Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Chương 8

Khuyết Danh

2025-03-17 08:15:56

Ta liếc nhìn theo, thấy dáng đi của nàng ta uyển chuyển mềm mại như cành liễu trước gió, không nhịn được mà hừ một tiếng.

Thảo nào Tiêu Hoài Thịnh lại lén lút dây dưa với nàng ta, hóa ra là cái loại ti tiện lẳng lơ như vậy.

Tiểu thư từ trong gương quan sát biểu cảm của ta, có lẽ muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa ta và Kim Châu, nên nhẹ giọng nói: “Thúy Thúy, thật ra Kim Châu là một người thông minh.”

Ta khẽ thu mắt, không để lộ cảm xúc gì: “Vâng…”

Tiểu thư vốn đã tuyệt sắc, ngay cả khi không thoa son son thì đôi môi vẫn đỏ hồng, răng trắng như ngọc, tóc đen mày liễu, dung nhan khuynh thành.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau khi điểm phấn, gò má ửng hồng, dung nhan rạng rỡ như hoa đào trong gió xuân.

Khoác lên người bộ y phục màu đỏ thẫm, vẻ đẹp ấy càng thêm rực rỡ chói mắt.

Ta đứng phía sau tiểu thư, không khỏi cảm thán: “Tiểu thư thực sự là mỹ nhân đẹp nhất thế gian này.”

Kim Châu gượng gạo cười, cũng hùa theo: “Tiểu thư vốn là thiên sinh lệ chất, dung mạo xuất chúng.”

Tiểu thư chỉ khẽ cười, không đáp, rồi cùng ta và Kim Châu xuất môn.

Vì là ngày Thất Tịch, con phố vốn đã náo nhiệt nay lại càng rực rỡ hơn.

Đèn lồng treo khắp nơi, muôn màu muôn sắc, đèn hoa như ánh sao rải đầy trời, rực rỡ chói lóa.

Trên đường đến Hồng Âm Lâu, ta vén rèm lên ngắm nhìn, thích thú vô cùng, tiểu thư thấy ta vui vẻ như vậy, cũng không cấm đoán, chỉ tùy ý để ta nghịch ngợm.

Khắp nơi đều có người tổ chức đoán đố đèn lồng, ta bèn nài nỉ tiểu thư, hớn hở nói: “Tiểu thư, đây chính là sở trường của người.”

Tiểu thư hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo: “Trên đời này còn có thứ gì không phải là sở trường của bản tiểu thư sao?”

Cũng đúng, dung mạo, phong thái, tài học của tiểu thư đều là bậc nhất thiên hạ.

Không phải Thôi Thúy Thúy ta nói khoác đâu, mà ngay cả Thái hậu trong cung cũng từng khen ngợi tiểu thư: “Bảo Nghi của Thôi gia, cao quý đến mức không lời nào có thể diễn tả.”

Vì vậy mới hạ chỉ ban hôn cho tiểu thư và Tiêu Hoài Thịnh.

Nhưng đây là một mối nghiệt duyên.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa dừng lại trước Hồng Âm Lâu.

Ta nhanh chóng đặt ghế nhỏ xuống cho tiểu thư, lại ân cần đỡ nàng xuống xe, vô cùng cẩn thận.

Tiểu thư có chút kinh ngạc, liếc ta một cái: “Hôm nay lại siêng năng thế sao?”

Ta khẽ cười, nói: “Chỉ là muốn xin tiểu thư một chiếc hoa đăng mà thôi.”

Tiểu thư ra vẻ “ta biết ngay mà”, khẽ nâng cằm, khí chất cao quý toát ra từ từng cử chỉ: “Bản tiểu thư đồng ý.”

Hồng Âm Lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, ngày thường chỉ tiếp đãi quan viên quý tộc, tuyệt đối không có chỗ cho kẻ phàm phu tục tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đến ngày Thất Tịch, vô số công tử tiểu thư tranh nhau đặt phòng riêng, nhưng nhiều kẻ vẫn không thể chen chân vào.

Nói cách khác, những ai có thể đặt chân vào Hồng Âm Lâu hôm nay, đều là quý nhân trong số quý nhân.

Thế nên, ta chưa từng nghĩ Kim Châu lại quỳ xuống khóc lóc ngay tại nơi này.

“Các vị công tử, các vị tiểu thư, xin hãy cứu ta!”

“Ta tên thật là Liễu Ngọc Vân, phụ mẫu đều qua đời, bất đắc dĩ mới phải vào Thôi phủ làm nô tỳ, nhưng tiểu thư Thôi gia lại vô cùng tàn nhẫn, không ngừng hành hạ ta… Ngọc Vân… Ngọc Vân thực sự không còn đường nào để đi…”

“Xin các vị công tử tiểu thư hãy cứu lấy Ngọc Vân—”

Tiểu thư đứng yên một chỗ, rõ ràng đã ngây người.

Mà ta thì giận đến bốc khói, lập tức chửi thẳng: “Tiện nhân!”

Liễu Ngọc Vân đúng là kẻ ranh ma, dám chọn đúng nơi này để kéo tiểu thư xuống nước.

Huống hồ, tiểu thư vốn đã mang tiếng ngang ngược, giờ bị nàng ta bôi nhọ thế này, ai còn dám tin nàng vô tội?

Mà đáng sợ hơn, Tiêu Hoài Thịnh cũng có mặt ở đây.

Quả nhiên, những công tử tiểu thư xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Chậc chậc, Thôi Bảo Nghi đúng là ngạo mạn, ngay cả nha hoàn thân cận cũng không chịu nổi nàng ta, có lẽ tâm tư nàng ta thực sự độc ác.”

“Đúng vậy, tính khí nàng ta vốn không tốt, còn nha hoàn kia, trông cũng xinh đẹp…”

“Nha hoàn gì chứ, rõ ràng là một nữ tử có cốt khí, dám đứng lên vạch trần bộ mặt ác độc của nàng ta.”

“Không biết sau này Thôi Bảo Nghi gả cho Quận Vương, có còn giữ bộ dạng này không, Quận Vương thật đáng thương…”

Bọn họ tưởng rằng nói nhỏ sẽ không ai nghe thấy, nhưng Hồng Âm Lâu cũng chỉ lớn bấy nhiêu, dù nhỏ thế nào cũng không lọt khỏi tai ta.

Những lời ấy như kim châm đ.â.m thẳng vào lòng ta.

Ta thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của tiểu thư.

Không chút do dự, ta xắn tay áo lên, sải hai bước dài, thẳng tay tát cho Liễu Ngọc Vân hai cái.

Những công tử tiểu thư kia như vừa tóm được nhược điểm của tiểu thư, bàn tán càng rôm rả hơn.

“Chủ ác sinh nô hống, toàn là loại chẳng ra gì!”

“Đúng vậy, Liễu cô nương thật đáng thương…”

“Ta thật không đành lòng nhìn nữa, không biết Thái phó dạy dỗ Thôi Bảo Nghi kiểu gì…”

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, cười lạnh một tiếng.

“Kim Châu… Không, bây giờ nên gọi ngươi là Liễu Ngọc Vân.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Số ký tự: 0