Lương An

Chương 12

LL LÂM TỊCH

2025-03-27 11:19:50

Tôi đến gặp Thẩm Thành, ám chỉ muốn quan hệ với ông ta, quả nhiên ông ta không kìm chế được mà muốn xâm hại tôi.



Tôi ra sức giãy giụa, khiến mình đầy thương tích, trông vô cùng thê thảm.



Nhưng ông ta không biết, tôi học võ từ năm 3 tuổi, hiểu được đạo lý lấy nhu thắng cương.



Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của ông ta.



Mẹ tôi xông vào cứu tôi, đẩy mạnh Thẩm Thành ra.



Chưa đầy một phút sau, Lương Sơn đeo khẩu trang xông vào.



Tôi nghe thấy ông ta tức giận nói với Thẩm Thành: "Sao anh lại ở đây!"



Mẹ tôi điên cuồng muốn chạy trốn, Lương Sơn và Thẩm Thành kéo mẹ ra ngoài, nhốt tôi trong phòng.



Chuyện cũ 18 năm trước, sớm đã không còn chứng cứ và dấu vết.



Nửa năm nay, Lương Sơn thầm uy h.i.ế.p xâm hại mẹ tôi, nhưng chưa từng lộ mặt.



Chỉ nghi ngờ ông ta, căn bản không có chứng cứ.



Hôm đó tôi hỏi Lương Sơn: "Năm đó trong buổi tiệc du học của Thẩm Thành, có phải ông đã xâm hại mẹ tôi không?"



Ông ta nói với tôi: "Cô có chứng cứ không?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cho nên, không có chứng cứ, thì đi tạo ra chứng cứ.



Lương Sơn, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật mười tám năm, quãng đời còn lại, hãy sống trong tù đi.



Chuyện Thẩm Thành và Lương Sơn xâm hại mẹ tôi không được xét xử công khai.



Ông ngoại tôi ra mặt, chặn đứng tất cả các tin tức truyền thông.



Sau khi đưa Lương Đình ra nước ngoài, tôi đã đến gặp ông ngoại để đàm phán.



"Nếu người đó thực sự là Lương Sơn, ông ta đã suýt ép c.h.ế.t Lương Đình, sau này sẽ ép c.h.ế.t mẹ con. Để ông ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, danh tiếng của ông, thể diện của nhà họ Cao được bảo toàn, nhưng con mất chị gái, mất mẹ. Con sống tiếp, nhất định sẽ khuấy đảo nhà họ Cao không yên."



"Vì vậy, con nhất định sẽ thuyết phục mẹ bắt lấy con thú đó, báo cảnh sát để đưa những tên cặn bã đó ra trước pháp luật."



"Ông ngoại, nếu sau khi sự việc xảy ra, ông vì bảo toàn thể diện mà ép c.h.ế.t mẹ con, con tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."



Ông ngoại nghe tôi nói xong, tức giận nói: "Nếu nó để những chuyện bẩn thỉu đó, những bức ảnh đó lộ ra ngoài! Thì hãy đi c.h.ế.t đi! Nhà họ Cao chúng ta, sẽ không nhận nó!"



"Ngay từ năm bị cưỡng h.i.ế.p rồi có thai, nó nên tự sát rồi! Sống lay lắt mười tám năm, trong sạch sớm đã không còn, còn dám báo cảnh sát! Mày, một con nhóc ranh còn uy h.i.ế.p tao, vậy tao ngược lại muốn xem, mày lấy cái gì khiến nhà họ Cao tao không yên! Mày làm sao mà không khoanh tay đứng nhìn."



"Năm con 3 tuổi, bà nội đã đưa con đến đạo quán bái sư học võ." Tôi đứng dậy, nhìn xuống ông ngoại từ trên cao, chậm rãi nói: "Sư phụ của con là ông ấy."



Tôi chấm nước viết ba chữ lên bàn.



Ông ngoại nhìn ba chữ kia dần biến mất, cả người cứng đờ, ông muốn nói, nhưng chỉ mấp máy môi.



"Năm 15 tuổi rời khỏi đạo quán, sư phụ nói với con, hãy dũng cảm tiến về phía trước. Gặp chuyện thì hãy đi tìm ông ấy, cho dù trời có sập, ông ấy cũng sẽ chống đỡ cho con." Trước khi rời đi, tôi nói với ông ngoại, "Ông ngoại, con nghĩ ông không muốn con đi tìm ông ấy đâu nhỉ."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mỗi khi gặp chuyện lớn, cần phải tĩnh tâm, tĩnh tâm thì tinh thần sáng suốt, khó khăn sẽ tan biến. (Mỗi ngộ đại sự tất hữu tĩnh khí, tĩnh tắc thần minh, nghi nan băng thệ.)



Đây là đạo lý mà sư phụ đã dạy cho tôi.



15 tuổi, tôi đến đây, là vì bà nội cầu bình an, để báo đáp ơn dưỡng dục.



18 tuổi, tôi tìm ông ngoại, là vì mẹ tôi đòi lại công bằng, để báo đáp ơn sinh thành.



14



Thẩm Thành và Lương Sơn bị kết án tù chung thân, cảnh sát cũng điều tra rõ ràng chuyện mười tám năm trước.



Theo lời Thẩm Thành, năm đó ông ta nhận được tin nhắn hẹn gặp của mẹ tôi, Lương Sơn ở ngay bên cạnh.



Lương Sơn hỏi ông ta có muốn chơi lớn một vố không, ông ta uống say, liền đồng ý.



Đêm đó không bật đèn, ông ta và Lương Sơn đã xâm hại mẹ tôi.



Mẹ tôi phát hiện ra, liền phản kháng.



Lương Sơn dùng dây thừng trói tay mẹ tôi, bịt mắt bà lại, chụp rất nhiều ảnh và video.



Sau đó mẹ tôi phát hiện mình mang thai, vì lý do sức khỏe nên không thể phá thai.



Bà tìm Lương Sơn đề nghị một cuộc giao dịch, Lương Sơn đồng ý.



Nhưng bà không biết rằng, ác ma xâm hại và uy h.i.ế.p bà, chính là Lương Sơn.



Sau khi tuyên án, tôi đến nhà tù gặp Lương Sơn, mang theo ảnh của bà nội.



"Dập đầu ba cái." Tôi đặt ảnh lên bàn, nói với ông ta.



Lương Sơn nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi cười ha hả: "Không ngờ lại ngã ngựa trong tay con nhóc ranh như mày! Cũng đúng, đứa trẻ do bà lão nuôi dưỡng, chính là có tâm trí và can đảm này."



"Năm đó tao và Thẩm Thành làm chuyện đó, ra khỏi khách sạn trở về trường, liền gặp bà nội mày. Bà ấy đeo một cái túi rất cũ, ngồi trên tảng đá trước cổng ký túc xá đợi tao, trong tay còn đang đọc một cuốn sách. Người qua lại đều nhìn bà lão ăn mặc giản dị này, bà ấy lại náo động giữa yên tĩnh, bất động như núi."



"Bà nội mày liếc mắt một cái liền nhận ra tao đã gây chuyện, sự hoảng loạn của tao không qua mắt được bà ấy."



"Tao đã kể hết mọi chuyện cho bà ấy nghe, tao nói nếu bà ấy đi tố cáo tao, chính là ép tao chết."



"Bà nội mày cả đời ngay thẳng, chính trực, chỉ vì tao, mà cả đời ăn ngủ không yên."



"Lương An, bà ấy nuôi nấng mày mười lăm năm, đáng giá."



Lương Sơn quỳ xuống dập đầu ba cái, rồi đi, trên mặt đầy nước mắt.



Đêm đó, tôi mơ thấy bà nội.



Trong giấc mơ, bà ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi dỗ tôi ngủ.



Bà gọi tên tôi: "An An, An An."



Bà nội của cháu ơi, bà đã an lòng chưa?



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương An

Số ký tự: 0