Không Phụ Thanh Đài

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:49

Nay hắn thất hứa, ta tuyệt đối không hạ mình vì hắn.  

 

Dù là thiếp trong Quốc Công phủ, chung quy vẫn chỉ là thiếp.  

 

"Thanh Đài, Cố Diễn Sinh có tình cảm với con, làm thiếp cũng không thiệt thòi gì."  

 

"Hôm nay con từ hôn, sau này đại phu nhân không biết sẽ gả con cho ai nữa…"  

 

Mẫu thân lo lắng đến mức ho khan dữ dội.  

 

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giúp bà thuận khí:  

 

"Mẫu thân, chữ tình là thứ vô dụng nhất trên đời."  

 

"Người con muốn lấy, nhất định phải là người có lợi cho con nhất."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Mẫu thân, con muốn gả cho Cửu Thiên Tuế."  

 

Mẫu thân run bắn, ngơ ngác nhìn ta, nước mắt lã chã rơi xuống, miệng lẩm bẩm:  

 

"Trời ơi, là ta hại con, đều là do ta hại con…"  

 

03

 

Không chỉ mẫu thân, ngay cả nha hoàn của ta – Xuân Đào cũng cảm thấy rằng từ bỏ một tiểu công gia thanh nhã như ngọc để quay sang gả cho một thái giám mang tiếng xấu, chẳng qua là do ta đang giận dỗi.  

 

"Tiểu thư, nô tỳ nghe quản gia nói, tiểu công gia đã viết lại một tờ hôn thư khác, sính lễ cũng là hai phần y hệt nhau, không phân biệt chính thê hay thiếp thất. Chỉ cần tiểu thư gật đầu, ngài ấy vẫn nguyện cưới tiểu thư."  

 

Những năm qua, Xuân Đào đều thấy rõ sự dịu dàng mà Cố Diễn Sinh dành cho ta, vì thế nàng ra sức khuyên nhủ ta đừng bỏ lỡ mối nhân duyên này:  

 

"Đại tiểu thư muốn làm chủ mẫu thì cứ để nàng ta làm đi, dù sao trong lòng tiểu công gia chỉ có mình tiểu thư."  

 

Ta bật cười, nhẹ giọng hỏi lại:  

 

"Ngốc quá, nếu trong lòng hắn thực sự chỉ có ta, thì sao lại để ta làm thiếp?"  

 

Cố Diễn Sinh là độc tử của Quốc Công phủ. Nếu hắn thực lòng vì ta, sao có thể để mọi chuyện thành ra thế này?  

 

"Nhưng tiểu thư, với những gia tộc quyền quý như Quốc Công phủ, một thứ nữ muốn làm chính thê, quả thật là rất khó…"  

 

Xuân Đào còn định khuyên tiếp, ta liền vươn tay gõ nhẹ lên trán nàng, mỉm cười:  

 

"Ngươi rảnh rỗi đến vậy sao? Theo ta đến Thất Lư thu dọn đồ đạc đi, Tiêu Sở Nam sắp trở về rồi, ta không thể để hắn nắm được nhược điểm của ta."  

 

"Tiểu thư… Người thực sự muốn gả cho Cửu Thiên Tuế sao?"  

 

Xuân Đào bĩu môi, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa sau gáy.  

 

Mỗi lần Tiêu Sở Nam đến tìm ta, đều đánh ngất nàng.  

 

Trong mắt Xuân Đào, nếu như Cố Diễn Sinh là trích tiên dưới trăng, thì Tiêu Sở Nam chính là ác quỷ lạnh lùng nơi địa ngục.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đương nhiên là phải gả rồi."  

 

Ta khẽ vuốt ve khối ngọc bài mà Tiêu Sở Nam đưa, nhớ đến lời hắn đã nói bảy ngày trước, đáy mắt thoáng xao động.  

 

Ta không thể quyết định xuất thân của mình, nhưng có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân.  

 

Dày công tính toán suốt bốn năm, sao có thể chỉ vì mất một quân cờ mà bỏ cả ván cờ?  

 

Tiêu Sở Nam tuy nguy hiểm tột cùng, nhưng nếu biết cách lợi dụng, ta chưa chắc không thể thắng.

 

04

 

Khi ta đến Thất Lư, chỉ có Lý bá đang quét dọn sân viện. Nhìn thấy ta, ông lập tức tiến lên đón:  

 

"Thanh Đài tiểu thư, công tử hôm nay không có trong thư trai."  

 

"Không sao, ta chỉ đến lấy vài thứ."  

 

Thất Lư thư trai là tư trạch của Cố Diễn Sinh, chỉ những người có giao tình sâu với hắn mới được mời đến. Mà ta, là nữ tử duy nhất hắn từng mời. Vì lui tới thường xuyên, Lý bá đối với ta vô cùng cung kính.  

 

Ông mở cửa, dẫn ta bước vào phòng, hương trầm nhàn nhạt vấn vít, gợi lên những ký ức xa xưa.  

 

Hai năm trước, vào đêm Thượng Nguyên đăng hội, Cố Diễn Sinh nhặt được khăn tay của ta. Hắn cầm nó đến tìm ta, chân thành khen ngợi tài học của ta, chưa từng vì thân phận con thiếp thất của mẫu thân mà khinh thường ta.  

 

Sau một thời gian qua lại, ta và hắn dần nảy sinh tình cảm. Hắn biết ta không muốn làm thiếp, nên từng đứng giữa thi hội Trường Bình, thề non hẹn biển rằng sẽ cưới ta làm chính thê.  

 

Hắn còn cho phép ta tự do ra vào Thất Lư, để ta có thể an tâm đọc sách, gảy đàn trong thư trai này.  

 

Hắn đã vẽ rất nhiều tranh chân dung của ta, treo đầy trong gian phòng phía sau chính sảnh. Mỗi bức tranh đều có một dòng chữ:  

 

"Ngô ái Thanh Đài." (Người ta yêu là Thanh Đài.)  

 

...  

 

Những ký ức xưa cũ dường như chỉ là chuyện của ngày hôm qua, nhưng ta không luyến tiếc, cũng không hoài niệm.  

 

Ta bình tĩnh rút lui khỏi hồi ức, lãnh đạm ra lệnh:  

 

"Xuân Đào, mang đàn của ta, sách vở, thơ văn, cùng toàn bộ tranh trong gian phòng phía sau ra ngoài sân."  

 

"Tiểu thư, nhiều tranh như vậy, một chuyến không mang hết được đâu."  

 

"Ai nói là mang về?"  

 

Ta giơ tay, thản nhiên gỡ bức tranh trên tường xuống, tiện tay ném xuống đất:  

 

"Tất cả đem đốt đi."  

 

Không có ai hay thứ gì có thể cản bước ta đi lên cao.  

 

Ba năm tình cảm không thể, những bức họa này cũng không thể, Cố Diễn Sinh lại càng không thể.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phụ Thanh Đài

Số ký tự: 0