Chương 5
Trú Lí Tịnh
2025-03-17 21:45:41
Chap 13
Trên đường đi
Văn Hàn vừa lái xe, vừa nhắc tôi một chuyện:
"Anh nhớ mẹ em có nói, ba em sắp đến Giang Thị."
Anh thấp giọng gọi: "Vợ à."
"Anh đã đặt khách sạn trước rồi, đến lúc đó em không cần lo chuyện ăn ở. Mọi chi phí, cứ để anh lo hết."
Nghe xong, nhân lúc đèn đỏ, tôi nghiêng người sang, chủ động hôn lên môi anh.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Khẽ cong môi, dịu dàng nói: "Ừm. Cảm ơn anh."
"Không phải điều anh nên làm sao?" Văn Hàn khẽ nhướng mày, khóe môi cũng khẽ cong lên.
"Sáng hôm ấy, mẹ em còn bảo em đưa người yêu đi gặp gia đình."
Anh cười trêu tôi: "Thật sự không cần anh đi sao?"
Tôi không khách sáo với Văn Hàn.
Chuyện của ba mẹ, tôi có thể nhận sự giúp đỡ của anh không phải vì tôi yếu thế về kinh tế.
Mà là vì tôi và anh, thực sự đã rất thân thuộc.
---
Chúng tôi giấu mọi người chuyện đang bên nhau, không phải vì mối quan hệ này chỉ là trò chơi hay không thể công khai.
Năm tôi vào cấp hai, mẹ tôi nhận được sự giúp đỡ của bà chủ, tôi có cơ hội đến Giang Thị học tập và gặp gỡ Văn Hàn.
Năm thứ ba quen nhau, tôi vừa tròn 17 tuổi, anh tỏ tình với tôi.
Năm cuối cấp ba, Văn Hàn giấu gia đình hai bên, “dẫn” tôi vào một mối tình sớm hơn dự định.
Ở bên nhau hơn hai năm, dù Văn Hàn có trưởng thành, hành xử chín chắn đến đâu, thì chúng tôi cũng mới chỉ đôi mươi.
Tương lai của tuổi này còn quá nhiều điều chưa thể chắc chắn.
Ba mẹ tôi cũng e ngại thân phận của anh, làm sao tôi có thể dẫn anh về gặp họ ngay lúc này?
---
Sau giờ dạy kèm
Nơi tôi làm gia sư là một khu biệt thự.
Kết thúc buổi dạy tiếng Anh cho học sinh, tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi thì tình cờ chạm mặt một người vừa bước vào.
Học sinh của tôi, một bé gái 6 tuổi, lập tức chạy đến ôm lấy người đó, gọi:
"Cô út! Cô đến rồi ạ!"
Là Tống Thi Nam.
---
Tống Thi Nam cũng nhận ra tôi, cười nói:
"Chị Giang, trùng hợp thật."
Tôi đáp: "Đúng là trùng hợp."
Cô ấy cười tươi:
"Em mới lái xe chưa được bao lâu, không cẩn thận va quẹt vào một chiếc xe bên ngoài. Không ngờ đó lại là xe của anh Văn."
"Lúc ấy em còn nghĩ, sao có thể gặp anh ấy ở đây…Hóa ra anh Văn đến đón chị."
---
Hai nhà Tống – Văn vốn có giao tình.
Anh trai Tống Thi Nam, Tống Chiêu, quen biết với Văn Hàn.
Khi tôi và Tống Thi Nam cùng ra ngoài, chuyện xe cộ đã được giải quyết, Văn Hàn không truy cứu nhiều.
Tống Chiêu nói:
"A Hàn, thật ngại quá. Hôm khác nhất định đưa em gái đến tận nhà xin lỗi cậu."
Chap 14
Văn Hàn thản nhiên đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu."
Tống Thi Nam đứng bên cạnh, cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh Văn, chị Giang, hôm nay xem như chúng ta có một mối duyên đặc biệt, phải không?"
Văn Hàn liếc nhìn cô ta, ánh mắt thoáng tối đi.
Tống Chiêu bật cười: "Thì ra mọi người đều quen biết nhau."
Văn Hàn mở cửa xe.
Tống Chiêu bỗng gọi tôi lại.
"Cô giáo Tiểu Giang."
Anh ta chân thành nói:
"Gần đây vất vả cho cô rồi. Con gái tôi thực sự rất thích cô."
Là một người thuê gia sư, Tống Chiêu dường như quá mức khách sáo rồi.
Tôi đáp:
"Đây là việc tôi nên làm. Tôi có một cô em gái, cũng tầm tuổi Tư Gia, nên tôi rất quý cô bé."
Tống Chiêu khẽ cười: "Vậy thì không còn gì tốt hơn."
---
Tống Thi Nam tranh thủ khoảng trống, ánh mắt bất giác nhìn sang Văn Hàn.
Anh đang cầm chìa khóa xe, các ngón tay thon dài, trắng mang hơi lạnh.
Chỉ lặng lẽ đứng dựa vào xe chờ tôi.
Hôm nay anh lái một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Xe màu đen, đường nét tinh xảo, hoàn hảo đến từng chi tiết.
Duy chỉ có vết xước từ cú va chạm với xe của Tống Thi Nam là chút khuyết điểm.
Nhưng cô ấy cũng chẳng quá bận tâm đến phí bồi thường sẽ là bao nhiêu.
Qua cánh cửa xe khẽ mở, có thể nhìn thấy một phần nội thất bên trong.
Nổi bật nhất chính là trần xe mô phỏng bầu trời sao—
Ngước mắt lên, dường như có thể thấy cả dãy ngân hà lấp lánh.
---
Tôi còn tưởng những lời nói của Tống Chiêu chỉ là ảo giác của mình.
Không ngờ, tối đó tôi lại nhận được tin nhắn từ anh ta.
Không liên quan đến chuyện học của con gái.
【Cô giáo Tiểu Giang, tuần sau tôi muốn mời cô một bữa, có được không?】
—
Biết chuyện
Không hiểu sao chuyện này lại đến tai phu nhân nhà họ Văn. Bà cho gọi tôi đến.
Lúc bà nói chuyện với mẹ tôi, tôi cũng ngồi đó.
"Tống Chiêu nhờ người truyền lời với tôi, nói rằng Tư Gia là con gái mà bạn gái cũ của cậu ấy để lại. Năm nay cậu ấy mới 28, đã độc thân nhiều năm.
"Trưởng thành, tài giỏi, lại biết chăm lo cho người khác."
Bà chậm rãi nói tiếp:
"Hơn nữa, cậu ấy là trưởng nam của nhà họ Tống, tương lai ít nhất cũng thừa kế một nửa gia sản."
"Có thể nhờ người tìm đến tôi, chứng tỏ Tống Chiêu thật sự coi trọng và yêu thích Thời Tinh."
Phu nhân Văn ngắm nhìn tôi một lúc, sau đó quay sang mẹ tôi:
"Chị đúng là sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp, vừa hiểu chuyện."
Mẹ tôi bình tĩnh đáp:
"Phu nhân, chuyện này không được đâu ạ. Thời Tinh mới 19 tuổi, còn nhỏ, không cần vội thế ạ.
"Hơn nữa, con bé đang có bạn trai."
"Bạn trai?" Bà khẽ cười.
"Ngoài tuổi tác, gia thế của đối phương có sánh được với Tống Chiêu không?"
"Chị nên nghĩ kỹ, cơ hội để nhà chị sống an nhàn sung túc cả đời đang ở ngay trước mắt."
Trên đường đi
Văn Hàn vừa lái xe, vừa nhắc tôi một chuyện:
"Anh nhớ mẹ em có nói, ba em sắp đến Giang Thị."
Anh thấp giọng gọi: "Vợ à."
"Anh đã đặt khách sạn trước rồi, đến lúc đó em không cần lo chuyện ăn ở. Mọi chi phí, cứ để anh lo hết."
Nghe xong, nhân lúc đèn đỏ, tôi nghiêng người sang, chủ động hôn lên môi anh.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Khẽ cong môi, dịu dàng nói: "Ừm. Cảm ơn anh."
"Không phải điều anh nên làm sao?" Văn Hàn khẽ nhướng mày, khóe môi cũng khẽ cong lên.
"Sáng hôm ấy, mẹ em còn bảo em đưa người yêu đi gặp gia đình."
Anh cười trêu tôi: "Thật sự không cần anh đi sao?"
Tôi không khách sáo với Văn Hàn.
Chuyện của ba mẹ, tôi có thể nhận sự giúp đỡ của anh không phải vì tôi yếu thế về kinh tế.
Mà là vì tôi và anh, thực sự đã rất thân thuộc.
---
Chúng tôi giấu mọi người chuyện đang bên nhau, không phải vì mối quan hệ này chỉ là trò chơi hay không thể công khai.
Năm tôi vào cấp hai, mẹ tôi nhận được sự giúp đỡ của bà chủ, tôi có cơ hội đến Giang Thị học tập và gặp gỡ Văn Hàn.
Năm thứ ba quen nhau, tôi vừa tròn 17 tuổi, anh tỏ tình với tôi.
Năm cuối cấp ba, Văn Hàn giấu gia đình hai bên, “dẫn” tôi vào một mối tình sớm hơn dự định.
Ở bên nhau hơn hai năm, dù Văn Hàn có trưởng thành, hành xử chín chắn đến đâu, thì chúng tôi cũng mới chỉ đôi mươi.
Tương lai của tuổi này còn quá nhiều điều chưa thể chắc chắn.
Ba mẹ tôi cũng e ngại thân phận của anh, làm sao tôi có thể dẫn anh về gặp họ ngay lúc này?
---
Sau giờ dạy kèm
Nơi tôi làm gia sư là một khu biệt thự.
Kết thúc buổi dạy tiếng Anh cho học sinh, tôi đang thu dọn đồ chuẩn bị rời đi thì tình cờ chạm mặt một người vừa bước vào.
Học sinh của tôi, một bé gái 6 tuổi, lập tức chạy đến ôm lấy người đó, gọi:
"Cô út! Cô đến rồi ạ!"
Là Tống Thi Nam.
---
Tống Thi Nam cũng nhận ra tôi, cười nói:
"Chị Giang, trùng hợp thật."
Tôi đáp: "Đúng là trùng hợp."
Cô ấy cười tươi:
"Em mới lái xe chưa được bao lâu, không cẩn thận va quẹt vào một chiếc xe bên ngoài. Không ngờ đó lại là xe của anh Văn."
"Lúc ấy em còn nghĩ, sao có thể gặp anh ấy ở đây…Hóa ra anh Văn đến đón chị."
---
Hai nhà Tống – Văn vốn có giao tình.
Anh trai Tống Thi Nam, Tống Chiêu, quen biết với Văn Hàn.
Khi tôi và Tống Thi Nam cùng ra ngoài, chuyện xe cộ đã được giải quyết, Văn Hàn không truy cứu nhiều.
Tống Chiêu nói:
"A Hàn, thật ngại quá. Hôm khác nhất định đưa em gái đến tận nhà xin lỗi cậu."
Chap 14
Văn Hàn thản nhiên đáp: "Không cần phiền phức vậy đâu."
Tống Thi Nam đứng bên cạnh, cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh Văn, chị Giang, hôm nay xem như chúng ta có một mối duyên đặc biệt, phải không?"
Văn Hàn liếc nhìn cô ta, ánh mắt thoáng tối đi.
Tống Chiêu bật cười: "Thì ra mọi người đều quen biết nhau."
Văn Hàn mở cửa xe.
Tống Chiêu bỗng gọi tôi lại.
"Cô giáo Tiểu Giang."
Anh ta chân thành nói:
"Gần đây vất vả cho cô rồi. Con gái tôi thực sự rất thích cô."
Là một người thuê gia sư, Tống Chiêu dường như quá mức khách sáo rồi.
Tôi đáp:
"Đây là việc tôi nên làm. Tôi có một cô em gái, cũng tầm tuổi Tư Gia, nên tôi rất quý cô bé."
Tống Chiêu khẽ cười: "Vậy thì không còn gì tốt hơn."
---
Tống Thi Nam tranh thủ khoảng trống, ánh mắt bất giác nhìn sang Văn Hàn.
Anh đang cầm chìa khóa xe, các ngón tay thon dài, trắng mang hơi lạnh.
Chỉ lặng lẽ đứng dựa vào xe chờ tôi.
Hôm nay anh lái một chiếc Rolls-Royce Phantom.
Xe màu đen, đường nét tinh xảo, hoàn hảo đến từng chi tiết.
Duy chỉ có vết xước từ cú va chạm với xe của Tống Thi Nam là chút khuyết điểm.
Nhưng cô ấy cũng chẳng quá bận tâm đến phí bồi thường sẽ là bao nhiêu.
Qua cánh cửa xe khẽ mở, có thể nhìn thấy một phần nội thất bên trong.
Nổi bật nhất chính là trần xe mô phỏng bầu trời sao—
Ngước mắt lên, dường như có thể thấy cả dãy ngân hà lấp lánh.
---
Tôi còn tưởng những lời nói của Tống Chiêu chỉ là ảo giác của mình.
Không ngờ, tối đó tôi lại nhận được tin nhắn từ anh ta.
Không liên quan đến chuyện học của con gái.
【Cô giáo Tiểu Giang, tuần sau tôi muốn mời cô một bữa, có được không?】
—
Biết chuyện
Không hiểu sao chuyện này lại đến tai phu nhân nhà họ Văn. Bà cho gọi tôi đến.
Lúc bà nói chuyện với mẹ tôi, tôi cũng ngồi đó.
"Tống Chiêu nhờ người truyền lời với tôi, nói rằng Tư Gia là con gái mà bạn gái cũ của cậu ấy để lại. Năm nay cậu ấy mới 28, đã độc thân nhiều năm.
"Trưởng thành, tài giỏi, lại biết chăm lo cho người khác."
Bà chậm rãi nói tiếp:
"Hơn nữa, cậu ấy là trưởng nam của nhà họ Tống, tương lai ít nhất cũng thừa kế một nửa gia sản."
"Có thể nhờ người tìm đến tôi, chứng tỏ Tống Chiêu thật sự coi trọng và yêu thích Thời Tinh."
Phu nhân Văn ngắm nhìn tôi một lúc, sau đó quay sang mẹ tôi:
"Chị đúng là sinh được một cô con gái vừa xinh đẹp, vừa hiểu chuyện."
Mẹ tôi bình tĩnh đáp:
"Phu nhân, chuyện này không được đâu ạ. Thời Tinh mới 19 tuổi, còn nhỏ, không cần vội thế ạ.
"Hơn nữa, con bé đang có bạn trai."
"Bạn trai?" Bà khẽ cười.
"Ngoài tuổi tác, gia thế của đối phương có sánh được với Tống Chiêu không?"
"Chị nên nghĩ kỹ, cơ hội để nhà chị sống an nhàn sung túc cả đời đang ở ngay trước mắt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro