Không Phụ Thanh Đài

Chương 13

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:49

Điều này chứng tỏ, Trưởng Công chúa chưa từng rời khỏi triều đình, thậm chí các vấn đề đại sự trong và ngoài triều đều do Công chúa phủ định đoạt.  

 

Hoàng đế chẳng qua chỉ là một con rối.  

 

*

 

Nếu đã như vậy, thì Đông Xưởng tất nhiên cũng nằm trong sự kiểm soát của nàng ta.  

 

Chẳng trách nàng ta ban thưởng ta Phượng Quan Hà Bào, lại ám chỉ Vương Ngọc Chân giúp ta phá vỡ thế cục tại Trường Bình thi hội…  

 

Hóa ra, chỉ vì Tiêu Sở Nam là người của nàng ấy.  

 

*

 

Quả nhiên, sau khi được thả về, Tiêu Sở Nam không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy phủ của mình trống trơn.  

 

Ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn:  

 

"Có phải chàng đã đoán trước rằng ta sẽ lấy số bạc này đi cứu chàng không?"  

 

"Khó trách chàng hào phóng tặng ta tất cả gia sản, lại còn cho ta nhiều của hồi môn đến thế... Hóa ra, Trưởng Công chúa cũng giống ta, đều cần một danh nghĩa hợp lý để hợp thức hóa số bạc lấy từ bọn tham quan ô lại."  

 

"Tiêu Sở Nam, chàng lừa ta thê thảm lắm! Hưu thư ta đã lấy rồi, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!"  

 

*

 

Chưa bao giờ ta cảm thấy uất ức đến thế.  

 

Ngay cả khi biết Cố Diễn Sinh muốn lấy Thẩm Lưu Châu làm chính thê, ta cũng chưa từng thấy đau lòng đến vậy.  

 

Nhưng hiện tại, ta thật sự rất khó chịu.  

 

Hận chếc Tiêu Sở Nam!  

 

Hắn không chỉ lừa ta, còn lừa ta mất ba mươi bốn gánh bạc!  

 

Ta đúng ra phải ôm hết bạc của hắn mà chạy, còn phí công đi cứu hắn làm gì chứ?!  

 

*

 

Tiêu Sở Nam bỗng cười khẽ, bế bổng ta lên.  

 

"Thẩm Thanh Đài, nàng đã xem qua hưu thư kia chưa?"  

 

"Chưa! Mà cũng chẳng cần xem!"  

 

Hắn cúi đầu, kề sát bên tai ta, giọng nói mang theo chút ý cười:  

 

"Bởi vì, bên trong... chỉ là một tờ giấy trắng."  

 

*

 

Giấy trắng?!  

 

*

 

Tiêu Sở Nam, tên khốn này!!!  

 

*

 

Hắn nhẹ nhàng ghé sát tai ta, thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm:  

 

"Thanh Đài, nàng còn nhớ đêm tân hôn của chúng ta, đã nói gì với Thẩm Lưu Châu không?"  

 

Ta sững sờ, lập tức đáp nhanh:  

 

"Không nhớ!"  

 

Ai mà nhớ ba cái chuyện linh tinh đó chứ!  

 

Ta chỉ nhớ mình bị lừa thê thảm, mất toi ba mươi bốn gánh bạc!  

 

*

 

Thế nhưng…  

 

Đêm hôm đó, Tiêu Sở Nam dùng hành động thực tế, giúp ta "nhớ lại" hết thảy.  

 

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khoan đã——  

 

Hắn…  

 

Sao lại là giả thái giám?!

 

29

 

Sau khi triều cục ổn định, Tiêu Sở Nam đưa ta đi gặp Trưởng Công chúa.  

 

Nàng ta đuổi Tiêu Sở Nam đi, để lại mình ta trong đại sảnh.  

 

*

 

"Thanh Đài, Sở Nam thật lòng thích cô."  

 

Trưởng Công chúa nhìn thấu khúc mắc trong lòng ta, kể cho ta nghe một câu chuyện rất dài.  

 

*

 

Tiêu Sở Nam là đứa trẻ mà nàng ta từng cứu khỏi Đông Xưởng, từ nhỏ đã coi như đệ đệ ruột, đích thân nuôi dưỡng.  

 

Chính nàng ta đã đưa Tiêu Sở Nam lên vị trí Cửu Thiên Tuế, và hắn chưa bao giờ khiến nàng thất vọng—hắn trầm ổn, lạnh lùng, thủ đoạn phi phàm.  

 

Nhưng... chính người Đông Xưởng lãnh khốc ấy, lại âm thầm bảo vệ ta suốt sáu năm trời.  

 

*

 

Năm ta mười hai tuổi, khi quyết định tự mình chọn phu quân, ta thường mang theo điểm tâm, bánh ngọt, chia cho mấy đứa trẻ ăn xin, nhờ chúng giúp ta theo dõi những gia đình ta để mắt tới.  

 

*

 

Trong số đó, có một tiểu khất cái tên Nhị Cẩu, kỳ thực là ám vệ do Tiêu Sở Nam bồi dưỡng.  

 

Nó vừa ăn bánh phù dung cao ta làm, vừa bĩu môi nói với Tiêu Sở Nam:  

 

"Lão đại, vị tiểu thư này so với huynh còn thông minh hơn kìa!  

 

Bánh trái tuy chẳng đáng bao nhiêu bạc, nhưng ai nấy đều thích."  

 

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi đệ cũng đi theo nàng ấy luôn đó!"  

 

*

 

Tiêu Sở Nam không phục, lặng lẽ theo dõi ta mấy tháng trời.  

 

Hắn tận mắt nhìn thấy:  

 

Ta liều mạng nhảy xuống hồ cứu Xuân Đào,  

Ta vì kiếm được một văn tiền mà thức trắng đêm, giúp Lý bá trong trù phòng tóm chuột tham ăn,  

Ta lén lút đem cổ vật của Thẩm gia đi bán, sau đó mua một món giả về thay vào,  

Ta còn chuẩn bị sẵn kế hoạch, để mấy đệ đệ “vô tình” đánh vỡ chiếc bình đó, phòng ngừa bại lộ.  

 

*

 

"Sở Nam bị cha mẹ bán vào Đông Xưởng năm hắn mới năm tuổi."  

 

"Hắn tận mắt thấy cô sống khổ sở trong Thẩm gia, nhưng chưa từng oán trời trách đất, lúc nào cũng nghĩ cách tự cứu lấy mình."  

 

"Mỗi lần như vậy, hắn lại không nhịn được mà ra tay giúp cô."  

 

*

 

"Hắn từng mua đế giày thêu của cô, tuy không vừa chân, nhưng ngày nào cũng mang theo bên mình."  

 

"Hắn lăn lộn giữa chốn m.á.u tanh gió tanh nhiều năm, thế nhưng mỗi lần nhắc tới cô, ánh mắt đều sáng đến lạ."  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Khi ấy, ta liền nhớ đến phò mã của ta—ánh mắt đó, chỉ có kẻ thật lòng thích một người mới có thể lộ ra."  

 

*

 

"Còn nhớ Thượng Nguyên Tiết bốn năm trước không?  

 

Cô cố tình đánh rơi năm tấm khăn thêu, tự tay chọn lấy lang quân như ý."  

 

Tiêu Sở Nam ghen đến phát điên, mới cướp lấy khăn của ngươi, rồi thẳng tay đoạt luôn du thuyền của cô."  

 

"Cũng chính đêm đó, hắn nói với ta—hắn muốn cưới cô."  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Phụ Thanh Đài

Số ký tự: 0