Lương An

Chương 10

LL LÂM TỊCH

2025-03-27 11:19:50

Thẩm Thành, tội xâm hại trẻ vị thành niên chưa thành, chưa đủ để khiến anh phải ngồi tù mọt gông.



Nhưng anh cấu kết với Lương Sơn, xâm hại mẹ tôi, nhiều tội danh cộng lại, đủ để hai tên khốn các người cả đời phải sống trong tù!



11



Tôi phát hiện mẹ có điều bất thường, là vào một rạng sáng nửa năm trước.



Ba giờ sáng, mẹ mặc một chiếc váy dài, khoác một chiếc áo choàng trở về nhà.



Tôi nhớ rõ ràng bà ấy mặc một chiếc áo khoác màu lông lạc đà trước khi ra khỏi cửa, nhưng chiếc áo khoác lại không thấy đâu.



Giờ này, đáng lẽ bà ấy phải đang ngủ ở nhà.



Bà ấy nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, rồi lại che giấu cảm xúc của mình, cau mày bảo tôi mau đi ngủ.



Tôi thấy dáng đi của bà ấy có chút kỳ lạ, không vững, cổ chân không dám dùng sức.



Dáng vẻ đó, rõ ràng là dáng đi của người bị đánh.



Bà ấy bị đánh, không dám để tôi phát hiện.



Một người phụ nữ có m.á.u mặt, nếu bị đánh, chỉ có thể báo cảnh sát.



Nhưng nếu bà ấy không chỉ bị đánh, mà còn bị xâm hại thì sao?



Kể từ đó, mỗi tháng bà ấy đều có một ngày về nhà vào rạng sáng.



Tôi xông vào phòng tắm, nhìn thấy bà ấy mình đầy thương tích, co ro trong bồn tắm.



Bà ấy nhìn thấy tôi, vội vàng lấy khăn tắm che thân, nghiêm khắc đuổi tôi ra ngoài.



Giây phút đó, tôi đã chắc chắn bà ấy bị xâm hại.



Nhưng mẹ tôi không nói gì, mỗi ngày đều sống như người bình thường.



Tôi biết vì sao bà ấy lại che giấu sự thật, vì sao mỗi tháng đều đi "hẹn hò".



Bởi vì bà ấy không dám để chuyện này lộ ra ngoài.



Bà ấy muốn giữ thể diện cho nhà họ Cao, bà ấy không muốn bị người đời chỉ trỏ.



Nếu vì chuyện này mà làm ầm ĩ cả lên, ông ngoại sẽ đánh c.h.ế.t bà ấy.



Bà ấy rất sợ ông ngoại, đến mức một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, đứng trước mặt ông ngoại còn không dám thở mạnh.



Nhưng có một số chuyện, không phải bà ấy có thể kiểm soát.



Dạ dày của thú dữ chỉ ngày càng lớn, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của bà ấy.



Tôi nhờ Bùi Ủng Xuyên giúp tôi kiểm tra tài khoản ngân hàng của mẹ, mỗi tháng bà ấy đều chuyển một khoản tiền lớn vào một tài khoản ở nước ngoài.



Những tên cầm thú xâm hại bà ấy, vậy mà còn tống tiền bà ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi xem thời gian chuyển khoản, phát hiện ra một thời điểm, 18 năm trước vào một mùa đông.



Mùa đông năm đó, đã xảy ra rất nhiều chuyện.



Năm đó Thẩm Thành đi du học, mẹ tôi mang thai, gả cho bố tôi.



Bùi Ủng Xuyên giúp tôi nghe ngóng rất nhiều chuyện, cậu ấy nói: "Chị họ tớ trước đây là bạn học cùng trường với mẹ cậu, Thẩm Thành, mẹ cậu và Lương Sơn đều cùng thi nghiên cứu sinh. Gần như cả trường đều biết Lương Sơn thích mẹ cậu, nhưng mẹ cậu lại thích Thẩm Thành. Cho nên sau này mẹ cậu gả cho Lương Sơn, rất nhiều người kinh ngạc."



18 năm trước mẹ tôi mới 22 tuổi, còn có tương lai tươi sáng phía trước.



Nhưng bà ấy nghỉ học một năm sinh ra tôi và Lương Đình, sau đó từ ngành Y chuyển sang ngành Kinh tế.



Cũng là năm đó, mẹ tôi và Lương Sơn đăng ký kết hôn.



Lương Sơn, một người xuất thân bình thường, tướng mạo tầm thường, có thể cưới được mẹ tôi ở tuổi 22, là do "cưới chạy bầu".



Ông ta coi hôn nhân là một cuộc giao dịch, Lương Sơn cho mẹ tôi một cuộc hôn nhân để bà ấy danh chính ngôn thuận sinh con.



Còn mẹ tôi cho ông ta địa vị, tiền bạc, nhà cửa hiện tại.



Cho nên nhiều năm nay họ luôn ngủ riêng, không có tình yêu.



Mẹ tôi coi Lương Sơn như cấp dưới, sai đâu đánh đó.



Cũng chính là năm đầu tiên sau khi mẹ tôi kết hôn, bà ấy bắt đầu chuyển tiền vào tài khoản ở nước ngoài kia.





12



Sau khi Lương Đình tự sát và phải nhập viện, mẹ tôi bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất lại mất ngủ triền miên.



Trong nhà vệ sinh, tóc của mẹ rụng đầy, mẹ uống rượu thâu đêm, hôm sau lại như không có chuyện gì xảy ra mà đi làm.



Tôi biết mẹ đang cố gồng mình, đợi đến khi sợi dây căng thẳng ấy đứt, mẹ cũng sẽ không còn nữa.



Ngày quyết định đưa Lương Đình ra nước ngoài, mẹ đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.



Mẹ nói với tôi rất nhiều điều.



"Lương An, trước 15 tuổi mẹ chưa từng nuôi nấng con ngày nào, mẹ cũng biết con không có tình cảm gì với mẹ."



"Bà nội đã nuôi dạy con rất tốt, nửa năm nữa con sẽ trưởng thành, sau này thi đỗ đại học rồi thì đừng về nhà nữa."



"Hai năm nay, chúng ta nhìn nhau chán ghét, cũng dày vò lẫn nhau."



Mẹ vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, mặc bộ váy trang nhã, ngồi trên sofa uống rượu vang.



Tôi đoán số tiền trong thẻ ngân hàng kia đủ để tôi sống sung túc một thời gian dài.



Dù sao mẹ tôi làm mẹ không tốt, nhưng năng lực kiếm tiền lại rất giỏi.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương An

Số ký tự: 0