Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Thôi Bảo Nghi (...

Khuyết Danh

2025-03-17 08:15:56

Đây là lần đầu tiên có người xin lỗi ta vì sự lỗ mãng của họ.

 

Cũng là lần đầu tiên, lòng ta trở nên sáng tỏ.

 

Thì ra, một người luôn ngang ngược như ta, trong mắt người khác lại là người có phẩm cách cao quý.

 

Thôi Thúy Thúy là do ta tùy tiện mua về.

 

Lúc ở trên xe ngựa, nghe tiếng khóc thảm thiết như lợn bị chọc tiết của nàng ta, phản ứng đầu tiên của ta là thấy buồn cười.

 

Nhưng sau đó, lại thấy có chút buồn bã.

 

Ta từng nghĩ bà mối họ Trương là mẫu thân của Thúy Thúy.

 

Nhưng hóa ra, trên đời này có rất nhiều loại người.

 

Có người không có mẫu thân.

 

Có người có một người mẫu thân như Triệu di nương.

 

Và cũng có những người, mẫu thân của họ giống như “mẫu thân” của Thúy Thúy—

 

Một kẻ cầm roi, một kẻ tàn nhẫn như quỷ dữ.

 

Ta bảo Bình ma ma đi hỏi, xem có thể mua lại Thúy Thúy hay không.

 

Kết quả, ta thực sự đã mua về một tiểu nha đầu.

 

Ta hỏi nàng tên gì.

 

Thúy Thúy bảo ta đặt tên cho nàng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Hôm ấy gió rất đẹp, trời xanh không một gợn mây.

 

Nhìn tiểu nha đầu gầy gò yếu ớt như một con mèo nhỏ, ta suy nghĩ một chút, rồi nói:

 

“Bản tiểu thư họ Thôi, vậy ngươi cũng theo ta, họ Thôi.”

 

“Bản tiểu thư có nhũ danh là Phi Phi, vậy ngươi sẽ gọi là Thúy Thúy.”

 

Thế là ta vung tay một cái, mèo nhỏ kia thành công được đặt tên là Thôi Thúy Thúy.

 

Từ đó, nàng đi theo ta nhiều năm.

 

Thôi Thúy Thúy cùng tuổi với ta, nhưng nàng và ta hoàn toàn khác nhau.

 

Mắt nàng lúc nào cũng sáng rực, ánh lên vẻ trung thành tuyệt đối.

 

Thúy Thúy nói:

 

“Tiểu thư là người tốt nhất trên đời.”

 

“Trời lớn, đất lớn, nhưng tiểu thư là lớn nhất!”

 

Thúy Thúy nói, không thể để ta tự làm bẩn tay mình, ta muốn đánh ai, nàng sẽ thay ta đánh.

 

Nàng thật sự đã làm vậy.

 

Những kẻ từng bắt nạt ta, nàng đều thay ta trả lại đủ cả.

 

Nhưng Bình ma ma lại luôn mắng nàng là đồ ngốc.

 

Khiến Thúy Thúy tức đến mức giơ nanh múa vuốt.

 

Còn ta chỉ thầm nghĩ—

 

Ngốc thì sao?

 

Chỉ cần trong lòng nàng chỉ có một mình ta là đủ rồi.

 

Hôm đó, ở Hồng Âm Lâu, khi nhìn nữ nhân từng được ta cứu, lúc này lại quỳ trên đất tố cáo ta ngược đãi nàng ta, phản ứng đầu tiên của ta là bối rối.

 

Cả kinh thành ai mà không biết—

 

Thôi Bảo Nghi của Thôi gia hành sự ngang ngược, kiêu căng hống hách.

 

Các công tử tiểu thư đều nghĩ như vậy.

 

Phụ thân cũng nghĩ như vậy.

 

Và bây giờ, ngay cả Kim Châu cũng nghĩ như vậy.

 

Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy cả trái tim mình đều tê dại.

 

Tứ chi lạnh lẽo, thân thể như bị đông cứng.

 

Nhưng Thúy Thúy lại xông lên, thay ta vung tay, mạnh mẽ tát Kim Châu mấy cái bạt tai.

 

Nàng lạnh giọng hỏi:

 

“Ai đã chuộc ngươi về?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thúy Thúy hỏi, ta đối xử với nàng ta ra sao?

 

Cơn giận của nàng không nơi trút bỏ, nhưng khi bước đến bên ta, vẫn giữ vẻ mặt hớn hở.

 

Thế nhưng, rõ ràng ta thấy mắt nàng đã đỏ hoe.

 

Ta thực sự, thực sự muốn ôm lấy nàng, bảo nàng đừng khóc.

 

Nhưng Thúy Thúy lại ngẩng cao đầu, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn xuống tất cả mọi người.

 

Là đại tiểu thư của nàng, ta cũng giữ nguyên phong thái uy nghiêm.

 

Hôm đó, khi bắt gặp một nam nhân tư thông cùng Liễu Ngọc Vân, ta nhìn thấy biểu cảm của Thúy Thúy chẳng hề bất ngờ.

 

Thêm vào đó, nam nhân kia và Liễu Ngọc Vân đều tự nhận hắn là Quận Vương Tiêu Hoài Thịnh.

 

Thế nhưng, Thúy Thúy lại gấp gáp bác bỏ.

 

Ta liền hiểu ngay—kẻ đó chắc chắn là Tiêu Hoài Thịnh.

 

Thúy Thúy ngốc, giả vờ cũng không biết giả cho tốt vào!

 

Nhưng ta vẫn phối hợp với nàng, giả vờ coi hắn như một kẻ xa lạ, rồi sau đó tống cổ hắn ra khỏi phủ.

 

Thúy Thúy đắc ý, vênh váo như vừa lập được đại công.

 

Hừ, đồ ngốc Thúy Thúy, còn không phải là nhờ tiểu thư nhà ngươi thương ngươi hay sao?

 

Sau khi gả cho Phó Lệ, ta dần dần nhìn ra tình cảm của Thôi Bảo Trinh dành cho Thúy Thúy.

 

Nhưng Thôi Bảo Trinh cứ đi theo ta miết, hắn cũng là một kẻ ngạo mạn đến mức c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận.

 

Vậy nên, ta cố ý chọc hắn, bảo rằng Thúy Thúy sẽ đi theo ta cả đời.

 

Quả nhiên, hắn lập tức hoảng hốt, chạy ngay đến chỗ Thúy Thúy, không biết đã nói những gì.

 

Nhưng… Thúy Thúy lại từ chối.

 

Nàng từ chối trở thành nữ chủ nhân của Thôi phủ.

 

Nàng từ chối trở thành thê tử của đệ đệ ngốc nhà ta.

 

Nàng nói, nàng muốn ở bên ta cả đời.

 

Đồ ngốc Thúy Thúy, sao ta có thể giam cầm ngươi cả đời đây?

 

Nhưng Thúy Thúy lại khóc rống lên, vẫn giống như rất nhiều năm trước—

 

Khóc như heo bị chọc tiết, khó nghe c.h.ế.t đi được!

 

Ta bất lực, đành dỗ dành nàng:

 

“Được rồi, được rồi, không gả nữa, không gả nữa!”

 

Nha đầu ngốc này, vừa nghe xong đã nín khóc, cười rạng rỡ ngay lập tức.

 

Chỉ là… cái mũi lại phụt ra một cái bong bóng.

 

Sau này, ta cùng Phó Lệ sinh được một bé trai, đặt tên là Phó Lân.

 

Năm A Lân bảy tuổi, vô cùng nghịch ngợm.

 

Có một ngày, nó lén lút lục lọi phòng của Thuý ma ma.

 

Khi A Lân cầm một chiếc đèn thỏ được bảo quản rất tốt, nhảy nhót mang đến cho ta, ta sững người một chút.

 

Nhưng chỉ thoáng nhìn, ta liền nhận ra—đó là chiếc đèn hoa đăng ta đã tặng Thúy Thúy.

 

Dưới đèn có một tờ giấy trắng được buộc cẩn thận.

 

Ban đầu, ta không định mở ra, nhưng A Lân lại cau mày, chu môi hỏi ta:

 

“Mẫu thân—Thúy ma ma không thương con nữa rồi!”

 

“Người xem, người xem! Bà ấy lại viết: ‘Thôi gia Bảo Nghi, cả đời thuận lợi bình an’.” 

 

“Hừ! Mấy ngày trước bà ấy còn nói con mới là đứa trẻ bà ấy thương nhất cơ mà! Cái gì mà Thôi gia Bảo Nghi chứ? Ai mà dám giành vị trí của con vậy?!”

 

A Lân giơ nắm tay, trưng ra bộ mặt hung dữ.

 

Ta nhìn A Lân, lại nhìn chiếc đèn hoa đăng, lệ nhòa hai mắt.

 

Ta nghĩ, ta đã sớm có được một Thúy Thúy độc nhất vô nhị.

 

Rất rất nhiều năm trước, Thúy Thúy đã nói với ta:

 

“Tiểu thư là đệ nhất thiên hạ trong lòng nô tỳ.”

 

Thứ mà Thôi Bảo Nghi thiếu nhất vào những năm bốn, năm tuổi—

 

Bây giờ, tất cả đều đã viên mãn rồi.

 

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Số ký tự: 0