Chương 42
Tuyệt Ca
2025-03-05 10:30:49
Ôn Chủy Vũ về đến phòng tranh thì đã đến giờ tan làm, cô đành lái xe về nhà ăn cơm với ông nội.
Ôn Chủy Vũ thiếu ngủ nghiêm trọng, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cả người mệt mỏi, muốn giấu cũng không giấu được.
Ôn Nho hỏi cô: "Sao lại tiều tụy thế này?"
Ôn Chủy Vũ không dám dẻo miệng trước mặt Ôn Nho, lại không muốn ông cụ lo lắng nên chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tối qua con ngủ không ngon, vốn nghĩ hôm nay có thể đến phòng tranh ngủ bù một giấc, kết quả lại bị Diệp Linh mời đến Tế Cổ Trai thẩm định tranh giúp cô ta."
Cô uể oải dựa vào ghế sô pha, mệt mỏi xoa trán: "Cô ta mua tranh ở Tế Cổ Trai không được. Con thấy Diệp Linh sốt ruột nên dắt cổ đến tìm chú Chu Cát."
"Sao lại không ngủ được? Vẫn chưa quen giường bên đó sao?"
"Con nằm mơ thấy người ta đốt hết tranh của con."
Thấy dáng vẻ của ông nội như còn muốn hỏi thêm gì đó, cô vội vàng tiếp lời: "Con mơ thấy một góc tường, vốn chỉ là tường gạch mà thôi, không hiểu sao lại biến thành một bức tường khảm đầy xác người. Cả đám xác chết bò từ trong tường ra hóa thành ngọn lửa thiêu rụi tranh của con." Cô im lặng vài giây rồi bổ sung thêm một câu: "Gần đây con không có thời gian, nếu không thì đã có thể vẽ thêm một bức Thi Tường Viêm Ngục Đồ."
Cụ Ôn không hỏi thêm gì nữa, ông đứng dậy bảo: "Đi ăn cơm thôi."
Ôn Chủy Vũ ăn tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi. Cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó gọi điện báo với Ôn Lê rằng hôm nay cô về nhà ngủ, hai ngày nữa sẽ quay lại. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi mới mở lời: "Lê Lê này! Nhờ chị dẫn theo em ra ngoài nhiều như vậy, cuối cùng em cũng đã hiểu được một chút rồi. Đợi đến khi em về, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nhé?"
"Được rồi. Em đi ngủ trước đi."
"Ngủ ngon." Cô chúc xong liền cúp máy.
Ôn Chủy Vũ no bụng đánh một giấc.
Sáng ngày hôm sau.
Tôn Uyển đang lui cui dưới bếp nấu bữa sáng, Triển Trình rửa xe ở sân sau, còn Ôn lão tiên sinh thì đang luyện thái cực ở trong sân vườn.
Mấy ngày nay, Ôn Chủy Vũ đã quen uống cà phê do Ôn Lê pha vào mỗi buổi sáng. Cô tự đi pha cho mình một tách cà phê, ngồi trên ghế đôn nhỏ ở trong sân, vừa uống cà phê vừa nhìn cụ Ôn múa thái cực quyền.
Sân tuy không rộng nhưng vật dụng trang trí ở bên trong đều rất tinh xảo. Trên ao nước nhỏ có bắc một chiếc cầu vòm be bé độ chừng dài hơn một mét, cụ Ôn Nho đang đứng ở trên đó luyện quyền.
Chỗ đứng không lớn nhưng ông di chuyển rất bài bản, tự nhiên bước qua bước lại trên mặt cầu như không có trở ngại gì.
Thái cực gồm ba nhánh: Văn, võ và nghệ. Hiện tại phần lớn các bài tập dưỡng sinh, rèn luyện thân thể được lưu truyền rộng rãi đều thuộc Văn thái cực. Nghệ thái cực lại có tính thẩm mỹ cao hơn, được xem như là một loại hình biểu diễn. Khi còn nhỏ, gia cảnh của Ôn lão tiên sinh cũng khá tốt, lại gặp thời loạn chiến nên cha mẹ đã mời một võ sư về dạy ông học chút võ phòng thân. Những thứ ông học được chủ yếu là kỹ thuật chiến đấu của Võ thái cực.
Ôn Nho học quyền cước chỉ để phòng thân và rèn luyện gân cốt, không có ý muốn trở thành võ sư. Những năm này ông đều luyện nó như một ngón quyền dưỡng sinh.
Còn về chuyện ông có thật sự biết võ hay không, Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần nhìn việc ông đi đâu cũng luôn có vệ sĩ kiêm tài xế theo cùng là rõ.
Lúc nhỏ, cô đã từng theo cụ Ôn học một bài quyền nhưng chỉ học được một động tác đẹp mắt. Cô học chưa được bao lâu thì phải chuyển sang luyện đẩy tay với ông. Ôn Chủy Vũ bị ông nội nhẹ nhàng đẩy ngã xuống đất, đau đến mức khóc la oai oái. Từ đó về sau, cô không luyện quyền với Ôn lão tiên sinh nữa.
Trong nhà không có tiền, ba cô đã trốn sang chỗ cô hai. Hiện tại mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, không thể trải qua ngày tháng nhàn hạ, tùy ý như trước. Chỉ là nhà này vẫn còn có cô và ông nội, gia đình của cô vẫn còn ở đây. Điều này khiến Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần có thể bảo vệ được mái ấm này, có thể ở bên ông nội thì dù có khó khăn, vất vả đến đâu cô cũng chịu được. Đời người ai cũng đều phải trải qua mưa gió gập ghềnh, nhiều khi không thể chu toàn được mọi thứ. Nếu có thể cố gắng vì mong cầu của bản thân, bảo vệ những gì mình trân quý thì cuộc sống này thật đáng giá.
Ôn Nho luyện quyền xong, Ôn Chủy Vũ mang khăn ra cho ông lau mồ hôi.
Cụ Ôn thấy cháu gái sau khi ngủ một giấc đã khôi phục tinh thần được ít nhiều, sắc mặt cũng trở nên tươi tắn hơn, bèn cảm thấy yên tâm. Ông lau mồ hôi xong thì treo khăn lông lên giá, bắt chuyện với Ôn Chủy Vũ: "Phòng tranh vẫn kinh doanh thuận lợi chứ?"
"Cũng coi như thuận lợi. Chị Lê Lê cảm thấy phòng tranh này phát triển khá tốt, có thể mở rộng kinh doanh nhưng con không chắc lắm, vẫn còn đang cân nhắc."
"Ôi, những việc không chắc chắn thì cứ từ từ suy nghĩ. Có khi, nhất động không bằng bất động."
Ôn Chủy Vũ cảm thấy ông nội nói cũng có lý, nhưng Ôn Lê lại làm việc theo nguyên tắc riêng của chị ấy. Với Ôn Lê, trên đời này không có chuyện kinh doanh chỉ sinh lời không sinh lỗ, không gì là an toàn tuyệt đối, chỉ cần nắm chắc khả năng thành công trên năm mươi phần trăm là có thể thực hiện.
Ôn Chủy Vũ ở lại ăn sáng với Ôn Nho, cô cũng nói ra suy nghĩ của mình về chuyện làm ăn của phòng tranh, muốn lắng nghe ý kiến của ông cụ.
Ôn Nho không khen tốt hay không tốt, ông chỉ nói với Ôn Chủy Vũ: "Là tốt hay là xấu, nếu chỉ nghe người khác nói thì cũng chẳng có ích gì. Con phải tự mình thử mới biết được đường này nên đi như thế nào, có hanh thông hay không. Hãy bắt đầu làm từ chuyện nhỏ, không cần mở rộng cửa hàng quá lớn. Cho dù có thua lỗ thì cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của bản thân."
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Ôn Chủy Vũ quyết định sẽ thử một lần.
Cô dự định sẽ vay trước vài ba triệu tệ, bổ sung vào nguồn vốn lưu động của phòng tranh. Trong tay có tiền mới có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo. Phòng tranh hoàn toàn có khả năng chi trả cho khoản vay mấy triệu tệ kia.
Còn về chuyện kinh doanh cổ vật thư họa, phải cân nhắc cẩn thận và từ từ mở rộng. Cả phòng tranh chỉ có mỗi cô là am hiểu về đồ cổ, cô không muốn vội vàng triển khai mảng kinh doanh này trước khi tìm được người đáng tin cậy.
Dự án mang tính rủi ro nhưng lợi nhuận cao thế này lại không phù hợp với tình hình của cô hiện tại.
Nhờ vào việc giới thiệu Diệp Linh gặp Chu Cát mua tranh mà cô kiếm được một ít tiền, nhưng công việc làm môi giới kiếm thêm này cũng tùy vào cơ duyên xảo hợp mới có thể ăn may một hai lần. Cô và Chu Cát quen biết lâu năm, Diệp Linh cũng là người đáng tin cậy nên Ôn Chủy Vũ mới dám giới thiệu Diệp Linh cho ông ấy, thúc đẩy cho cuộc mua bán lần này.
Nếu là người lạ đến tìm, đầu tiên Ôn Chủy Vũ sẽ phải xem xét người đó có thật sự muốn mua tranh hay không, chứ không phải sẽ tìm cách móc nối cho hai bên. Với kinh nghiệm và tuổi tác của cô, người không quen biết nhìn vào chắc chắn sẽ hoài nghi về năng lực của Ôn Chủy Vũ, người mua tranh chân chính sẽ dễ dàng bỏ qua mà không lựa chọn tìm đến cô.
Công việc môi giới và mua đi bán lại này cụ Ôn đã từng làm rất nhiều lần. Phần lớn gia sản của ông đều kiếm được từ nghề này, có thể nói là rất quen thuộc. Nhưng cả khi như vậy, cách đây không lâu Ôn lão tiên sinh cũng suýt bị người ta gạt hết tiền. Hiện tại cô còn nợ Diệp Linh bảy triệu tệ chưa trả, cặp vòng ngọc vẫn thế chấp ở chỗ nàng ta.
Ôn Chủy Vũ sau khi quyết định xong bèn chọn thời gian hẹn Ôn Lê để bàn chuyện. Cô viết email gửi cho Diệp Linh, tiếp đó bận rộn chuyện vay vốn với bộ phận tài vụ.
Trưởng phòng tài vụ của cô rất am hiểu quy trình vay vốn của ngân hàng, lại giàu kinh nghiệm đối nhân xử thế, cộng thêm tình hình kinh doanh của phòng tranh cũng khấm khá nên các cô thuận lợi giải quyết được khoản vay này.
Nguồn vốn lưu động của phòng tranh được bổ sung cũng đồng nghĩa với việc tổng nợ tăng thêm năm triệu tệ, Ôn Chủy Vũ càng phải thắt chặt nhiều khoản chi tiêu hơn. Làm nghề kinh doanh, mỗi xu, mỗi cắc, mỗi đồng đều phải chi li. Chỉ cần thả lỏng một chút, không những không sinh được lợi nhuận mà còn bỏ tiền ra rót thêm vốn vào, ấy là chưa kể đến áp lực phải thanh toán thêm một khoản nợ của cô hiện tại.
Với cô, Ôn Lê chỉ có một yêu cầu: "Chỉ cần em kiếm đủ tiền để trả lãi cho khoản vay năm triệu này là được."
Diệp Linh lại chẳng có đòi hỏi gì.
Nhà đầu tư không đòi lợi nhuận kinh doanh, rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Diệp Linh khác người như thế, Ôn Chủy Vũ cũng đã quen rồi. Chỉ cần không quá đáng, cô sẽ để mặc cho qua.
Số tiền này được Ôn Chủy Vũ trích ra một phần để mở rộng quy mô cho buổi triển lãm và hội đấu giá mùa hè. Phần còn lại được dùng để tổ chức thêm các hoạt động nhầm tạo thêm danh tiếng và sức ảnh hưởng cho phòng tranh. Muốn kinh doanh tốt phân khúc thị trường cao cấp, trước tiên phải tạo dựng thành công một thương hiệu uy tín, để cho mọi người biết rằng Côn Luân Họa Thất do cô sáng lập là một phòng tranh vừa có thực lực, vừa trọng chữ tín lại còn có nhiều tranh tốt.
Hiện tại phòng tranh đã có chương trình và quy trình vận hành phù hợp, các phòng ban điều xử lý công việc dựa theo điều lệ. Điều này giúp cho Ôn Chủy Vũ đỡ vất vả hơn nhiều.
Các buổi tiệc tùng và mối quan hệ xã giao của Ôn Chủy Vũ ngày càng trở nên dày đặc, những bữa tiệc rượu để đón tiếp đối tác và các cuộc họp mặt gần như không đếm xuể. Ở nơi tụ hội nhiều văn nhân như Giang Nam, mỗi ngày đều có các buổi thưởng tranh, diễn đàn giao lưu ngành nghề hay tọa đàm dành cho họa sĩ được tiến hành công khai hoặc tổ chức riêng tư.
Chớp mắt đã đến giữa tháng Bảy.
Sáng sớm, Ôn Chủy Vũ vừa đến phòng tranh thì đã chạm mặt Diệp Linh.
Văn phòng của hai người chỉ cách mỗi bức tường, hơn nữa thời gian làm việc lại trùng khớp với nhau, nên mỗi sáng đều có cơ hội gặp mặt. Cả hai chào nhau rồi cùng lên lầu, sau đó mỗi người tự vào văn phòng của mình. Đôi lúc Diệp Linh sẽ mang theo một ít trà, cà phê hay điểm tâm nổi tiếng của vùng khác cho cô nếm thử. Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đem một chút bánh ngọt hoặc quà vặt của địa phương tặng cho Diệp Linh.
Kiểu quan hệ đồng nghiệp không gần không xa này, khi ở bên nhau mang lại cảm giác khá thoải mái, khiến cho Ôn Chủy Vũ cảm thấy nó cũng không tệ.
Ôn Chủy Vũ chào hỏi Diệp Linh một câu: "Chào buổi sáng, giám đốc Diệp." Diệp Linh cũng chào lại giống như mọi khi: "Chủy Vũ, sớm." Sau đó đưa tay về phía Đổng Nguyên đang đứng ở phía sau.
Đổng Nguyên mở cặp tài liệu, lấy ra một tấm thiệp được làm hết sức tinh xảo, hai tay đưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh cầm lấy tấm thiệp, tiếp đó liền mở ra xem. Sau khi xác nhận không có lấy nhầm mới đưa nó cho Ôn Chủy Vũ: "Hai mươi tháng Bảy này là sinh nhật của tôi, Chủy Vũ nhất định phải đến nhé."
Ôn Chủy Vũ nhận lấy thiệp mời, lật ra xem, bên trong hiện lên nét chữ nắn nót của Diệp Linh. Cô không biết Diệp Linh đã tự viết bao nhiêu tấm, nhưng việc nhận được thiệp viết tay của giám đốc Diệp khiến cô không khỏi hoang mang, chẳng biết nên lấy làm vinh hạnh hay cảm thấy áp lực.
Về mặt công lẫn mặt tư, cô đều không tiện từ chối lời mời của Diệp Linh.
"Được, tôi sẽ có mặt đúng giờ."
"Tiệc nhỏ đơn giản thôi, không mời đến nhiều người nên sẽ tương đối yên tĩnh."
Ôn Chủy Vũ biết đây là tiệc kỷ niệm được tổ chức riêng tư, chỉ mời vài người thân thiết. Cô gật đầu nói một tiếng: "Ừm."
Cô cũng muốn xem thử bạn bè chí cốt tâm giao của Diệp Linh là người như thế nào. Ý nghĩ này bỗng khiến Ôn Chủy Vũ sững sờ. Chuyện Diệp Linh chơi với ai nào liên quan gì đến cô, vậy tại sao cô lại tò mò về những mối quan hệ xung quanh nàng ta? Ôn Chủy Vũ giật mình, rồi lại cảm thấy đó là điều không thể, có lẽ cô đã phản ứng quá mức.
Ôn Chủy Vũ thiếu ngủ nghiêm trọng, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cả người mệt mỏi, muốn giấu cũng không giấu được.
Ôn Nho hỏi cô: "Sao lại tiều tụy thế này?"
Ôn Chủy Vũ không dám dẻo miệng trước mặt Ôn Nho, lại không muốn ông cụ lo lắng nên chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tối qua con ngủ không ngon, vốn nghĩ hôm nay có thể đến phòng tranh ngủ bù một giấc, kết quả lại bị Diệp Linh mời đến Tế Cổ Trai thẩm định tranh giúp cô ta."
Cô uể oải dựa vào ghế sô pha, mệt mỏi xoa trán: "Cô ta mua tranh ở Tế Cổ Trai không được. Con thấy Diệp Linh sốt ruột nên dắt cổ đến tìm chú Chu Cát."
"Sao lại không ngủ được? Vẫn chưa quen giường bên đó sao?"
"Con nằm mơ thấy người ta đốt hết tranh của con."
Thấy dáng vẻ của ông nội như còn muốn hỏi thêm gì đó, cô vội vàng tiếp lời: "Con mơ thấy một góc tường, vốn chỉ là tường gạch mà thôi, không hiểu sao lại biến thành một bức tường khảm đầy xác người. Cả đám xác chết bò từ trong tường ra hóa thành ngọn lửa thiêu rụi tranh của con." Cô im lặng vài giây rồi bổ sung thêm một câu: "Gần đây con không có thời gian, nếu không thì đã có thể vẽ thêm một bức Thi Tường Viêm Ngục Đồ."
Cụ Ôn không hỏi thêm gì nữa, ông đứng dậy bảo: "Đi ăn cơm thôi."
Ôn Chủy Vũ ăn tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi. Cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó gọi điện báo với Ôn Lê rằng hôm nay cô về nhà ngủ, hai ngày nữa sẽ quay lại. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi mới mở lời: "Lê Lê này! Nhờ chị dẫn theo em ra ngoài nhiều như vậy, cuối cùng em cũng đã hiểu được một chút rồi. Đợi đến khi em về, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nhé?"
"Được rồi. Em đi ngủ trước đi."
"Ngủ ngon." Cô chúc xong liền cúp máy.
Ôn Chủy Vũ no bụng đánh một giấc.
Sáng ngày hôm sau.
Tôn Uyển đang lui cui dưới bếp nấu bữa sáng, Triển Trình rửa xe ở sân sau, còn Ôn lão tiên sinh thì đang luyện thái cực ở trong sân vườn.
Mấy ngày nay, Ôn Chủy Vũ đã quen uống cà phê do Ôn Lê pha vào mỗi buổi sáng. Cô tự đi pha cho mình một tách cà phê, ngồi trên ghế đôn nhỏ ở trong sân, vừa uống cà phê vừa nhìn cụ Ôn múa thái cực quyền.
Sân tuy không rộng nhưng vật dụng trang trí ở bên trong đều rất tinh xảo. Trên ao nước nhỏ có bắc một chiếc cầu vòm be bé độ chừng dài hơn một mét, cụ Ôn Nho đang đứng ở trên đó luyện quyền.
Chỗ đứng không lớn nhưng ông di chuyển rất bài bản, tự nhiên bước qua bước lại trên mặt cầu như không có trở ngại gì.
Thái cực gồm ba nhánh: Văn, võ và nghệ. Hiện tại phần lớn các bài tập dưỡng sinh, rèn luyện thân thể được lưu truyền rộng rãi đều thuộc Văn thái cực. Nghệ thái cực lại có tính thẩm mỹ cao hơn, được xem như là một loại hình biểu diễn. Khi còn nhỏ, gia cảnh của Ôn lão tiên sinh cũng khá tốt, lại gặp thời loạn chiến nên cha mẹ đã mời một võ sư về dạy ông học chút võ phòng thân. Những thứ ông học được chủ yếu là kỹ thuật chiến đấu của Võ thái cực.
Ôn Nho học quyền cước chỉ để phòng thân và rèn luyện gân cốt, không có ý muốn trở thành võ sư. Những năm này ông đều luyện nó như một ngón quyền dưỡng sinh.
Còn về chuyện ông có thật sự biết võ hay không, Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần nhìn việc ông đi đâu cũng luôn có vệ sĩ kiêm tài xế theo cùng là rõ.
Lúc nhỏ, cô đã từng theo cụ Ôn học một bài quyền nhưng chỉ học được một động tác đẹp mắt. Cô học chưa được bao lâu thì phải chuyển sang luyện đẩy tay với ông. Ôn Chủy Vũ bị ông nội nhẹ nhàng đẩy ngã xuống đất, đau đến mức khóc la oai oái. Từ đó về sau, cô không luyện quyền với Ôn lão tiên sinh nữa.
Trong nhà không có tiền, ba cô đã trốn sang chỗ cô hai. Hiện tại mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, không thể trải qua ngày tháng nhàn hạ, tùy ý như trước. Chỉ là nhà này vẫn còn có cô và ông nội, gia đình của cô vẫn còn ở đây. Điều này khiến Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần có thể bảo vệ được mái ấm này, có thể ở bên ông nội thì dù có khó khăn, vất vả đến đâu cô cũng chịu được. Đời người ai cũng đều phải trải qua mưa gió gập ghềnh, nhiều khi không thể chu toàn được mọi thứ. Nếu có thể cố gắng vì mong cầu của bản thân, bảo vệ những gì mình trân quý thì cuộc sống này thật đáng giá.
Ôn Nho luyện quyền xong, Ôn Chủy Vũ mang khăn ra cho ông lau mồ hôi.
Cụ Ôn thấy cháu gái sau khi ngủ một giấc đã khôi phục tinh thần được ít nhiều, sắc mặt cũng trở nên tươi tắn hơn, bèn cảm thấy yên tâm. Ông lau mồ hôi xong thì treo khăn lông lên giá, bắt chuyện với Ôn Chủy Vũ: "Phòng tranh vẫn kinh doanh thuận lợi chứ?"
"Cũng coi như thuận lợi. Chị Lê Lê cảm thấy phòng tranh này phát triển khá tốt, có thể mở rộng kinh doanh nhưng con không chắc lắm, vẫn còn đang cân nhắc."
"Ôi, những việc không chắc chắn thì cứ từ từ suy nghĩ. Có khi, nhất động không bằng bất động."
Ôn Chủy Vũ cảm thấy ông nội nói cũng có lý, nhưng Ôn Lê lại làm việc theo nguyên tắc riêng của chị ấy. Với Ôn Lê, trên đời này không có chuyện kinh doanh chỉ sinh lời không sinh lỗ, không gì là an toàn tuyệt đối, chỉ cần nắm chắc khả năng thành công trên năm mươi phần trăm là có thể thực hiện.
Ôn Chủy Vũ ở lại ăn sáng với Ôn Nho, cô cũng nói ra suy nghĩ của mình về chuyện làm ăn của phòng tranh, muốn lắng nghe ý kiến của ông cụ.
Ôn Nho không khen tốt hay không tốt, ông chỉ nói với Ôn Chủy Vũ: "Là tốt hay là xấu, nếu chỉ nghe người khác nói thì cũng chẳng có ích gì. Con phải tự mình thử mới biết được đường này nên đi như thế nào, có hanh thông hay không. Hãy bắt đầu làm từ chuyện nhỏ, không cần mở rộng cửa hàng quá lớn. Cho dù có thua lỗ thì cũng nằm trong phạm vi chấp nhận của bản thân."
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Ôn Chủy Vũ quyết định sẽ thử một lần.
Cô dự định sẽ vay trước vài ba triệu tệ, bổ sung vào nguồn vốn lưu động của phòng tranh. Trong tay có tiền mới có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo. Phòng tranh hoàn toàn có khả năng chi trả cho khoản vay mấy triệu tệ kia.
Còn về chuyện kinh doanh cổ vật thư họa, phải cân nhắc cẩn thận và từ từ mở rộng. Cả phòng tranh chỉ có mỗi cô là am hiểu về đồ cổ, cô không muốn vội vàng triển khai mảng kinh doanh này trước khi tìm được người đáng tin cậy.
Dự án mang tính rủi ro nhưng lợi nhuận cao thế này lại không phù hợp với tình hình của cô hiện tại.
Nhờ vào việc giới thiệu Diệp Linh gặp Chu Cát mua tranh mà cô kiếm được một ít tiền, nhưng công việc làm môi giới kiếm thêm này cũng tùy vào cơ duyên xảo hợp mới có thể ăn may một hai lần. Cô và Chu Cát quen biết lâu năm, Diệp Linh cũng là người đáng tin cậy nên Ôn Chủy Vũ mới dám giới thiệu Diệp Linh cho ông ấy, thúc đẩy cho cuộc mua bán lần này.
Nếu là người lạ đến tìm, đầu tiên Ôn Chủy Vũ sẽ phải xem xét người đó có thật sự muốn mua tranh hay không, chứ không phải sẽ tìm cách móc nối cho hai bên. Với kinh nghiệm và tuổi tác của cô, người không quen biết nhìn vào chắc chắn sẽ hoài nghi về năng lực của Ôn Chủy Vũ, người mua tranh chân chính sẽ dễ dàng bỏ qua mà không lựa chọn tìm đến cô.
Công việc môi giới và mua đi bán lại này cụ Ôn đã từng làm rất nhiều lần. Phần lớn gia sản của ông đều kiếm được từ nghề này, có thể nói là rất quen thuộc. Nhưng cả khi như vậy, cách đây không lâu Ôn lão tiên sinh cũng suýt bị người ta gạt hết tiền. Hiện tại cô còn nợ Diệp Linh bảy triệu tệ chưa trả, cặp vòng ngọc vẫn thế chấp ở chỗ nàng ta.
Ôn Chủy Vũ sau khi quyết định xong bèn chọn thời gian hẹn Ôn Lê để bàn chuyện. Cô viết email gửi cho Diệp Linh, tiếp đó bận rộn chuyện vay vốn với bộ phận tài vụ.
Trưởng phòng tài vụ của cô rất am hiểu quy trình vay vốn của ngân hàng, lại giàu kinh nghiệm đối nhân xử thế, cộng thêm tình hình kinh doanh của phòng tranh cũng khấm khá nên các cô thuận lợi giải quyết được khoản vay này.
Nguồn vốn lưu động của phòng tranh được bổ sung cũng đồng nghĩa với việc tổng nợ tăng thêm năm triệu tệ, Ôn Chủy Vũ càng phải thắt chặt nhiều khoản chi tiêu hơn. Làm nghề kinh doanh, mỗi xu, mỗi cắc, mỗi đồng đều phải chi li. Chỉ cần thả lỏng một chút, không những không sinh được lợi nhuận mà còn bỏ tiền ra rót thêm vốn vào, ấy là chưa kể đến áp lực phải thanh toán thêm một khoản nợ của cô hiện tại.
Với cô, Ôn Lê chỉ có một yêu cầu: "Chỉ cần em kiếm đủ tiền để trả lãi cho khoản vay năm triệu này là được."
Diệp Linh lại chẳng có đòi hỏi gì.
Nhà đầu tư không đòi lợi nhuận kinh doanh, rõ ràng không hợp với lẽ thường.
Diệp Linh khác người như thế, Ôn Chủy Vũ cũng đã quen rồi. Chỉ cần không quá đáng, cô sẽ để mặc cho qua.
Số tiền này được Ôn Chủy Vũ trích ra một phần để mở rộng quy mô cho buổi triển lãm và hội đấu giá mùa hè. Phần còn lại được dùng để tổ chức thêm các hoạt động nhầm tạo thêm danh tiếng và sức ảnh hưởng cho phòng tranh. Muốn kinh doanh tốt phân khúc thị trường cao cấp, trước tiên phải tạo dựng thành công một thương hiệu uy tín, để cho mọi người biết rằng Côn Luân Họa Thất do cô sáng lập là một phòng tranh vừa có thực lực, vừa trọng chữ tín lại còn có nhiều tranh tốt.
Hiện tại phòng tranh đã có chương trình và quy trình vận hành phù hợp, các phòng ban điều xử lý công việc dựa theo điều lệ. Điều này giúp cho Ôn Chủy Vũ đỡ vất vả hơn nhiều.
Các buổi tiệc tùng và mối quan hệ xã giao của Ôn Chủy Vũ ngày càng trở nên dày đặc, những bữa tiệc rượu để đón tiếp đối tác và các cuộc họp mặt gần như không đếm xuể. Ở nơi tụ hội nhiều văn nhân như Giang Nam, mỗi ngày đều có các buổi thưởng tranh, diễn đàn giao lưu ngành nghề hay tọa đàm dành cho họa sĩ được tiến hành công khai hoặc tổ chức riêng tư.
Chớp mắt đã đến giữa tháng Bảy.
Sáng sớm, Ôn Chủy Vũ vừa đến phòng tranh thì đã chạm mặt Diệp Linh.
Văn phòng của hai người chỉ cách mỗi bức tường, hơn nữa thời gian làm việc lại trùng khớp với nhau, nên mỗi sáng đều có cơ hội gặp mặt. Cả hai chào nhau rồi cùng lên lầu, sau đó mỗi người tự vào văn phòng của mình. Đôi lúc Diệp Linh sẽ mang theo một ít trà, cà phê hay điểm tâm nổi tiếng của vùng khác cho cô nếm thử. Bánh ít trao đi, bánh quy trao lại. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ đem một chút bánh ngọt hoặc quà vặt của địa phương tặng cho Diệp Linh.
Kiểu quan hệ đồng nghiệp không gần không xa này, khi ở bên nhau mang lại cảm giác khá thoải mái, khiến cho Ôn Chủy Vũ cảm thấy nó cũng không tệ.
Ôn Chủy Vũ chào hỏi Diệp Linh một câu: "Chào buổi sáng, giám đốc Diệp." Diệp Linh cũng chào lại giống như mọi khi: "Chủy Vũ, sớm." Sau đó đưa tay về phía Đổng Nguyên đang đứng ở phía sau.
Đổng Nguyên mở cặp tài liệu, lấy ra một tấm thiệp được làm hết sức tinh xảo, hai tay đưa cho Diệp Linh.
Diệp Linh cầm lấy tấm thiệp, tiếp đó liền mở ra xem. Sau khi xác nhận không có lấy nhầm mới đưa nó cho Ôn Chủy Vũ: "Hai mươi tháng Bảy này là sinh nhật của tôi, Chủy Vũ nhất định phải đến nhé."
Ôn Chủy Vũ nhận lấy thiệp mời, lật ra xem, bên trong hiện lên nét chữ nắn nót của Diệp Linh. Cô không biết Diệp Linh đã tự viết bao nhiêu tấm, nhưng việc nhận được thiệp viết tay của giám đốc Diệp khiến cô không khỏi hoang mang, chẳng biết nên lấy làm vinh hạnh hay cảm thấy áp lực.
Về mặt công lẫn mặt tư, cô đều không tiện từ chối lời mời của Diệp Linh.
"Được, tôi sẽ có mặt đúng giờ."
"Tiệc nhỏ đơn giản thôi, không mời đến nhiều người nên sẽ tương đối yên tĩnh."
Ôn Chủy Vũ biết đây là tiệc kỷ niệm được tổ chức riêng tư, chỉ mời vài người thân thiết. Cô gật đầu nói một tiếng: "Ừm."
Cô cũng muốn xem thử bạn bè chí cốt tâm giao của Diệp Linh là người như thế nào. Ý nghĩ này bỗng khiến Ôn Chủy Vũ sững sờ. Chuyện Diệp Linh chơi với ai nào liên quan gì đến cô, vậy tại sao cô lại tò mò về những mối quan hệ xung quanh nàng ta? Ôn Chủy Vũ giật mình, rồi lại cảm thấy đó là điều không thể, có lẽ cô đã phản ứng quá mức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro