sát chuyện lớn như vậy, ông ấy chỉ sợ truyền ra ngoài làm hỏng danh tiếng nhà họ Cao. Con biết vì sao con và Đình Đình đều mang họ Lương, mà không mang họ Cao không? Bởi vì hai đứa là con gái, ông ấy cho rằng, con gái đều là đồ vô dụng."



Tôi quay đầu nhìn ông ấy, khẽ hỏi một câu.



Nụ cười của Lương Sơn dần dần mở rộng, giống như gã hề độc ác trong phim.



Ông ấy hỏi tôi: "Con có chứng cứ không?"



Trong lòng tôi thầm nói: Chứng cứ, sẽ có thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương An

Số ký tự: 0