Kiếp Này Nguyện Sống Vì Tiểu Thư
Chương 11
Khuyết Danh
2025-03-17 08:15:56
“Tiểu thư, người xem tên nam nhân này dung mạo tầm thường, thực sự quá xấu, vậy mà còn dám mạo danh cô gia, thực nực cười.”
“Phải biết rằng Nhị công tử nhà ta thân cao tám thước đấy, vậy mà nhìn hắn xem, gầy yếu đến mức gió thổi cũng ngã.”
Tiêu Hoài Thịnh tức đến mức gân xanh nổi lên, gầm lên: “Bản vương chính là Tiêu Hoài Thịnh! Mau thả bản vương ra, nếu không ta sẽ khiến Thôi phủ nhà ngươi đẹp mặt!”
Ta không hề nao núng, cười lạnh: “Thiên hạ rộng lớn, loại người nào cũng có, ngay cả hạng vô danh tiểu tốt cũng dám tự xưng là Quận Vương, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Ngươi như thế này, ngay cả xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng, vậy mà còn dám xưng là cô gia.”
Nói rồi, ta chống nạnh, trừng mắt, khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt: “Các ngươi chưa có hôn thú mà lại tư thông với nhau, làm ô uế danh dự phủ Thái phó, ta thấy nên lột sạch y phục, treo lên giữa phố cho thiên hạ cười nhạo mới đúng!”
Tiểu thư cũng gật đầu tán thành, ta càng đắc ý hơn.
“To gan! Các ngươi dám—”
Không đợi hắn nói xong, ta liền nhét giẻ lau vào miệng hắn, sau đó vung tay tát hắn hai cái thật mạnh.
Da mặt hắn thô ráp ghê gớm, tát vào đau cả tay ta.
Tiêu Hoài Thịnh là hoàng thân quốc thích, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, tràn đầy oán hận.
Ta nhếch môi cười nhạt, cúi xuống nói nhỏ bên tai hắn:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Vị giả cô gia này, muốn trách thì trách kẻ xấu xí bên cạnh ngươi đi. Nếu không có ả ta, sao ngươi lại bị liên lụy thế này?”
“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đây là chân tình, hay chỉ là lợi dụng?”
Liễu Ngọc Vân trợn to mắt, định mở miệng biện giải, nhưng ta không cho nàng ta cơ hội, lập tức nhét giẻ vào miệng nàng ta như cách ta đã làm với Tiêu Hoài Thịnh.
Tai ta thì có thể bẩn, nhưng tiểu thư thì không.
Cuối cùng, tiểu thư hạ lệnh lột áo ngoài của hai kẻ này, trói chặt vào cây cột nằm giữa con phố sầm uất nhất kinh thành.
Lại dùng mực viết bốn chữ to trên tấm vải trắng, treo lên người bọn họ—
Vô môi cẩu hợp (Tư thông với nhau nhưng không có hôn thú).
Giữa con phố lớn, người qua kẻ lại đông đúc, mỗi ánh mắt nhìn qua đều đủ khiến bọn họ nhục nhã đến mức c.h.ế.t đi sống lại!
Tin tức Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân tư thông với nhau nhanh chóng lan khắp toàn kinh thành.
Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành dù có si mê gương mặt anh tuấn tạm chấp nhận được của Tiêu Hoài Thịnh, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc trong khuê phòng, đương nhiên vô cùng khinh thường hành vi này.
Ngay cả Hoàng tiểu thư, người vẫn luôn không ưa tiểu thư nhà ta, cũng đích thân gửi thiệp đến phủ bái phỏng.
Một là để xin lỗi vì đã hùa theo đám đông chỉ trích tiểu thư hôm đó ở Hồng Âm Lâu, hai là vì chuyện xảy ra ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phụ nữ quả thật là lòng dạ khó đoán như kim dưới đáy biển.
Khi thân thiết, có thể cùng nhau uống trà, ăn hạt dưa, mắng nam nhân cả một buổi chiều.
Khi không ưa nhau, đi trên đường cũng phải dùng lời châm chọc lẫn nhau vài lượt.
Hai người ngồi đó, vừa mắng người vừa cắn hạt dưa, vỏ văng đầy đất, trà cũng rót không biết bao nhiêu lần.
Tiểu thư mắng xong, thoải mái hẳn.
Hoàng Tương Nhi cũng hả giận vô cùng.
Cuối cùng, Hoàng Tương Nhi khẽ cười, nói với tiểu thư: “Hôm Thất Tịch, ta có lỗi với ngươi. Ta không ngờ tiện tỳ kia lại là loại lòng dạ rắn rết như thế.”
Tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, phất tay rộng rãi, trông hệt như một nữ hiệp hào sảng thẳng thắn:
“Ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm. Cái thứ tiện tỳ đó đã thân bại danh liệt, kẻ chịu thiệt chỉ có ả ta.”
“Chỉ cần ngươi không tranh giành món vịt nướng của Hồng Âm Lâu và mấy bộ y phục mới của Bảo Tiên Lâu với ta, chuyện gì cũng dễ nói.”
Hoàng Tương Nhi cười phì, rồi chậm rãi đáp:
“Thôi Bảo Nghi, ngươi nằm mơ đi, vịt nướng và y phục mới ta nhất định sẽ tranh giành với ngươi.”
Tiểu thư tức đến mức suýt vác roi trúc đuổi nàng ta ra ngoài.
Mà ta thì hai mắt rưng rưng, nhìn tiểu thư đầy cảm động:
“Tiểu thư, người vẫn còn nhớ nô tỳ thích vịt nướng.”
Tiểu thư lập tức tránh ánh mắt ta, không buồn trả lời.
Chuyện của Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân kinh động cả kinh thành, ngay cả Thôi Bảo Trinh đang dùi mài kinh sử ở vùng ngoại ô cũng nghe tin.
Hắn nổi giận đùng đùng, chạy suốt ba mươi dặm đường, cấp tốc về nhà.
Vừa bước chân vào phủ, hắn liền xông thẳng đến Trục Xuân Viện, vừa vào cửa đã ném một câu thẳng vào mặt tiểu thư:
“A tỷ, tỷ đừng thích Tiêu Hoài Thịnh nữa!”
Tiểu thư ngớ ra: “Bản tiểu thư thích Tiêu Hoài Thịnh khi nào?”
Thôi Bảo Trinh tức đến mức n.g.ự.c phập phồng liên tục, cố nén lại rồi mới nói:
“Vậy tại sao tỷ lại xin ân điển của Thái hậu, nói muốn gả cho Tiêu Hoài Thịnh?”
Tiểu thư lập tức vung tay, nện lên đầu hắn một cái cốc đau điếng, giận dữ nói:
“Rõ ràng là Thái hậu thích ta, nên mới ban hôn cho ta và Tiêu Hoài Thịnh! Thôi Bảo Trinh, đệ đang nói cái gì vậy hả?!”
“Phải biết rằng Nhị công tử nhà ta thân cao tám thước đấy, vậy mà nhìn hắn xem, gầy yếu đến mức gió thổi cũng ngã.”
Tiêu Hoài Thịnh tức đến mức gân xanh nổi lên, gầm lên: “Bản vương chính là Tiêu Hoài Thịnh! Mau thả bản vương ra, nếu không ta sẽ khiến Thôi phủ nhà ngươi đẹp mặt!”
Ta không hề nao núng, cười lạnh: “Thiên hạ rộng lớn, loại người nào cũng có, ngay cả hạng vô danh tiểu tốt cũng dám tự xưng là Quận Vương, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Ngươi như thế này, ngay cả xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng không xứng, vậy mà còn dám xưng là cô gia.”
Nói rồi, ta chống nạnh, trừng mắt, khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt: “Các ngươi chưa có hôn thú mà lại tư thông với nhau, làm ô uế danh dự phủ Thái phó, ta thấy nên lột sạch y phục, treo lên giữa phố cho thiên hạ cười nhạo mới đúng!”
Tiểu thư cũng gật đầu tán thành, ta càng đắc ý hơn.
“To gan! Các ngươi dám—”
Không đợi hắn nói xong, ta liền nhét giẻ lau vào miệng hắn, sau đó vung tay tát hắn hai cái thật mạnh.
Da mặt hắn thô ráp ghê gớm, tát vào đau cả tay ta.
Tiêu Hoài Thịnh là hoàng thân quốc thích, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy, đôi mắt lập tức đỏ ngầu, tràn đầy oán hận.
Ta nhếch môi cười nhạt, cúi xuống nói nhỏ bên tai hắn:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Vị giả cô gia này, muốn trách thì trách kẻ xấu xí bên cạnh ngươi đi. Nếu không có ả ta, sao ngươi lại bị liên lụy thế này?”
“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đây là chân tình, hay chỉ là lợi dụng?”
Liễu Ngọc Vân trợn to mắt, định mở miệng biện giải, nhưng ta không cho nàng ta cơ hội, lập tức nhét giẻ vào miệng nàng ta như cách ta đã làm với Tiêu Hoài Thịnh.
Tai ta thì có thể bẩn, nhưng tiểu thư thì không.
Cuối cùng, tiểu thư hạ lệnh lột áo ngoài của hai kẻ này, trói chặt vào cây cột nằm giữa con phố sầm uất nhất kinh thành.
Lại dùng mực viết bốn chữ to trên tấm vải trắng, treo lên người bọn họ—
Vô môi cẩu hợp (Tư thông với nhau nhưng không có hôn thú).
Giữa con phố lớn, người qua kẻ lại đông đúc, mỗi ánh mắt nhìn qua đều đủ khiến bọn họ nhục nhã đến mức c.h.ế.t đi sống lại!
Tin tức Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân tư thông với nhau nhanh chóng lan khắp toàn kinh thành.
Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành dù có si mê gương mặt anh tuấn tạm chấp nhận được của Tiêu Hoài Thịnh, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc trong khuê phòng, đương nhiên vô cùng khinh thường hành vi này.
Ngay cả Hoàng tiểu thư, người vẫn luôn không ưa tiểu thư nhà ta, cũng đích thân gửi thiệp đến phủ bái phỏng.
Một là để xin lỗi vì đã hùa theo đám đông chỉ trích tiểu thư hôm đó ở Hồng Âm Lâu, hai là vì chuyện xảy ra ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phụ nữ quả thật là lòng dạ khó đoán như kim dưới đáy biển.
Khi thân thiết, có thể cùng nhau uống trà, ăn hạt dưa, mắng nam nhân cả một buổi chiều.
Khi không ưa nhau, đi trên đường cũng phải dùng lời châm chọc lẫn nhau vài lượt.
Hai người ngồi đó, vừa mắng người vừa cắn hạt dưa, vỏ văng đầy đất, trà cũng rót không biết bao nhiêu lần.
Tiểu thư mắng xong, thoải mái hẳn.
Hoàng Tương Nhi cũng hả giận vô cùng.
Cuối cùng, Hoàng Tương Nhi khẽ cười, nói với tiểu thư: “Hôm Thất Tịch, ta có lỗi với ngươi. Ta không ngờ tiện tỳ kia lại là loại lòng dạ rắn rết như thế.”
Tiểu thư hừ nhẹ một tiếng, phất tay rộng rãi, trông hệt như một nữ hiệp hào sảng thẳng thắn:
“Ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm. Cái thứ tiện tỳ đó đã thân bại danh liệt, kẻ chịu thiệt chỉ có ả ta.”
“Chỉ cần ngươi không tranh giành món vịt nướng của Hồng Âm Lâu và mấy bộ y phục mới của Bảo Tiên Lâu với ta, chuyện gì cũng dễ nói.”
Hoàng Tương Nhi cười phì, rồi chậm rãi đáp:
“Thôi Bảo Nghi, ngươi nằm mơ đi, vịt nướng và y phục mới ta nhất định sẽ tranh giành với ngươi.”
Tiểu thư tức đến mức suýt vác roi trúc đuổi nàng ta ra ngoài.
Mà ta thì hai mắt rưng rưng, nhìn tiểu thư đầy cảm động:
“Tiểu thư, người vẫn còn nhớ nô tỳ thích vịt nướng.”
Tiểu thư lập tức tránh ánh mắt ta, không buồn trả lời.
Chuyện của Tiêu Hoài Thịnh và Liễu Ngọc Vân kinh động cả kinh thành, ngay cả Thôi Bảo Trinh đang dùi mài kinh sử ở vùng ngoại ô cũng nghe tin.
Hắn nổi giận đùng đùng, chạy suốt ba mươi dặm đường, cấp tốc về nhà.
Vừa bước chân vào phủ, hắn liền xông thẳng đến Trục Xuân Viện, vừa vào cửa đã ném một câu thẳng vào mặt tiểu thư:
“A tỷ, tỷ đừng thích Tiêu Hoài Thịnh nữa!”
Tiểu thư ngớ ra: “Bản tiểu thư thích Tiêu Hoài Thịnh khi nào?”
Thôi Bảo Trinh tức đến mức n.g.ự.c phập phồng liên tục, cố nén lại rồi mới nói:
“Vậy tại sao tỷ lại xin ân điển của Thái hậu, nói muốn gả cho Tiêu Hoài Thịnh?”
Tiểu thư lập tức vung tay, nện lên đầu hắn một cái cốc đau điếng, giận dữ nói:
“Rõ ràng là Thái hậu thích ta, nên mới ban hôn cho ta và Tiêu Hoài Thịnh! Thôi Bảo Trinh, đệ đang nói cái gì vậy hả?!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro