Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Chương 13

Khuyết Danh

2025-03-17 08:15:56

Hai cha con gặp nhau giữa đường, có hơi xấu hổ.

Nhưng ta thực sự không hiểu, vì sao cả hai bỗng nhiên cười cười nói nói, trông hài hòa như một đôi phụ tử mẫu mực?

Nói chuyện được một lúc, lão gia tóc đã hoa râm lại run rẩy rơi nước mắt.

Tiểu thư cũng nghẹn ngào không nói nên lời.

Thôi Bảo Trinh từ xa lướt qua ta, ánh mắt đầy ẩn ý, còn nhấc tay giơ ngón cái với ta, nói:

“Đây gọi là tầm nhìn xa.”

Ta không hiểu gì cả.

Bình ma ma chỉ cười, mắng ta: “Đồ ngốc.”

Thật vô lý!

Nhưng ta không dám hỏi tiểu thư, vì ta sợ nàng cũng sẽ mắng ta là đồ ngốc.

Hu hu, làm đại nha hoàn thật sự quá ấm ức mà!

Năm Thiên Thú thứ hai mươi chín, Tiêu Hoài Thịnh nạp Liễu Ngọc Vân làm thiếp.

Nghe nói, nàng ta cả ngày ở phủ Quận Vương đập bát quăng chén, đầu óc cũng có vấn đề, cứ khăng khăng rằng mình là chính thê.

Một đôi oan gia, khiến người ta thở dài cảm thán.

Thực ra, Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân là thanh mai trúc mã.

Khi nhà họ Liễu còn chưa sa sút, Liễu Ngọc Vân từng được biểu cô của mình – Vinh Nam Vương phi – đón vào Vương phủ, gọi Tiêu Hoài Thịnh một tiếng biểu ca.

Tiêu Hoài Thịnh đối với nàng ta cũng hết mực chăm sóc, lâu ngày nảy sinh tình cảm.

Hắn thương xót nàng ta mỏng manh như Tây Thi ôm ngực, mà nàng ta thì muốn mượn gió đông, trèo lên phượng vị.

Thế nhưng, Tiêu Hoài Thịnh có hôn ước.

Liễu Ngọc Vân biết mình không còn hy vọng được gả vào Vương phủ, bèn nép trong lòng hắn khóc thút thít hồi lâu, rồi mới nghẹn ngào từ biệt rời đi.

Từ đó, Tiêu Hoài Thịnh mãi không quên nàng ta.

Sau khi gia cảnh sa sút, Tiêu Hoài Thịnh còn ở xa tận Thanh Châu không thể quay về, mà Liễu Ngọc Vân mỏi mắt mong chờ, cuối cùng bán mình, lại trớ trêu thay bị tiểu thư mua về phủ Thái phó.

Tiểu thư đối với nàng ta vô cùng tốt.

Mà nàng ta, khi nhìn thấy chính mình ngày càng xinh đẹp, da dẻ ngày càng mịn màng, lại nảy ra ý niệm khác.

Sau khi biết Tiêu Hoài Thịnh cũng sẽ đến Hồng Âm Lâu vào đêm Thất Tịch, Liễu Ngọc Vân đánh cược.

Cược rằng các công tử tiểu thư trong kinh thành sẽ đứng về phía nàng ta.

Cược rằng biểu ca của nàng ta vẫn còn thật lòng.

Tiếc rằng, ván cược này nàng ta hoàn toàn thua sạch.



Ngày hai mươi bảy tháng ba, ba năm một lần, điện thí cuối cùng cũng hạ màn.

Sau khi xướng danh, Lễ bộ Thượng thư đích thân mang bảng vàng từ Trung Môn Thái Hòa đến Đông Trường An Môn, treo trên tường cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trên bảng vàng sáng rỡ, ngay vị trí đầu tiên, hai chữ Phó Lệ chói lọi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Đột nhiên, tiểu thư đỏ mặt.

Ta lo quá, vội kéo nàng đi mời đại phu, thế nhưng nàng hất tay ta ra, bắt ta cùng nàng đi xem lễ vinh quy.

Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng ta là đại nha hoàn ngoan ngoãn nhất của tiểu thư, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn theo nàng lên lầu của Hồng Âm Lâu xem tân Trạng nguyên dạo phố.

Thi đậu Tiến sĩ, đề danh bảng vàng, vô cùng phong quang.

Các tiểu thư e thẹn che mặt, vừa ngượng ngùng vừa táo bạo liếc mắt đưa tình, ném hoa quả đầy xe.

Nhưng Phó Lệ lại không liếc nhìn bất cứ ai.

Hắn không nhận quả, không cúi đầu, không vì ai mà dừng chân.

Hắn cưỡi ngựa đỏ, ngồi yên trên yên bạc, đi đầu hàng ngũ, tuổi trẻ tài cao, khí khái hiên ngang.

Thế nhưng, khi đến gần Hồng Âm Lâu, hắn đột nhiên ghìm cương, ngựa đứng vững vàng trước tòa lâu.

Tất cả mọi người đều trông thấy.

Trạng nguyên công tử ôn nhu như ngọc, không biết là vô tình hay cố ý, ngẩng đầu, xa xa nhìn về phía tiểu thư.

Không chút che giấu.

Ánh mắt đó kéo dài trọn hai giây.

Viết trọn ý khí phong lưu.

Tiểu thư ngây người, tim đập rộn ràng.

Ta “Oa” một tiếng bật khóc, vội vã lắc tay tiểu thư:

“Tiểu thư, có bệnh thì phải đi khám! Nếu không tim người đập nhanh quá, Thúy Thúy sợ lắm, hu hu!”

Tiểu thư giật mình tỉnh lại, như bừng tỉnh từ giấc mộng.

Nhưng nàng lại giơ tay chọc vào trán ta, giận dỗi mắng:

“Đồ ngốc!”

Ngày Phó Lệ đến Thôi phủ cầu hôn, ta thực sự không cam lòng.

Dù sao, cô gia cũ cũng là Quận Vương, tiểu thư gả qua đó sẽ là Quận Vương phi, ha, thật uy phong biết bao.

Còn cô gia mới chỉ là một Trạng nguyên, chẳng lẽ sau này phải gọi là Trạng nguyên phu nhân sao? Thật mất mặt.

Thế nhưng, tiểu thư lại ngượng ngùng, e lệ mà gật đầu đồng ý.

Ta thực sự không hiểu nổi.

Chẳng qua chỉ cùng nhau ăn tám bữa cơm, cùng nhau đi du thuyền ba lần trong tiệc thưởng hoa, lại cùng nhau đoán đố đèn, thả hoa đăng vào đêm trừ tịch, sao đột nhiên nói là tâm đầu ý hợp?

Nhưng tiểu thư thích, ta cũng chỉ có thể bấm bụng chấp nhận.

Ngày tiểu thư xuất giá rơi vào mùng bảy tháng bảy, đúng vào Thất Tịch.

Hoàng Tương Nhi và Tần Khanh dậy từ sáng sớm, chạy đến Thôi phủ đưa tiểu thư xuất giá.

Hai người bọn họ cùng với Thôi Bảo Trinh ríu rít không ngừng, bên ngoài lại trống gõ vang trời, náo nhiệt vô cùng.

Còn ta, là đại nha hoàn nhất đẳng của tiểu thư, trong mắt trong lòng chỉ có một mình tiểu thư mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư

Số ký tự: 0