Kiếp Này Không Đến Lượt Quận Chúa Ngươi Đoạt Yêu
Chương 10
Vi Nhạc
2025-03-07 15:02:22
Có thể có mù quáng và ngu ngốc, nhưng lỗi lớn nhất, không phải là thiện lương, mà là thân phận tiện dân chênh lệch với nàng ta, sinh ra đã có tội.
Nàng ta tàn nhẫn cuồng vọng, dù ta "trả lại" phu quân cho nàng ta, cũng không tha cho ta và toàn thể người dân trong thôn.
Vì vậy kiếp này, ta không dám nhường, chỉ có thể tranh đấu.
Chỉ cần phu quân không nhớ ra nàng ta, thậm chí ghê tởm nàng ta, thì tình cảm năm năm đó chính là quân bài trong tay ta—
Năm năm trước, phu quân là một kẻ lang thang hôn mê trong sơn cốc, ta tình cờ gặp khi đi hái thuốc.
Trời đông giá rét, hắn mặc chiếc áo đơn bẩn thỉu, mặt xanh xao, tay chân đầy vết thương.
Ta vất vả cõng hắn về khi hắn bị thương bất tỉnh, ngày đêm không ngủ để chăm sóc.
Hắn tỉnh dậy rất biết ơn, không muốn rời đi.
Nói rằng không nhớ ra thân thế, ra khỏi thôn cũng không biết đi đâu, chỉ có thể ăn xin, chi bằng ở lại đây tự mình nuôi sống bản thân.
Nhưng vai hắn không thể gánh tay không thể xách, làm một ngày việc đồng áng, ta còn phải theo sau sửa chữa mất mấy canh giờ, còn phải nghĩ cách xoa dịu sự thất vọng của hắn.
May mà hắn có tướng mạo đoan chính, học rộng biết nhiều, theo lời khuyên của ta, nhanh chóng trở thành thầy giáo rất được ưa thích trong làng.
Những ngày tá túc tại nhà ta, chúng ta chung đụng sớm tối, lâu ngày sinh tình.
Hắn thề nguyện chung thủy với ta.
Chúng ta bái thiên bái địa bái Vương bá trưởng thôn, kết thành vợ chồng ân ái, sinh đứa con đáng yêu Tiểu An.
Hắn từ kẻ lang thang, trở thành phu quân của ta, cha của đứa trẻ. . .
Tình ý đồng hành nhiều năm, không có sự xa hoa tráng lệ, nhưng tuyệt đối không hèn kém hơn tình cảm Quận chúa có.
Nhưng có một cái gai luôn cắm trong lòng ta.
Kiếp trước khi hắn đại hôn, liệu có biết gia đình bạn bè trước đây, bị thê tử mới cưới gi-ết ch-ết bằng cách tàn nhẫn nhất?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Để bảo vệ tính mạng của con trai và dân làng, ta đè nén câu hỏi đó, dù thủ đoạn đáng hổ thẹn, cũng phải thử ra sức cản trở—
Chỉ cần phu quân đứng về phía ta, chưa chắc không có cơ hội thắng.
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi.
Phu quân ngay trước mặt ta, nói ra chuyện tình thuở thiếu thời của họ, những cảnh tượng đó ta từng nghe Quận chúa kể ở kiếp trước, không thể là giả.
Hắn thực sự đã nhớ ra nàng ta.
Một khi phu quân đứng về phía Quận chúa. . . vì tính mạng của toàn dân trong thôn, ta chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
13
Vài ngày sau, tuyết phu cao được làm xong.
Đợi người giám sát của Quận chúa rời đi, ta nhân đêm tối mời Vương bá đến nhà.
Nghe xong lời thỉnh cầu của ta, Vương bá đầy vẻ khó tin.
"Tiểu Yên, chỉ vì Vương gia đã cưới ngươi, Quận chúa định gi-ết hết chúng ta, điều này là không thể nào."
Ông ấy là người chất phác thật thà cả đời, khó mà tin được có người tâm địa độc ác đến thế.
Và vì một "phỏng đoán" của ta, ông ấy phải để người dân cả thôn lặng lẽ rời khỏi thôn làng bọn họ đã sống qua nhiều đời, càng không phải là chuyện đơn giản.
Ta lấy ra toàn bộ tài vật Quận chúa đã cho ta những ngày qua, quỳ xuống đất cố gắng khẩn cầu.
Nhưng Vương bá từ chối nhận, chỉ miễn cưỡng hứa sẽ về suy nghĩ, rồi đứng dậy rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, ông ấy thoái thác không gặp, còn khuyên Tiểu Thu thường xuyên đến thăm ta, nói ta vì chuyện của Vương gia, đau lòng quá độ, mất trí.
Mặt khác, ta trơ mắt nhìn phu quân và Quận chúa ngày càng thân mật, thì thầm bên tai không tránh người ngoài.
Quận chúa vì tiêu khiển, gây khó dễ cho đứa trẻ câm trong làng, buộc nó phải nằm rạp xuống đất sủa như chó.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Phu quân không ngăn cản, chỉ âu yếm nhìn Quận chúa trong bộ y phục đỏ rực, kiều diễm phô trương. . . quên mất rằng ngày xưa khi còn làm tiên sinh dạy học, hắn luôn là người bảo vệ đứa trẻ kia nhất.
Nàng ta tàn nhẫn cuồng vọng, dù ta "trả lại" phu quân cho nàng ta, cũng không tha cho ta và toàn thể người dân trong thôn.
Vì vậy kiếp này, ta không dám nhường, chỉ có thể tranh đấu.
Chỉ cần phu quân không nhớ ra nàng ta, thậm chí ghê tởm nàng ta, thì tình cảm năm năm đó chính là quân bài trong tay ta—
Năm năm trước, phu quân là một kẻ lang thang hôn mê trong sơn cốc, ta tình cờ gặp khi đi hái thuốc.
Trời đông giá rét, hắn mặc chiếc áo đơn bẩn thỉu, mặt xanh xao, tay chân đầy vết thương.
Ta vất vả cõng hắn về khi hắn bị thương bất tỉnh, ngày đêm không ngủ để chăm sóc.
Hắn tỉnh dậy rất biết ơn, không muốn rời đi.
Nói rằng không nhớ ra thân thế, ra khỏi thôn cũng không biết đi đâu, chỉ có thể ăn xin, chi bằng ở lại đây tự mình nuôi sống bản thân.
Nhưng vai hắn không thể gánh tay không thể xách, làm một ngày việc đồng áng, ta còn phải theo sau sửa chữa mất mấy canh giờ, còn phải nghĩ cách xoa dịu sự thất vọng của hắn.
May mà hắn có tướng mạo đoan chính, học rộng biết nhiều, theo lời khuyên của ta, nhanh chóng trở thành thầy giáo rất được ưa thích trong làng.
Những ngày tá túc tại nhà ta, chúng ta chung đụng sớm tối, lâu ngày sinh tình.
Hắn thề nguyện chung thủy với ta.
Chúng ta bái thiên bái địa bái Vương bá trưởng thôn, kết thành vợ chồng ân ái, sinh đứa con đáng yêu Tiểu An.
Hắn từ kẻ lang thang, trở thành phu quân của ta, cha của đứa trẻ. . .
Tình ý đồng hành nhiều năm, không có sự xa hoa tráng lệ, nhưng tuyệt đối không hèn kém hơn tình cảm Quận chúa có.
Nhưng có một cái gai luôn cắm trong lòng ta.
Kiếp trước khi hắn đại hôn, liệu có biết gia đình bạn bè trước đây, bị thê tử mới cưới gi-ết ch-ết bằng cách tàn nhẫn nhất?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Để bảo vệ tính mạng của con trai và dân làng, ta đè nén câu hỏi đó, dù thủ đoạn đáng hổ thẹn, cũng phải thử ra sức cản trở—
Chỉ cần phu quân đứng về phía ta, chưa chắc không có cơ hội thắng.
Nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi.
Phu quân ngay trước mặt ta, nói ra chuyện tình thuở thiếu thời của họ, những cảnh tượng đó ta từng nghe Quận chúa kể ở kiếp trước, không thể là giả.
Hắn thực sự đã nhớ ra nàng ta.
Một khi phu quân đứng về phía Quận chúa. . . vì tính mạng của toàn dân trong thôn, ta chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất.
13
Vài ngày sau, tuyết phu cao được làm xong.
Đợi người giám sát của Quận chúa rời đi, ta nhân đêm tối mời Vương bá đến nhà.
Nghe xong lời thỉnh cầu của ta, Vương bá đầy vẻ khó tin.
"Tiểu Yên, chỉ vì Vương gia đã cưới ngươi, Quận chúa định gi-ết hết chúng ta, điều này là không thể nào."
Ông ấy là người chất phác thật thà cả đời, khó mà tin được có người tâm địa độc ác đến thế.
Và vì một "phỏng đoán" của ta, ông ấy phải để người dân cả thôn lặng lẽ rời khỏi thôn làng bọn họ đã sống qua nhiều đời, càng không phải là chuyện đơn giản.
Ta lấy ra toàn bộ tài vật Quận chúa đã cho ta những ngày qua, quỳ xuống đất cố gắng khẩn cầu.
Nhưng Vương bá từ chối nhận, chỉ miễn cưỡng hứa sẽ về suy nghĩ, rồi đứng dậy rời đi.
Liên tiếp mấy ngày, ông ấy thoái thác không gặp, còn khuyên Tiểu Thu thường xuyên đến thăm ta, nói ta vì chuyện của Vương gia, đau lòng quá độ, mất trí.
Mặt khác, ta trơ mắt nhìn phu quân và Quận chúa ngày càng thân mật, thì thầm bên tai không tránh người ngoài.
Quận chúa vì tiêu khiển, gây khó dễ cho đứa trẻ câm trong làng, buộc nó phải nằm rạp xuống đất sủa như chó.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Phu quân không ngăn cản, chỉ âu yếm nhìn Quận chúa trong bộ y phục đỏ rực, kiều diễm phô trương. . . quên mất rằng ngày xưa khi còn làm tiên sinh dạy học, hắn luôn là người bảo vệ đứa trẻ kia nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro