Kiều Oánh Oánh

Chương 10

Zhihu

2025-03-21 20:36:08

Ta rất kinh ngạc.



Hắn từ nhỏ đọc sách ở kinh thành, tính cách lại nho nhã ôn hòa, sao lại muốn đến biên quan.



"Ta nghe nói tòng quân rất khổ, lại còn là biên tái đất khách quê người, sao huynh lại muốn đi?"



Hắn cúi đầu, suy nghĩ một lát, mới nói:



"Hôm đó, ta không cứu được muội, trở về cứ mãi nghĩ, nếu ta biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung, sẽ không để muội và Hoắc đại nhân suýt mất mạng. Vì vậy ta muốn tòng quân, rèn luyện chút bản lĩnh.



Hơn nữa, cha mẹ ta đều bị lưu đày ở Ba Châu, nếu ta lập được quân công, có thể dùng quân công cầu xin bệ hạ, sớm ngày đón họ trở về, an hưởng tuổi già."



Hắn đã quyết tâm, ta cũng không khuyên nữa, chỉ là ngày hắn rời kinh thành có đến tiễn hắn.



Nhìn bóng lưng hắn khuất xa dần, không biết vì sao, trong đầu ta lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp hắn.



Nhị Tử trắng trẻo, nói chuyện với ta thì đỏ bừng cả mặt.



Trong lòng chợt có chút cảm khái: Lần sau gặp lại, không biết hắn sẽ như thế nào.



"Vị hôn phu đi rồi, luyến tiếc như vậy sao?"



Phía sau truyền đến giọng nói của Hoắc Ninh, đều đều, không nghe ra cảm xúc gì.



Ta thở dài một tiếng: "Còn không phải sao, lớn như vậy rồi mới có được một vị hôn phu, lại còn đi mất rồi."



Ngón tay hắn hơi co lại, rồi nắm lấy tay ta.



"Đi, theo ta xem một thứ."



"Xem gì?"



Hắn mím chặt môi, không trả lời, chỉ lôi ta về nhà.



Trong chính đường treo một bộ hỷ phục màu đỏ tươi, hoa văn phức tạp, viền chỉ vàng, làm ta nhìn đến ngây người.



"Đây... là gì?"



Hắn lấy hỷ phục xuống, đưa cho ta.



"Đi thử xem."



Ta vẫn chưa hoàn hồn.



"Chàng... chàng muốn cưới ta?"



Hắn cụp mắt xuống, như đang hít sâu mấy hơi.



Lúc nhìn ta lại, ánh mắt sáng đến đáng sợ.



"Ta vì cứu nàng ngay cả mạng cũng không cần, tại sao lại không muốn cưới nàng?"



Nói cũng phải.



Ta cẩn thận suy nghĩ.



Tuy Hoắc Ninh rất bận, không có thời gian làm những việc trong thoại bản với ta.



Nhưng hắn biết chiều chuộng ta trên giường, còn có thể vì ta mà không màng tính mạng.



Gả cho người như vậy, thật sự không thiệt.



Nghĩ vậy, ta mỉm cười, nhón chân hôn lên mặt hắn.



"Được, ta đi thử ngay đây."



Nhưng ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, bế thốc ta lên.



Vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nói giọng khàn khàn: "Đợi lát nữa rồi thử."

 

Trời, lại nữa rồi * khóc*

 

Hoàn chính văn

Hoắc Ninh phiên ngoại



Hoắc Ninh vẫn luôn cho rằng bản thân không có hứng thú lắm với chuyện nam nữ.



Kinh thành oanh oanh yến yến thấy nhiều rồi, càng thấy càng nhàm chán.



Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Từ Oánh Kiều, hắn liền cảm thấy nàng khác với những nữ nhân hắn từng quen biết trước đây.



Từ Oánh Kiều mang một vẻ kiều mị hoang dại, tràn đầy sức sống.



Vì sự độc đáo này, hắn đã mang nàng đi.



Không muốn để cô gái linh động xinh đẹp như vậy c.h.ế.t thảm trong tay đại đương gia.



Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có hứng thú nam nữ với nàng.



Chỉ coi nàng như một nha hoàn quét dọn.



Mà nàng làm rất tốt, rất nhanh cái sân vốn lạnh lẽo trống trải này cũng trở nên tràn đầy sức sống giống như nàng vậy.



Ngay cả Tiêu Tử Lăng cũng thích chạy đến đây lúc rảnh rỗi.



Nhưng qua một thời gian, Hoắc Ninh phát hiện, Từ Oánh Kiều cũng không hề kiêng dè gì hắn về phương diện nam nữ cả.



Sẽ thản nhiên trải giường gấp chăn thay quần áo cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Có lần lại chạy vào lúc hắn đang tắm, mặt không đổi sắc muốn cởi quần áo của hắn.



Hoắc Ninh không nhịn được nữa.



Một cỗ lửa giận vô danh thiêu đốt trong lòng.



Không cho nha đầu này một bài học, nàng thật sự không coi hắn là nam nhân.



Vì vậy mới có đêm điên cuồng đó.



Từ Oánh Kiều khóc đến khàn cả giọng, ngày hôm sau cả ngày không xuống giường được.



Nhưng Hoắc Ninh lại cảm thấy chưa bao giờ sảng khoái như vậy, như thể cả người đều thay đổi.



Hắn nghiện rồi, ép nàng điên cuồng hết lần này đến lần khác.



Còn tùy ý làm bậy, thay đổi đủ kiểu.



Vẻ mặt khóc lóc của Từ Oánh Kiều quá mức kiều mị, khiến Hoắc Ninh phát điên, cảm thấy cho nàng cả mạng sống của mình cũng được.



Vì vậy, lời Hoắc Ninh nói "Ngoan ngoãn theo ta" là thật lòng.



Đợi hắn tiêu diệt xong đám thổ phỉ này sẽ mang nàng về kinh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Nàng không phải tiểu thư khuê các xuất thân cao quý, hoàng thượng hẳn sẽ đồng ý cho hắn cưới nàng.



Nhiều năm qua, Hoắc Ninh vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình.



Có thể ngồi vào vị trí Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, hắn không thể dây dưa với bất kỳ trọng thần hay quý tộc nào.



Hoắc Ninh vốn đã bảo vệ nàng rất tốt.



Đêm tiêu diệt thổ phỉ, hắn an bài việc đầu tiên chính là phái người đến tiểu viện đó bảo vệ nàng.



Nhưng rất nhanh có người đến báo, trong viện bốc cháy dữ dội.



Khoảnh khắc đó, cả thế giới của Hoắc Ninh đều trống rỗng, không chút suy nghĩ liền lao vào lửa, cuối cùng bị mười mấy người liều mạng kéo lại.



Đợi dập tắt lửa, bên trong lại không tìm thấy t.h.i t.h.ể của nàng.



Hoắc Ninh lúc đầu mừng như điên, sau đó lại âm trầm nghĩ: Chạy trốn đúng không? Đợi tìm được nàng, mang nàng vào Chiêu Ngục, từng chút từng chút bẻ gãy chân nàng, xem nàng còn chạy kiểu gì.



Nhưng khi hắn thật sự gặp lại Từ Oánh Kiều, lại không nỡ động vào nàng dù chỉ một ngón tay.



Hắn chỉ muốn hỏi rõ, tại sao nàng lại chạy trốn.



Dưới sự uy h.i.ế.p dọa dẫm, Từ Oánh Kiều nói ra sự thật.



Thì ra, những chuyện điên cuồng bọn họ làm mỗi đêm, nàng một chút cũng không thích.



Điều này khiến Hoắc Ninh có chút sửng sốt, hỏi: "Vậy nàng thích gì?"



Từ Oánh Kiều nói thích ngắm hoa thưởng trăng, ngâm thơ đối ẩm, hồng tụ thiêm hương, cầm sắt hoà minh.



Hoắc Ninh ghi nhớ từng điều trong lòng, rồi chán nản phát hiện, hắn không làm được điều nào.



Bởi vì hắn thật sự quá bận, phải điều tra đều là những vụ án lớn làm chấn động triều đình.



Vì vậy, Từ Oánh Kiều nói gì mà hữu duyên vô phận, lại muốn chạy trốn.



Hoắc Ninh sốt ruột, trực tiếp bế nàng lên.



Muốn đi, không có cửa đâu.



Phong cách của hắn vẫn luôn là lấy kết quả trước, còn quá trình, từ từ nghĩ biện pháp.



Sau đó, hắn thật sự nghĩ ra một biện pháp.



Vì Từ Oánh Kiều không thích những trò hắn làm trên giường, vậy thì làm theo ý nàng.



Thử một lần, Hoắc Ninh mới phát hiện, sở thích của nàng thật là kiểu cách.



Lúc thì nhanh quá, lúc thì mạnh quá, lúc thì mệt quá.



Rồi lại khóc lóc nói không muốn nữa.



Theo hứng thú của Hoắc Ninh, ít nhất còn phải hành hạ thêm một canh giờ nữa.



Nhưng vì nàng không muốn nữa, dù thế nào hắn cũng phải nhịn.



Lúc đầu, Hoắc Ninh còn cảm thấy nhịn có chút khó chịu.



Nhưng nhìn thấy nàng mềm nhũn nằm gọn trong lòng mình, vẻ mặt thỏa mãn ửng hồng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói chuyện với mình.



Trái tim Hoắc Ninh mềm ra.



Thì ra đây là điều nàng thích.



Vậy thì hắn sẽ chiều theo ý nàng.



Cả đời.



(Hết)



 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Oánh Oánh

Số ký tự: 0