Chương 4
LL LÂM TỊCH
2025-03-27 11:19:50
05
Lúc thi hộ Lương Đình, Bùi Ủng Xuyên cùng phòng thi với tôi.
Lần nào tôi cũng canh đúng giờ vào phòng thi, ra về sớm, tránh để người khác nói chuyện với tôi.
Mãi đến môn thi cuối cùng, Bùi Ủng Xuyên cùng tôi nộp bài sớm.
Cậu ấy đi cùng tôi, đặt bài thi xuống, tôi đặt bài thi của mình lên trên bài thi của cậu ấy.
Chuẩn bị đi thì, Bùi Ủng Xuyên đột nhiên kéo tay tôi lại, khó hiểu nói: "Cậu là Lương An, sao bài thi của cậu lại viết tên Lương Đình?"
Tôi cụp mắt xuống, giả vờ hoảng loạn, cuống đến mức khóc lên: "Tôi chính là Lương Đình! Cậu đừng nói bậy!"
“Tôi không thể nhầm được! Vết thương trên cánh tay cậu, tôi đã từng nhìn thấy.” Bùi Ủng Xuyên khẳng định chắc nịch, đợi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu ta lập tức nói với giáo viên: “Thưa thầy! Em có chuyện muốn báo cáo.”
Chuyện này, cuối cùng cũng bại lộ.
Tôi, Lương Đình và bố tôi ngồi trong văn phòng, chủ nhiệm giáo dục, chủ nhiệm tuyển sinh đều có mặt đông đủ.
Bùi Ủng Xuyên đột nhiên đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, từ từ lau nước mắt.
Còn Lương Đình đã sụp đổ hoàn toàn!
Mặt cô ta trắng bệch, không ngừng run rẩy: “Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Bố ơi, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t con mất!”
Mẹ tôi bỏ dở công việc, tức tốc quay về.
Vừa bước vào cửa, trước mặt tất cả mọi người, bà giáng thẳng cho bố tôi một bạt tai, giận dữ quát: “Lương Sơn! Anh dạy con kiểu gì vậy! Thi hộ! Cái ý tưởng thối tha này, sao anh nghĩ ra được hả? Đình Đình chỉ là học kém môn toán, con bé học thêm cả kỳ nghỉ hè, thành tích vẫn rất tốt, chắc chắn vào được lớp trọng điểm, sao anh lại để Lương An thi hộ!”
Bố tôi, trước mặt bao nhiêu người, bị tát đỏ bừng nửa bên mặt, móng tay của mẹ còn cào rách một vệt m.á.u trên khóe miệng ông ta.
Vậy mà ông ta không hề tức giận, ngược lại còn ôn hòa nói: “Vợ à, trước tiên hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đã.”
“Mẹ! Con sai rồi, con xin mẹ đừng nhốt con.” Lương Đình không ngừng co rúm vào góc tường, suy sụp nói, “Con trốn học rồi! Con không hề đi học lớp toán, thành tích đều là giả! Cho nên con mới không dám thi.”
Mẹ tôi vẫn cố nén cơn giận, giải quyết chuyện này.
“Ủng Xuyên, tên trên bài thi của Lương An và Đình Đình sẽ được đổi lại, chuyện này dì sẽ giải thích với ông nội con.” Mẹ tôi bất lực nói với Bùi Ủng Xuyên, “Dì thật không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Ủng Xuyên cười cười, không nói gì.
Ông nội của Bùi Ủng Xuyên là nhân vật có tiếng trong giới giáo dục, cũng là hiệu trưởng cũ của ngôi trường này, rất coi trọng nề nếp học tập, tuyệt đối không cho phép chuyện gian lận xảy ra. Vì vậy, mẹ tôi không thể giở trò mờ ám, chỉ có thể ép Lương Đình phải chăm chỉ học bù.
Trên đường về nhà, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Vừa về đến nhà, mẹ tôi liền xông vào phòng Lương Đình.
Bà đập nát tất cả búp bê Barbie, cắt vụn tất cả váy áo Lolita của cô ta.
Lương Đình khóc đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không dám hé răng nửa lời.
Mẹ tôi không nói một tiếng, ném mạnh cây kéo, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Lớp học đàn piano, lớp học múa ba lê, lớp học thêm toán.
“Được rồi, thầy giáo, tôi biết rồi. Tôi hiểu cho thầy, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Mẹ tôi cúp điện thoại, lại lạnh lùng tát bố tôi thêm một cái!
Cơ thể Lương Đình run lên, khóc càng dữ dội hơn.
“Lương Sơn, yêu cầu duy nhất của tôi với anh là trông nom Đình Đình cho tốt, bồi dưỡng con bé thành tài.” Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn anh thì sao? Thông đồng với giáo viên làm giả thành tích, giúp con bé trốn học, đây là việc một người bố nên làm sao! Tôi thấy có lẽ dạo gần đây anh quá bận rộn công việc, lơ là Đình Đình. Tôi sẽ nói với bố tôi, cho anh nghỉ ngơi một thời gian.”
Bố tôi là bác sĩ, làm việc ngay tại bệnh viện của ông ngoại tôi.
Bố tôi không nói một lời, hơi cúi đầu.
“Còn mày nữa! Lương An!” Mẹ tôi giơ tay định đánh tôi, “Đã đi thi hộ rồi! Sao lại để Bùi Ủng Xuyên phát hiện! Chuyện này mà lộ ra, sau này Đình Đình làm sao còn mặt mũi nào ở trường nữa?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi lùi lại một bước, né tay bà, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà, bình tĩnh nói: “Đừng động tay với con, nếu không phải con cố ý để Bùi Ủng Xuyên phát hiện, đợi sau này chuyện thi hộ bị vỡ lở, Lương Đình bị đuổi học, thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Còn mẹ, sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra chuyện chị ta trốn học, làm giả thành tích.”
Bàn tay giơ lên của mẹ tôi khựng lại, bà nhíu mày, đánh giá lại tôi.
Còn bố tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, từ từ nheo mắt lại.
Trong ánh mắt ông ta, không có sự phẫn nộ khi bị mẹ tôi đánh, mà là sự thăm dò đối với tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, bố à, con đã cho bố cơ hội rồi.
Lúc thi hộ Lương Đình, Bùi Ủng Xuyên cùng phòng thi với tôi.
Lần nào tôi cũng canh đúng giờ vào phòng thi, ra về sớm, tránh để người khác nói chuyện với tôi.
Mãi đến môn thi cuối cùng, Bùi Ủng Xuyên cùng tôi nộp bài sớm.
Cậu ấy đi cùng tôi, đặt bài thi xuống, tôi đặt bài thi của mình lên trên bài thi của cậu ấy.
Chuẩn bị đi thì, Bùi Ủng Xuyên đột nhiên kéo tay tôi lại, khó hiểu nói: "Cậu là Lương An, sao bài thi của cậu lại viết tên Lương Đình?"
Tôi cụp mắt xuống, giả vờ hoảng loạn, cuống đến mức khóc lên: "Tôi chính là Lương Đình! Cậu đừng nói bậy!"
“Tôi không thể nhầm được! Vết thương trên cánh tay cậu, tôi đã từng nhìn thấy.” Bùi Ủng Xuyên khẳng định chắc nịch, đợi tiếng chuông báo hết giờ vang lên, cậu ta lập tức nói với giáo viên: “Thưa thầy! Em có chuyện muốn báo cáo.”
Chuyện này, cuối cùng cũng bại lộ.
Tôi, Lương Đình và bố tôi ngồi trong văn phòng, chủ nhiệm giáo dục, chủ nhiệm tuyển sinh đều có mặt đông đủ.
Bùi Ủng Xuyên đột nhiên đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi nắm chặt tờ khăn giấy, từ từ lau nước mắt.
Còn Lương Đình đã sụp đổ hoàn toàn!
Mặt cô ta trắng bệch, không ngừng run rẩy: “Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Bố ơi, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t con mất!”
Mẹ tôi bỏ dở công việc, tức tốc quay về.
Vừa bước vào cửa, trước mặt tất cả mọi người, bà giáng thẳng cho bố tôi một bạt tai, giận dữ quát: “Lương Sơn! Anh dạy con kiểu gì vậy! Thi hộ! Cái ý tưởng thối tha này, sao anh nghĩ ra được hả? Đình Đình chỉ là học kém môn toán, con bé học thêm cả kỳ nghỉ hè, thành tích vẫn rất tốt, chắc chắn vào được lớp trọng điểm, sao anh lại để Lương An thi hộ!”
Bố tôi, trước mặt bao nhiêu người, bị tát đỏ bừng nửa bên mặt, móng tay của mẹ còn cào rách một vệt m.á.u trên khóe miệng ông ta.
Vậy mà ông ta không hề tức giận, ngược lại còn ôn hòa nói: “Vợ à, trước tiên hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đã.”
“Mẹ! Con sai rồi, con xin mẹ đừng nhốt con.” Lương Đình không ngừng co rúm vào góc tường, suy sụp nói, “Con trốn học rồi! Con không hề đi học lớp toán, thành tích đều là giả! Cho nên con mới không dám thi.”
Mẹ tôi vẫn cố nén cơn giận, giải quyết chuyện này.
“Ủng Xuyên, tên trên bài thi của Lương An và Đình Đình sẽ được đổi lại, chuyện này dì sẽ giải thích với ông nội con.” Mẹ tôi bất lực nói với Bùi Ủng Xuyên, “Dì thật không ngờ, mọi chuyện lại thành ra thế này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Ủng Xuyên cười cười, không nói gì.
Ông nội của Bùi Ủng Xuyên là nhân vật có tiếng trong giới giáo dục, cũng là hiệu trưởng cũ của ngôi trường này, rất coi trọng nề nếp học tập, tuyệt đối không cho phép chuyện gian lận xảy ra. Vì vậy, mẹ tôi không thể giở trò mờ ám, chỉ có thể ép Lương Đình phải chăm chỉ học bù.
Trên đường về nhà, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Vừa về đến nhà, mẹ tôi liền xông vào phòng Lương Đình.
Bà đập nát tất cả búp bê Barbie, cắt vụn tất cả váy áo Lolita của cô ta.
Lương Đình khóc đến mức toàn thân run rẩy, nhưng không dám hé răng nửa lời.
Mẹ tôi không nói một tiếng, ném mạnh cây kéo, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Lớp học đàn piano, lớp học múa ba lê, lớp học thêm toán.
“Được rồi, thầy giáo, tôi biết rồi. Tôi hiểu cho thầy, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Mẹ tôi cúp điện thoại, lại lạnh lùng tát bố tôi thêm một cái!
Cơ thể Lương Đình run lên, khóc càng dữ dội hơn.
“Lương Sơn, yêu cầu duy nhất của tôi với anh là trông nom Đình Đình cho tốt, bồi dưỡng con bé thành tài.” Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn anh thì sao? Thông đồng với giáo viên làm giả thành tích, giúp con bé trốn học, đây là việc một người bố nên làm sao! Tôi thấy có lẽ dạo gần đây anh quá bận rộn công việc, lơ là Đình Đình. Tôi sẽ nói với bố tôi, cho anh nghỉ ngơi một thời gian.”
Bố tôi là bác sĩ, làm việc ngay tại bệnh viện của ông ngoại tôi.
Bố tôi không nói một lời, hơi cúi đầu.
“Còn mày nữa! Lương An!” Mẹ tôi giơ tay định đánh tôi, “Đã đi thi hộ rồi! Sao lại để Bùi Ủng Xuyên phát hiện! Chuyện này mà lộ ra, sau này Đình Đình làm sao còn mặt mũi nào ở trường nữa?”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi lùi lại một bước, né tay bà, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bà, bình tĩnh nói: “Đừng động tay với con, nếu không phải con cố ý để Bùi Ủng Xuyên phát hiện, đợi sau này chuyện thi hộ bị vỡ lở, Lương Đình bị đuổi học, thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa. Còn mẹ, sẽ vĩnh viễn không phát hiện ra chuyện chị ta trốn học, làm giả thành tích.”
Bàn tay giơ lên của mẹ tôi khựng lại, bà nhíu mày, đánh giá lại tôi.
Còn bố tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, từ từ nheo mắt lại.
Trong ánh mắt ông ta, không có sự phẫn nộ khi bị mẹ tôi đánh, mà là sự thăm dò đối với tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta, bố à, con đã cho bố cơ hội rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro