Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-27 09:04:35
11.
Bùi Tề Ngọc không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, trên tay còn cầm một vật gì đó.
Vừa qua năm mới, hắn liền đến Ký Châu. Nghe nói nơi đó lắm kẻ lưu manh, côn đồ hoành hành, đúng là vùng sơn cùng thủy tận sinh ra bọn gian manh. Quan huyện thực sự bất lực, dâng sớ lên triều đình, hoàng thượng bèn sai hắn đến đó trấn giữ.
Chỉ mới hai tháng không gặp, hắn đã đen đi không ít, nhưng vóc dáng lại càng thêm rắn rỏi.
“Cầm lấy.”
Đó là một chiếc hộp chạm khắc hoa văn kim điểu, bản lề hình bướm tinh xảo. Nếu ngửi kỹ, có thể cảm nhận được mùi hương lê nhàn nhạt phảng phất bên trên.
Ta nhìn hộp gỗ, trong lòng có chút thích thú, nhưng còn chưa kịp mở ra xem, thì những lời trách móc của hắn đã dập tắt mọi hứng thú trong ta.
“Ngươi không nên giận dỗi với Thư Nhi. Nó vốn yếu ớt, không thể chịu được buồn phiền hay tức giận. Nếu thực sự bị chọc giận, có thể mất mạng đấy. Ngươi…”
Bùi Tề Ngọc ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ trách cứ: “Đã được Thư Nhi chấp nhận, nghĩa là chúng ta là một nhà. Ngươi đừng tùy hứng làm loạn nữa.”
Hắn mở miệng, nhưng lại mang giọng điệu đầy ban ơn.
Ta tức đến bật cười, cố gắng ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào lòng, hỏi lại:
“Hai huynh muội các ngươi một người xướng, một người họa, lúc cần thì triệu đến, lúc chán thì đuổi đi, như vậy vui lắm sao? Rõ ràng là các ngươi đến trêu chọc ta, bây giờ lại quay lại trách ta?”
“Bùi Tề Ngọc, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Trước mặt hắn, ta hung hăng ném chiếc hộp gỗ ra xa.
“Tuỳ ngươi.”
Hắn cố kìm nén cơn giận trên mặt, chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Vô lý đến cực điểm.”
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ta mệt mỏi lê bước vào phòng, muốn nằm xuống nghỉ một lát.
Nhưng còn chưa kịp, ngoài sân bỗng ầm ầm kéo đến một đám người.
Bà v.ú Vương lục soát dưới gối, tìm thấy chiếc vòng vàng, lúc đó ta mới nhận ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Bị đưa đến tiền sảnh, khách khứa đã thưa thớt không còn bao nhiêu.
Toàn là người lạ, ta chẳng quen ai cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta chưa từng nghĩ lần gặp lại Bùi Thư sẽ là trong hoàn cảnh này.
Y phục lễ nghi tay áo rộng thướt tha càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của nàng, đẹp đến mức không gì sánh bằng, tựa như tiên nữ giáng trần.
Nàng ôm chặt chiếc vòng vào ngực, nước mắt tuôn rơi, như thể vừa tìm lại được báu vật quý giá nhất.
Không ai nói gì, nhưng dường như tất cả đều rất ăn ý, kết cục của chuyện này đã quá rõ ràng.
Mẫu thân ta chủ động nhận lấy tội danh vô cớ này thay ta, hướng về phía Bùi Thư xin lỗi.
Ta lắc đầu, kiên định nói: "Không phải con lấy."
Rõ ràng chính nàng đã nói sẽ bù lại cho ta món quà sinh thần năm đó.
Mẫu thân ta thở dài sâu kín: "Ý Ninh, sao con lại cứng đầu như vậy?"
Ta bước về phía Bùi Thư, từng chữ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc: "Tỷ tỷ, đây là quà sinh thần mà tỷ hứa bù lại cho muội, có đúng không?"
"Đương nhiên là không."
"Đây là di vật của mẫu thân ta, lúc lâm chung bà ấy đã đích thân giao vào tay ta. Sao ta có thể lấy nó làm quà sinh thần cho ngươi?"
Nàng chỉ liếc ta một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác. Ta cố gắng muốn từ ánh mắt nàng tìm ra điều gì đó, nhưng hoàn toàn vô ích.
Bùi Tướng Quân định lên tiếng nói giúp ta vài lời, nhưng dường như Bùi Thư đã liệu trước được điều này, liền nhắc đến chuyện lúc sinh thời mẫu thân nàng đã thế nào, thế nào.
Nhắc đến mẹ ruột nàng, Bùi Tướng Quân dường như có chút động lòng.
Đúng vậy, hắn đã phụ bạc hai người phụ nữ.
Một người giúp hắn thăng quan tiến chức, một đường thuận lợi; một người tiêu tán gia tài, khổ sở đợi hắn suốt mười lăm năm.
Dù là bên nào, hắn cũng không thể dứt bỏ.
Ta không còn muốn giải thích thêm, cứ thế mang trên lưng tội danh phẩm hạnh bất chính, lòng tham không đáy.
Danh tiếng một người muốn mất đi thật nhanh, chỉ trong vòng hai ba ngày, danh dự của ta đã bị bôi nhọ khắp kinh thành.
Trở thành trò cười trong câu chuyện trà dư tửu hậu của biết bao người.
Ta ôm Hòa Sinh khóc một trận nức nở, ta bảo huynh ấy: Đừng tin những cô gái xinh đẹp, những người như thế đều rất giỏi chơi trò tâm cơ.
Từ đó về sau, ta không bao giờ tin bất cứ cô gái xinh đẹp nào nữa.
Bùi Tề Ngọc không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ, trên tay còn cầm một vật gì đó.
Vừa qua năm mới, hắn liền đến Ký Châu. Nghe nói nơi đó lắm kẻ lưu manh, côn đồ hoành hành, đúng là vùng sơn cùng thủy tận sinh ra bọn gian manh. Quan huyện thực sự bất lực, dâng sớ lên triều đình, hoàng thượng bèn sai hắn đến đó trấn giữ.
Chỉ mới hai tháng không gặp, hắn đã đen đi không ít, nhưng vóc dáng lại càng thêm rắn rỏi.
“Cầm lấy.”
Đó là một chiếc hộp chạm khắc hoa văn kim điểu, bản lề hình bướm tinh xảo. Nếu ngửi kỹ, có thể cảm nhận được mùi hương lê nhàn nhạt phảng phất bên trên.
Ta nhìn hộp gỗ, trong lòng có chút thích thú, nhưng còn chưa kịp mở ra xem, thì những lời trách móc của hắn đã dập tắt mọi hứng thú trong ta.
“Ngươi không nên giận dỗi với Thư Nhi. Nó vốn yếu ớt, không thể chịu được buồn phiền hay tức giận. Nếu thực sự bị chọc giận, có thể mất mạng đấy. Ngươi…”
Bùi Tề Ngọc ngừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ trách cứ: “Đã được Thư Nhi chấp nhận, nghĩa là chúng ta là một nhà. Ngươi đừng tùy hứng làm loạn nữa.”
Hắn mở miệng, nhưng lại mang giọng điệu đầy ban ơn.
Ta tức đến bật cười, cố gắng ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào lòng, hỏi lại:
“Hai huynh muội các ngươi một người xướng, một người họa, lúc cần thì triệu đến, lúc chán thì đuổi đi, như vậy vui lắm sao? Rõ ràng là các ngươi đến trêu chọc ta, bây giờ lại quay lại trách ta?”
“Bùi Tề Ngọc, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Trước mặt hắn, ta hung hăng ném chiếc hộp gỗ ra xa.
“Tuỳ ngươi.”
Hắn cố kìm nén cơn giận trên mặt, chỉ lạnh lùng ném lại một câu: “Vô lý đến cực điểm.”
Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ta mệt mỏi lê bước vào phòng, muốn nằm xuống nghỉ một lát.
Nhưng còn chưa kịp, ngoài sân bỗng ầm ầm kéo đến một đám người.
Bà v.ú Vương lục soát dưới gối, tìm thấy chiếc vòng vàng, lúc đó ta mới nhận ra rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Bị đưa đến tiền sảnh, khách khứa đã thưa thớt không còn bao nhiêu.
Toàn là người lạ, ta chẳng quen ai cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta chưa từng nghĩ lần gặp lại Bùi Thư sẽ là trong hoàn cảnh này.
Y phục lễ nghi tay áo rộng thướt tha càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của nàng, đẹp đến mức không gì sánh bằng, tựa như tiên nữ giáng trần.
Nàng ôm chặt chiếc vòng vào ngực, nước mắt tuôn rơi, như thể vừa tìm lại được báu vật quý giá nhất.
Không ai nói gì, nhưng dường như tất cả đều rất ăn ý, kết cục của chuyện này đã quá rõ ràng.
Mẫu thân ta chủ động nhận lấy tội danh vô cớ này thay ta, hướng về phía Bùi Thư xin lỗi.
Ta lắc đầu, kiên định nói: "Không phải con lấy."
Rõ ràng chính nàng đã nói sẽ bù lại cho ta món quà sinh thần năm đó.
Mẫu thân ta thở dài sâu kín: "Ý Ninh, sao con lại cứng đầu như vậy?"
Ta bước về phía Bùi Thư, từng chữ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc: "Tỷ tỷ, đây là quà sinh thần mà tỷ hứa bù lại cho muội, có đúng không?"
"Đương nhiên là không."
"Đây là di vật của mẫu thân ta, lúc lâm chung bà ấy đã đích thân giao vào tay ta. Sao ta có thể lấy nó làm quà sinh thần cho ngươi?"
Nàng chỉ liếc ta một cái, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác. Ta cố gắng muốn từ ánh mắt nàng tìm ra điều gì đó, nhưng hoàn toàn vô ích.
Bùi Tướng Quân định lên tiếng nói giúp ta vài lời, nhưng dường như Bùi Thư đã liệu trước được điều này, liền nhắc đến chuyện lúc sinh thời mẫu thân nàng đã thế nào, thế nào.
Nhắc đến mẹ ruột nàng, Bùi Tướng Quân dường như có chút động lòng.
Đúng vậy, hắn đã phụ bạc hai người phụ nữ.
Một người giúp hắn thăng quan tiến chức, một đường thuận lợi; một người tiêu tán gia tài, khổ sở đợi hắn suốt mười lăm năm.
Dù là bên nào, hắn cũng không thể dứt bỏ.
Ta không còn muốn giải thích thêm, cứ thế mang trên lưng tội danh phẩm hạnh bất chính, lòng tham không đáy.
Danh tiếng một người muốn mất đi thật nhanh, chỉ trong vòng hai ba ngày, danh dự của ta đã bị bôi nhọ khắp kinh thành.
Trở thành trò cười trong câu chuyện trà dư tửu hậu của biết bao người.
Ta ôm Hòa Sinh khóc một trận nức nở, ta bảo huynh ấy: Đừng tin những cô gái xinh đẹp, những người như thế đều rất giỏi chơi trò tâm cơ.
Từ đó về sau, ta không bao giờ tin bất cứ cô gái xinh đẹp nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro