Liệu Nữ Phụ Ác Độc Có Thể Chiến Thắng Nữ Chính Cứu Rỗi?
Chương 4
Miên
2025-03-15 14:15:36
Có vài cô gái bên cạnh tôi hét lên: "Trước khi chếc nhất định phải yêu một người như vậy!"
Tôi bĩu môi lắc đầu: "Yêu rồi, cực kỳ dính người, không khuyến khích đâu."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Vẻ mặt của họ như kiểu vừa "gặp phải một kẻ đang mơ mộng hão huyền", lập tức lẩm bẩm bỏ đi.
Chậc chậc, tôi nói thật đấy!
Vừa bước vào hội trường đám cưới, tôi liền nhìn thấy Giang Hoài.
Anh ấy trông trưởng thành hơn, mặc trên người vest chỉnh tề, đang hơi cúi đầu chạm cốc với người khác, giọng điệu cực kỳ chiều chuộng:
"Cô ấy uống rượu không giỏi, uống hai ly là say rồi, nên tôi đã bảo cô ấy đi nghỉ trước. Tôi thay vợ tôi mời cậu một ly."
Mắt tôi hơi cay, quả nhiên là nữ chính, trước đây anh ấy chưa từng dịu dàng với tôi như vậy.
Trước mặt tôi, anh ấy lúc nào cũng là một con ch.ó điên thích cắn người.
Nhìn thấy rượu của anh ấy sắp mời đến bàn tôi, tim tôi đập loạn xạ, vội vàng đứng dậy bỏ đi.
Hoảng loạn chạy đến một góc khuất, tôi ngẩng đầu ép nước mắt không được tuôn rơi.
Một chàng trai đội mũ lưỡi trai màu xám xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu ấy mặc áo khoác dài, dáng người cao ráo, mà tôi chỉ cao đến n.g.ự.c cậu ấy.
Cậu ấy đeo khẩu trang đen, lộ ra đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
Cúi đầu chạm cốc với tôi: "Người bên trong là người yêu cũ của chị à?"
Lúc này tôi mới tỉnh táo, phát hiện đi quá vội, cầm cả ly rượu ra ngoài.
Tôi cười: "Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Một... người bạn bình thường thường xuyên hôn nhau.
Cậu ấy nhướng mày, có vẻ tò mò: "Vậy chị đến đây làm gì? Còn tặng quà mừng giá trị như vậy."
Tôi cúi đầu uống một ngụm rượu: "Trước đây là tôi nợ anh ấy."
Cậu ấy lắc lắc ly rượu, trong mắt dường như chứa đầy tình yêu và cả sự thù hận: "Giữ chữ tín đến vậy sao? Vậy chị nợ tôi thì bao giờ trả?"
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Tôi nợ cậu thứ gì?"
Cậu ấy nhìn tôi rồi cười khẽ: "Chị nợ tôi một cô bạn gái."
Câu tán tỉnh cổ lỗ sĩ năm nào...
Tôi bất lực cười một tiếng, hiếm khi nhẫn nại hỏi: "Ồ? Từ lúc nào vậy?"
Cậu ấy kéo khẩu trang xuống: "Bốn năm trước."
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc vừa trông thấy ở tấm biển quảng cáo tại sân bay, vô thức quay người bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được hai bước, cơ thể đã mềm nhũn ngã vào vòng tay một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chàng trai đã trưởng thành, làn da vẫn trắng lạnh như năm nào, chỉ là đôi mắt đã hơi đỏ ửng lên.
"Uống một ngụm đã say, khó trách ‘lão già’ Giang Hoài nói chị uống rượu kém, bảo em bớt đi một chút."
“Chị à, từ nay về sau không được tùy tiện uống rượu với đàn ông lạ, kể cả người đó có là em, em cũng sẽ tức giận đấy!”
Mẹ kiếp! Tôi đã nói rằng cậu ấy rất dính người rồi mà!
Vậy mà các người còn không tin tôi? Mau xin lỗi tôi đi!
Trong cơn mê man, tôi cảm nhận được hai tay mình bị trói chặt.
Giọng nói được truyền thông ca ngợi là ngọt ngào giờ đây lọt vào tai tôi, tựa như lời thì thầm của ác quỷ.
“Chị à, đã trêu chọc em thì phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy!”
Tôi cố gắng mở to mắt để nhìn xem mình đang bị đưa đến đâu, nhưng mắt tôi rất nhanh đã bị bịt kín.
Một giọng nam trầm ấm khác vang lên.
“Đã thỏa thuận rồi, thứ Hai, Tư, Sáu cô ấy thuộc về em, còn thứ Ba, Năm, Bảy cô ấy là của anh.”
Mẹ kiếp, sao người này còn biến thái hơn người kia vậy!
Hệ thống bắt đầu run rẩy: “Trói cô ấy rồi thì đừng trói tôi nữa nhé!”
…
Khi tôi tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu.
Hôm nay là thứ mấy?
Tôi gào thét gọi hệ thống: “Hệ thống! Hệ thống! Hôm nay có phải là chủ nhật không? Chủ nhật tôi được nghỉ! Chủ nhật tôi được nghỉ!”
Hệ thống cười khổ: “Tôi đã bảo cô dừng lại rồi, giờ thì chơi quá trớn rồi đấy…”
Tôi không chịu bỏ cuộc, khóc lóc: “Rõ ràng đã đến hồi kết rồi! Tại sao hai người họ vẫn còn nhắm vào tôi? Nữ chính không phải là người tốt bụng sao? Mau để cô ta đến cứu tôi đi!”
Nhưng tôi nhanh chóng im bặt.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Cằm tôi bị một bàn tay kẹp chặt, hơi thở của người đàn ông nóng bỏng: “Trước đây chưa biết em lại có thể hét to như vậy.”
“Tôi cứ hét đấy! Sao không bịt miệng tôi lại luôn đi?”
Ngay lập tức, nụ hôn của anh ấy như mưa rơi, nóng bỏng, ẩm ướt đến mức gần như nhấn chìm tôi.
Những lời tôi định nói biến thành tiếng thở gấp.
Trước khi tôi ngạt thở mà chếc, anh ấy cuối cùng cũng buông tôi ra.
Anh ấy hôn lên nốt ruồi ở đuôi mắt tôi, giọng nói chứa đầy sự ái muội: “Vội gì chứ, giờ không phải đã bịt lại rồi sao.”
Rồi anh ấy ôm lấy eo tôi, áp sát vào tai tôi cười đầy ám ảnh: “Nếu đã hét to được đến vậy, hôm nay sẽ để em hét cho thật đã.”
Tôi gần như chếc chìm trong nụ hôn của anh ấy, vừa thở hổn hển vừa nghiến răng nói: “Giang Hoài!”
Tôi bĩu môi lắc đầu: "Yêu rồi, cực kỳ dính người, không khuyến khích đâu."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Vẻ mặt của họ như kiểu vừa "gặp phải một kẻ đang mơ mộng hão huyền", lập tức lẩm bẩm bỏ đi.
Chậc chậc, tôi nói thật đấy!
Vừa bước vào hội trường đám cưới, tôi liền nhìn thấy Giang Hoài.
Anh ấy trông trưởng thành hơn, mặc trên người vest chỉnh tề, đang hơi cúi đầu chạm cốc với người khác, giọng điệu cực kỳ chiều chuộng:
"Cô ấy uống rượu không giỏi, uống hai ly là say rồi, nên tôi đã bảo cô ấy đi nghỉ trước. Tôi thay vợ tôi mời cậu một ly."
Mắt tôi hơi cay, quả nhiên là nữ chính, trước đây anh ấy chưa từng dịu dàng với tôi như vậy.
Trước mặt tôi, anh ấy lúc nào cũng là một con ch.ó điên thích cắn người.
Nhìn thấy rượu của anh ấy sắp mời đến bàn tôi, tim tôi đập loạn xạ, vội vàng đứng dậy bỏ đi.
Hoảng loạn chạy đến một góc khuất, tôi ngẩng đầu ép nước mắt không được tuôn rơi.
Một chàng trai đội mũ lưỡi trai màu xám xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu ấy mặc áo khoác dài, dáng người cao ráo, mà tôi chỉ cao đến n.g.ự.c cậu ấy.
Cậu ấy đeo khẩu trang đen, lộ ra đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.
Cúi đầu chạm cốc với tôi: "Người bên trong là người yêu cũ của chị à?"
Lúc này tôi mới tỉnh táo, phát hiện đi quá vội, cầm cả ly rượu ra ngoài.
Tôi cười: "Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Một... người bạn bình thường thường xuyên hôn nhau.
Cậu ấy nhướng mày, có vẻ tò mò: "Vậy chị đến đây làm gì? Còn tặng quà mừng giá trị như vậy."
Tôi cúi đầu uống một ngụm rượu: "Trước đây là tôi nợ anh ấy."
Cậu ấy lắc lắc ly rượu, trong mắt dường như chứa đầy tình yêu và cả sự thù hận: "Giữ chữ tín đến vậy sao? Vậy chị nợ tôi thì bao giờ trả?"
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Tôi nợ cậu thứ gì?"
Cậu ấy nhìn tôi rồi cười khẽ: "Chị nợ tôi một cô bạn gái."
Câu tán tỉnh cổ lỗ sĩ năm nào...
Tôi bất lực cười một tiếng, hiếm khi nhẫn nại hỏi: "Ồ? Từ lúc nào vậy?"
Cậu ấy kéo khẩu trang xuống: "Bốn năm trước."
Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc vừa trông thấy ở tấm biển quảng cáo tại sân bay, vô thức quay người bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được hai bước, cơ thể đã mềm nhũn ngã vào vòng tay một người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chàng trai đã trưởng thành, làn da vẫn trắng lạnh như năm nào, chỉ là đôi mắt đã hơi đỏ ửng lên.
"Uống một ngụm đã say, khó trách ‘lão già’ Giang Hoài nói chị uống rượu kém, bảo em bớt đi một chút."
“Chị à, từ nay về sau không được tùy tiện uống rượu với đàn ông lạ, kể cả người đó có là em, em cũng sẽ tức giận đấy!”
Mẹ kiếp! Tôi đã nói rằng cậu ấy rất dính người rồi mà!
Vậy mà các người còn không tin tôi? Mau xin lỗi tôi đi!
Trong cơn mê man, tôi cảm nhận được hai tay mình bị trói chặt.
Giọng nói được truyền thông ca ngợi là ngọt ngào giờ đây lọt vào tai tôi, tựa như lời thì thầm của ác quỷ.
“Chị à, đã trêu chọc em thì phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy!”
Tôi cố gắng mở to mắt để nhìn xem mình đang bị đưa đến đâu, nhưng mắt tôi rất nhanh đã bị bịt kín.
Một giọng nam trầm ấm khác vang lên.
“Đã thỏa thuận rồi, thứ Hai, Tư, Sáu cô ấy thuộc về em, còn thứ Ba, Năm, Bảy cô ấy là của anh.”
Mẹ kiếp, sao người này còn biến thái hơn người kia vậy!
Hệ thống bắt đầu run rẩy: “Trói cô ấy rồi thì đừng trói tôi nữa nhé!”
…
Khi tôi tỉnh lại, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu.
Hôm nay là thứ mấy?
Tôi gào thét gọi hệ thống: “Hệ thống! Hệ thống! Hôm nay có phải là chủ nhật không? Chủ nhật tôi được nghỉ! Chủ nhật tôi được nghỉ!”
Hệ thống cười khổ: “Tôi đã bảo cô dừng lại rồi, giờ thì chơi quá trớn rồi đấy…”
Tôi không chịu bỏ cuộc, khóc lóc: “Rõ ràng đã đến hồi kết rồi! Tại sao hai người họ vẫn còn nhắm vào tôi? Nữ chính không phải là người tốt bụng sao? Mau để cô ta đến cứu tôi đi!”
Nhưng tôi nhanh chóng im bặt.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Cằm tôi bị một bàn tay kẹp chặt, hơi thở của người đàn ông nóng bỏng: “Trước đây chưa biết em lại có thể hét to như vậy.”
“Tôi cứ hét đấy! Sao không bịt miệng tôi lại luôn đi?”
Ngay lập tức, nụ hôn của anh ấy như mưa rơi, nóng bỏng, ẩm ướt đến mức gần như nhấn chìm tôi.
Những lời tôi định nói biến thành tiếng thở gấp.
Trước khi tôi ngạt thở mà chếc, anh ấy cuối cùng cũng buông tôi ra.
Anh ấy hôn lên nốt ruồi ở đuôi mắt tôi, giọng nói chứa đầy sự ái muội: “Vội gì chứ, giờ không phải đã bịt lại rồi sao.”
Rồi anh ấy ôm lấy eo tôi, áp sát vào tai tôi cười đầy ám ảnh: “Nếu đã hét to được đến vậy, hôm nay sẽ để em hét cho thật đã.”
Tôi gần như chếc chìm trong nụ hôn của anh ấy, vừa thở hổn hển vừa nghiến răng nói: “Giang Hoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro