Làm Trà Xanh Hả? Chuyện Dễ Mà

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-28 06:16:05

Ba tôi thì không nói gì nhiều, chỉ suy nghĩ một lúc rồi nói:

 

"Thật ra thì sự thật cũng chính là vậy, nhưng Tĩnh Thư, con yên tâm, ba và mẹ sẽ không đuổi con đi, sau này ba mẹ sẽ cho con một khoản tiền, con có thể ra nước ngoài du lịch vài năm, mở rộng tầm mắt."

 

Câu này của ông rất mềm mỏng, nhưng Lê Diệu đang đi sau lưng lại không thể chịu yên.

 

Anh ta nghiến răng nhìn tôi, có vẻ như hận không thể đánh tôi một trận ngay lập tức:

 

"Đều là tại cô, lúc đó tôi đã nói rồi, cô trở về là để cướp hết mọi thứ của Tĩnh Thư, cô cố ý mà!"

 

"Trên đời này làm gì có người độc ác như cô vậy? Lúc trước sao cô không c.h.ế.t ở ngoài luôn đi, đỡ phải quay về gây họa cho Tĩnh Thư!"

 

"Im miệng!"

 

Anh trai tôi tức giận đứng phắt dậy: "Lê Diệu, cậu cút ra ngoài ngay!"

 

Anh ấy vốn là người rất kiên nhẫn nhưng giờ cũng không thể chịu được nữa, rõ ràng là rất tức giận.

 

Lê Diệu càng thêm giận dữ:

 

"Tôi nói sai sao? Nếu không phải cô cố tình nói với người khác về thân thế của Tĩnh Thư, thì sao Tĩnh Thư bị mọi người cười nhạo?"

 

"Cô ấy là người kiêu ngạo như thế, làm sao còn mặt mũi đến trường học?"

 

Tôi cố gắng kiềm chế cảm giác muốn tát vào mặt anh ta, trên mặt lộ ra một vẻ ngây thơ đúng mức: "Mẹ, con không cố ý đâu, con luôn xem chị là chị ruột mà."

 

"Là họ đến tìm con, nói chị không vừa mắt con, bảo họ đến dạy dỗ con..." Tôi rùng mình, mắt lộ vẻ hoảng hốt, "Họ nói là bạn của chị, có một cô gái tên Triệu Nguyệt còn kéo áo con, bảo sẽ chụp ảnh con, nói là chị bảo, như vậy mới đuổi con đi được".

 

"Con không tin, rõ ràng đây mới là nhà con, còn nơi đó là nhà chị, con đã chịu khổ thay chị bao nhiêu năm, sao chị lại có thể ghét con chứ?"

 

"Con chỉ cãi lại họ thôi, thế là mới lỡ miệng nói ra."

 

Tôi bước đến trước mặt Lý Tĩnh Thư, cô ta cao hơn tôi một chút, tôi chỉ có thể ngước lên, trong mắt tôi hiện lên ánh nhìn ác ý chỉ có cô ta mới thấy được:

 

"Chị, em hoàn toàn không tin lời họ nói."

 

"Chị sao có thể vong ân bội nghĩa, lại để họ đến hại em được?"

 

Lý Tĩnh Thư đúng là không hổ danh là người sống trong thế giới này, cô ta vội vàng túm tóc tôi, định tát tôi một cái:

 

"Mày nói bậy! Mày nói bậy!"

 

"Đều là do mày bịa ra, mày đang lừa tao, tao đánh c.h.ế.t mày!!"

 

Cô ta quả thật là không thể cứu vãn được, chỉ cần đụng vào là bùng nổ ngay.

 

Ba tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mạnh mẽ đập bàn đứng dậy: "Dừng tay!"

 

Anh trai tôi vội vàng chạy đến kéo cô ta ra: "Em điên rồi sao? Nếu cứ như vậy thì cút ngay đi!"

 

Ngay cả mẹ tôi, người luôn yêu thương cô ta, cũng sững sờ, sắc mặt bà dần dần mất đi màu sắc, không thể tin nổi nhìn đứa con gái mà bà đã cưng chiều từ bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Trên mặt Tĩnh Nhiên còn mang vết thương, nhìn là biết vết thương này chỉ mới hôm nay xảy ra, làm sao con bé có thể lừa được?"

 

"Chưa nói có phải lừa hay không, đi xem lại camera giám sát là biết ngay, em dám không?"

 

Anh trai tôi vén tóc tôi lên, trên trán tôi có một vết đỏ.

 

Đó là lúc họ kéo tóc tôi, dùng móng tay cào vào.

 

Thật ra ban đầu vết cào không sâu đến vậy, là sau này tôi lại tự cào thêm một lần nữa.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ba tôi thất vọng nhìn Lý Tĩnh Thư, như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Lý Tĩnh Thư im lặng, há miệng định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

 

Chỉ có Lê Diệu lao tới chắn trước mặt cô ta, đẩy mạnh anh trai tôi ra: "Lý Cảnh Trạch, mẹ nó, anh điên rồi à?"

 

"Lúc trước ai nói sẽ chăm sóc Tĩnh Thư cả đời? Cô ấy mới là em gái đã ở bên anh bao nhiêu năm!"

 

"Giờ anh vì loại người này mà mắng cô ấy như thế này sao?"

 

"Ầm!"

 

Anh trai tôi giơ nắm đ.ấ.m đấm vào mặt Lê Diệu, cơn giận bị nén bấy lâu bùng nổ ra:

 

"Không được nói xấu em gái tôi như vậy!"

 

"Anh dám đánh tôi à?" Lê Diệu không thể tin nổi, ôm mặt.

 

Trong lòng tôi nghĩ, đánh đúng lắm, sao lại không đánh c.h.ế.t cái tên này đi!

 

Lý Tĩnh Thư đã hoàn toàn mất hết lý trí, gào lên:

 

"Đúng, tôi làm đó thì sao? Tôi muốn cô ta phải biến đi!"

 

"Biến về cái chỗ rắm ruồi đó của cô ta đi, sao cô ta phải quay về đây? Sao cô ta không c.h.ế.t luôn ở đó đi?"

 

"Cái nhà này là của tôi, của tôi!"

 

Mặt cô ta biến sắc, cuồng loạn hét lên.

 

Tôi chỉ nhẹ nhàng quay đầu, khẽ cười chua xót:

 

"Chị, suýt chút nữa là em đã c.h.ế.t rồi."

 

Cả bàn ăn im lặng ngay lập tức, tất cả đều sửng sốt nhìn tôi.

 

Về quá khứ của tôi, tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe.

 

Ba mẹ tôi chỉ biết gia đình đó trọng nam khinh nữ, đối xử không tốt với tôi, còn định bán tôi đi lấy sính lễ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Trà Xanh Hả? Chuyện Dễ Mà

Số ký tự: 0