Sự Thật Phơi Bà...
Chi Chi Vi Chỉ Chỉ
2025-03-23 21:01:00
{12}
Tôi không chuyển đến chỗ mẹ tôi, nhưng chắc cũng sẽ không cố ý xa lánh bà nữa.
Bao nhiêu năm nay, tôi đã tiết kiệm được không ít tiền, còn có 10% cổ phần của công ty Lục Tĩnh Châu, đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Tôi dự định tìm một căn nhà thích hợp mua lại, cho mình một mái nhà.
Hôm nay xem nhà xong vừa về đến khách sạn, tôi phát hiện có người chỉ trỏ về phía tôi.
"Cô ta chính là Lương Kỳ đang hot trên mạng đó, trông cũng xinh đẹp đấy."
"Xem ảnh thì đúng là cô ta, hình như cô ta còn xúi giục bạn gái cũ của bạn trai tự tử."
"Tôi nghe nói là vậy, năm đó chính cô ta là người chia rẽ họ, mỹ nhân tâm địa rắn rết."
Tôi lập tức mở Weibo, phát hiện chuyện xảy ra trong đám cưới hôm đó bị người ta quay phim lại đăng lên mạng, còn viết rất nhiều "sự thật" về việc tôi chia rẽ anh và bạn gái cũ của anh—
Năm đó người lấy cắp kỹ thuật cốt lõi của công ty Lục Tĩnh Châu, thật ra là tôi, tôi và chồng cũ của Trần Vi liên thủ chia rẽ họ.
Vì câu chuyện quá éo le cẩu huyết, cư dân mạng nhanh chóng đẩy nó lên top tìm kiếm.
Người tung tin còn là người thật việc thật, Trần Vi.
Tôi không hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, rõ ràng cô ta đã đạt được mục đích rồi.
Nhưng suy nghĩ của kẻ điên tôi không thể hiểu được, tôi lập tức chọn cách báo cảnh sát.
Làm xong biên bản trở về, tôi bị chặn lại ở dưới khách sạn.
Làm người bình thường bao nhiêu năm, ngoại trừ lúc đạt giải trong cuộc thi và ngày công ty lên sàn, lần đầu tiên tôi bị nhiều paparazzi và đèn flash bao vây như vậy.
Microphone dí thẳng vào miệng tôi: "Lương tiểu thư, nghe nói năm năm trước cô uy h.i.ế.p một bệnh nhân bạch cầu, ép cô ta chia tay với bạn trai, sau khi cô ta khỏi bệnh còn xúi giục cô ta tự tử, có thật không?"
"Đương nhiên không—"
"Đương nhiên là thật." Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau đám đông.
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Là Trần Vi.
Cô ta tiều tụy đi nhiều, quần áo trông cũng nhăn nhúm, trạng thái thật sự không thể nói là tốt.
"Lương Kỳ chính là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác, cô ta có giàu có thế lực đến đâu, hôm nay tôi cũng phải dũng cảm đứng lên, vạch trần hành vi ác độc của cô ta."
Cô ta lặp lại những lời bịa đặt trên mạng một lần nữa.
Nói xong, còn khiêu khích nhìn tôi một cái.
"Lương tiểu thư, người trong cuộc đã công khai chỉ trích cô, cô còn gì để nói không?"
Tôi thản nhiên lên tiếng: "Chỉ trích, cũng phải có bằng chứng, không có bằng chứng, cô ta chính là vu khống."
"Được, vậy Lương tiểu thư, cô có bằng chứng chứng minh không phải mình làm không?"
Tôi lạnh lùng nhìn tên paparazzi đó, vừa định lên tiếng, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: "Tôi có thể chứng minh cho cô ấy."
Sắc mặt Trần Vi lập tức thay đổi.
Rõ ràng đã rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, vẫn như sóng biển cuồn cuộn ập đến, có một thoáng hoảng hốt.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Lục Tĩnh Châu.
Một tháng không gặp, anh gầy đi nhiều, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, giữa hai hàng lông mày phảng phất chút mệt mỏi.
Anh nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, đáy mắt nhuốm một tia ảm đạm.
"Đây không phải là nam chính bỏ trốn trong video sao!"
"Người ta là Lục tổng, thường xuyên lên báo tài chính."
Lục Tĩnh Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, vẻ mặt lạnh lùng: "Đây là giấy chẩn đoán Trần Vi mắc bệnh bạch cầu năm đó. Là giả."
Tôi ngây người.
Giả?
Lục Tĩnh Châu nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy phức tạp: "Hôm đó em nói ra sự thật về máy ghi âm, anh đã nghi ngờ những gì cô ta nói, mang giấy chẩn đoán của cô ta đi tìm chuyên gia giám định, là giả."
"Một tháng nay, anh nhờ quan hệ liên lạc được với người mà cô ta nói năm đó đã lấy cắp tài liệu, theo điều tra của cảnh sát, người đó không hề thực hiện hành vi phạm tội."
"Tài liệu là do Trần Vi lấy cắp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh còn tìm chồng cũ của cô ta trong tù để xác minh, hắn nói năm đó là Trần Vi dùng kỹ thuật cốt lõi làm vật cầu thân, chủ động tìm đến hắn. Còn đưa ra bản ghi âm lúc đó."
Tôi vô thức nhìn về phía Trần Vi, cô ta hai tay siết chặt váy, có chút bẽ bàng và tức giận khi bị vạch trần lời nói dối.
Xem ra, là thật.
Lục Tĩnh Châu hướng về phía phóng viên: "Trần Vi năm đó căn bản không hề mắc bệnh bạch cầu, cô ta vì vị trí Lục phu nhân, đã lừa dối tất cả mọi người."
Tôi cũng lấy điện thoại ra, phát lại bản ghi âm đầy đủ một lần nữa.
Mọi người xôn xao.
"Nói cách khác, Trần Vi không làm gì cả, chỉ dùng một tờ giấy chẩn đoán giả, nói mình bị bệnh bạch cầu, liền khiến cho tất cả tội danh của mình trở nên hợp lý?"
"Tuy rằng khó tin, nhưng nhân tính đúng là như vậy."
"Lời nói dối, chỉ lừa được những người chọn tin vào nó."
Lời nói dối, chỉ lừa được những người chọn tin vào nó.
Tôi khẽ lặp lại câu này trong lòng, cười mỉa mai.
Gió xoay chiều, lúc này paparazzi và đèn flash lại bao vây lấy Trần Vi.
"Tự biên tự diễn, xin hỏi cô muốn nổi tiếng sao?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện theo tính cách của Trần Vi, thật sự có khả năng này.
Nếu không thể làm Lục phu nhân, tìm đường làm người nổi tiếng trên mạng cũng có thể kiếm tiền.
Chỉ là cô ta có lẽ sẽ phải thất vọng.
Còn có một số cư dân mạng cũng phẫn nộ.
"Nói mình bị bệnh bạch cầu, không sợ mình thật sự bị bệnh bạch cầu sao?"
"Người ta là chàng trai nghèo thì cô chê nghèo chê khó, thành tổng tài thì cô lại không từ thủ đoạn chia rẽ người ta và vợ chưa cưới, thật TM không biết xấu hổ."
"Tiểu tam đều đáng chết!"
Trần Vi bị ép hỏi đến mức liên tục lùi về phía sau, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động.
"Lương Kỳ, cô rốt cuộc có gì tốt, rõ ràng tôi mới là người quen biết anh ấy trước, rõ ràng anh ấy đã thích tôi lâu như vậy, dựa vào cái gì cô có thể đến sau mà vượt lên trước."
"Đều tại cô, nếu không phải tại cô, tôi và Tĩnh Châu cũng sẽ không đến bước đường này!"
Tôi mặt không biểu cảm: "Bởi vì cô tham lam không đáy, hám hư vinh, nhưng lại chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, cô không bỏ ra bất cứ thứ gì, thì sẽ không nhận được gì cả."
"Cô và Lục Tĩnh Châu đến bước đường này, chỉ có thể trách bản thân cô."
Sắc mặt Trần Vi khó coi đến cực điểm, nhưng lại không nói được gì.
Lúc này một tiếng chuông cảnh sát vang lên, Trần Vi ngây người một giây, lập tức quay người, chạy về phía đại lộ.
Nhưng rất nhanh đã bị cảnh sát bắt lại.
"Tạo tin đồn, kích động bạo lực mạng, trộm cắp bí mật thương mại, e rằng phải ngồi năm sáu năm mới ra ngoài được." Lục Tĩnh Châu khẽ nói.
Tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
"Vụ kiện trộm cắp bí mật thương mại có thời hạn là năm năm, năm đó anh không nỡ kiện Trần Vi, năm năm sau lại kiện.”
Lục Tĩnh Châu sắc mặt trắng bệch.
"Anh đừng nói với em, là vì em."
"Nếu anh nói, là vậy thật thì sao?"
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Đáy mắt Anh thoáng hiện lên một tia hy vọng.
Tôi liền tàn nhẫn dập tắt nó, lạnh lùng nhìn anh.
"Từ khoảnh khắc anh bỏ trốn trong đám cưới, anh đã hoàn toàn cắt đứt mọi khả năng của chúng ta."
"Lục Tĩnh Châu, anh không yêu em, cũng không yêu cô ta, anh chỉ yêu bản thân mình."
"Sau này đừng tìm em nữa, em sẽ cảm thấy ghê tởm."
Tôi không chuyển đến chỗ mẹ tôi, nhưng chắc cũng sẽ không cố ý xa lánh bà nữa.
Bao nhiêu năm nay, tôi đã tiết kiệm được không ít tiền, còn có 10% cổ phần của công ty Lục Tĩnh Châu, đủ để tôi sống sung túc cả đời.
Tôi dự định tìm một căn nhà thích hợp mua lại, cho mình một mái nhà.
Hôm nay xem nhà xong vừa về đến khách sạn, tôi phát hiện có người chỉ trỏ về phía tôi.
"Cô ta chính là Lương Kỳ đang hot trên mạng đó, trông cũng xinh đẹp đấy."
"Xem ảnh thì đúng là cô ta, hình như cô ta còn xúi giục bạn gái cũ của bạn trai tự tử."
"Tôi nghe nói là vậy, năm đó chính cô ta là người chia rẽ họ, mỹ nhân tâm địa rắn rết."
Tôi lập tức mở Weibo, phát hiện chuyện xảy ra trong đám cưới hôm đó bị người ta quay phim lại đăng lên mạng, còn viết rất nhiều "sự thật" về việc tôi chia rẽ anh và bạn gái cũ của anh—
Năm đó người lấy cắp kỹ thuật cốt lõi của công ty Lục Tĩnh Châu, thật ra là tôi, tôi và chồng cũ của Trần Vi liên thủ chia rẽ họ.
Vì câu chuyện quá éo le cẩu huyết, cư dân mạng nhanh chóng đẩy nó lên top tìm kiếm.
Người tung tin còn là người thật việc thật, Trần Vi.
Tôi không hiểu tại sao cô ta lại làm vậy, rõ ràng cô ta đã đạt được mục đích rồi.
Nhưng suy nghĩ của kẻ điên tôi không thể hiểu được, tôi lập tức chọn cách báo cảnh sát.
Làm xong biên bản trở về, tôi bị chặn lại ở dưới khách sạn.
Làm người bình thường bao nhiêu năm, ngoại trừ lúc đạt giải trong cuộc thi và ngày công ty lên sàn, lần đầu tiên tôi bị nhiều paparazzi và đèn flash bao vây như vậy.
Microphone dí thẳng vào miệng tôi: "Lương tiểu thư, nghe nói năm năm trước cô uy h.i.ế.p một bệnh nhân bạch cầu, ép cô ta chia tay với bạn trai, sau khi cô ta khỏi bệnh còn xúi giục cô ta tự tử, có thật không?"
"Đương nhiên không—"
"Đương nhiên là thật." Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ phía sau đám đông.
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Là Trần Vi.
Cô ta tiều tụy đi nhiều, quần áo trông cũng nhăn nhúm, trạng thái thật sự không thể nói là tốt.
"Lương Kỳ chính là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác, cô ta có giàu có thế lực đến đâu, hôm nay tôi cũng phải dũng cảm đứng lên, vạch trần hành vi ác độc của cô ta."
Cô ta lặp lại những lời bịa đặt trên mạng một lần nữa.
Nói xong, còn khiêu khích nhìn tôi một cái.
"Lương tiểu thư, người trong cuộc đã công khai chỉ trích cô, cô còn gì để nói không?"
Tôi thản nhiên lên tiếng: "Chỉ trích, cũng phải có bằng chứng, không có bằng chứng, cô ta chính là vu khống."
"Được, vậy Lương tiểu thư, cô có bằng chứng chứng minh không phải mình làm không?"
Tôi lạnh lùng nhìn tên paparazzi đó, vừa định lên tiếng, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: "Tôi có thể chứng minh cho cô ấy."
Sắc mặt Trần Vi lập tức thay đổi.
Rõ ràng đã rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, vẫn như sóng biển cuồn cuộn ập đến, có một thoáng hoảng hốt.
Tôi ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt của Lục Tĩnh Châu.
Một tháng không gặp, anh gầy đi nhiều, đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng, giữa hai hàng lông mày phảng phất chút mệt mỏi.
Anh nhìn tôi chằm chằm, thấy tôi không có phản ứng gì đặc biệt, đáy mắt nhuốm một tia ảm đạm.
"Đây không phải là nam chính bỏ trốn trong video sao!"
"Người ta là Lục tổng, thường xuyên lên báo tài chính."
Lục Tĩnh Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, vẻ mặt lạnh lùng: "Đây là giấy chẩn đoán Trần Vi mắc bệnh bạch cầu năm đó. Là giả."
Tôi ngây người.
Giả?
Lục Tĩnh Châu nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy phức tạp: "Hôm đó em nói ra sự thật về máy ghi âm, anh đã nghi ngờ những gì cô ta nói, mang giấy chẩn đoán của cô ta đi tìm chuyên gia giám định, là giả."
"Một tháng nay, anh nhờ quan hệ liên lạc được với người mà cô ta nói năm đó đã lấy cắp tài liệu, theo điều tra của cảnh sát, người đó không hề thực hiện hành vi phạm tội."
"Tài liệu là do Trần Vi lấy cắp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh còn tìm chồng cũ của cô ta trong tù để xác minh, hắn nói năm đó là Trần Vi dùng kỹ thuật cốt lõi làm vật cầu thân, chủ động tìm đến hắn. Còn đưa ra bản ghi âm lúc đó."
Tôi vô thức nhìn về phía Trần Vi, cô ta hai tay siết chặt váy, có chút bẽ bàng và tức giận khi bị vạch trần lời nói dối.
Xem ra, là thật.
Lục Tĩnh Châu hướng về phía phóng viên: "Trần Vi năm đó căn bản không hề mắc bệnh bạch cầu, cô ta vì vị trí Lục phu nhân, đã lừa dối tất cả mọi người."
Tôi cũng lấy điện thoại ra, phát lại bản ghi âm đầy đủ một lần nữa.
Mọi người xôn xao.
"Nói cách khác, Trần Vi không làm gì cả, chỉ dùng một tờ giấy chẩn đoán giả, nói mình bị bệnh bạch cầu, liền khiến cho tất cả tội danh của mình trở nên hợp lý?"
"Tuy rằng khó tin, nhưng nhân tính đúng là như vậy."
"Lời nói dối, chỉ lừa được những người chọn tin vào nó."
Lời nói dối, chỉ lừa được những người chọn tin vào nó.
Tôi khẽ lặp lại câu này trong lòng, cười mỉa mai.
Gió xoay chiều, lúc này paparazzi và đèn flash lại bao vây lấy Trần Vi.
"Tự biên tự diễn, xin hỏi cô muốn nổi tiếng sao?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện theo tính cách của Trần Vi, thật sự có khả năng này.
Nếu không thể làm Lục phu nhân, tìm đường làm người nổi tiếng trên mạng cũng có thể kiếm tiền.
Chỉ là cô ta có lẽ sẽ phải thất vọng.
Còn có một số cư dân mạng cũng phẫn nộ.
"Nói mình bị bệnh bạch cầu, không sợ mình thật sự bị bệnh bạch cầu sao?"
"Người ta là chàng trai nghèo thì cô chê nghèo chê khó, thành tổng tài thì cô lại không từ thủ đoạn chia rẽ người ta và vợ chưa cưới, thật TM không biết xấu hổ."
"Tiểu tam đều đáng chết!"
Trần Vi bị ép hỏi đến mức liên tục lùi về phía sau, cảm xúc đột nhiên trở nên kích động.
"Lương Kỳ, cô rốt cuộc có gì tốt, rõ ràng tôi mới là người quen biết anh ấy trước, rõ ràng anh ấy đã thích tôi lâu như vậy, dựa vào cái gì cô có thể đến sau mà vượt lên trước."
"Đều tại cô, nếu không phải tại cô, tôi và Tĩnh Châu cũng sẽ không đến bước đường này!"
Tôi mặt không biểu cảm: "Bởi vì cô tham lam không đáy, hám hư vinh, nhưng lại chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, cô không bỏ ra bất cứ thứ gì, thì sẽ không nhận được gì cả."
"Cô và Lục Tĩnh Châu đến bước đường này, chỉ có thể trách bản thân cô."
Sắc mặt Trần Vi khó coi đến cực điểm, nhưng lại không nói được gì.
Lúc này một tiếng chuông cảnh sát vang lên, Trần Vi ngây người một giây, lập tức quay người, chạy về phía đại lộ.
Nhưng rất nhanh đã bị cảnh sát bắt lại.
"Tạo tin đồn, kích động bạo lực mạng, trộm cắp bí mật thương mại, e rằng phải ngồi năm sáu năm mới ra ngoài được." Lục Tĩnh Châu khẽ nói.
Tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
"Vụ kiện trộm cắp bí mật thương mại có thời hạn là năm năm, năm đó anh không nỡ kiện Trần Vi, năm năm sau lại kiện.”
Lục Tĩnh Châu sắc mặt trắng bệch.
"Anh đừng nói với em, là vì em."
"Nếu anh nói, là vậy thật thì sao?"
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Đáy mắt Anh thoáng hiện lên một tia hy vọng.
Tôi liền tàn nhẫn dập tắt nó, lạnh lùng nhìn anh.
"Từ khoảnh khắc anh bỏ trốn trong đám cưới, anh đã hoàn toàn cắt đứt mọi khả năng của chúng ta."
"Lục Tĩnh Châu, anh không yêu em, cũng không yêu cô ta, anh chỉ yêu bản thân mình."
"Sau này đừng tìm em nữa, em sẽ cảm thấy ghê tởm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro