Chương 2:
Chi Chi Vi Chỉ Chỉ
2025-03-23 21:01:00
{03}
Buổi họp lớp nhanh chóng kết thúc.
Có người đột nhiên lên tiếng:
"Đều là đồng học, có khó khăn thì phải giúp đỡ, hay là chúng ta quyên góp cho Trần Vi đi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Vi lập tức thay đổi, ngẩng đầu bất lực nhìn Lục Tĩnh Châu.
Mà Lục Tĩnh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trong nháy mắt tăng thêm lực, như muốn bóp nát ngón tay tôi.
"Lục Tĩnh Châu..."
Mãi đến khi tôi khó khăn lên tiếng, anh mới phản ứng lại, buông tay tôi ra.
Tôi nhìn vết hằn trên tay, như đột nhiên rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
Người khơi chuyện cười hì hì, lén nhìn phản ứng của Lục Tĩnh Châu, thấy anh không có ý phản đối, liền nhanh chóng hô hào mọi người bắt đầu ra giá.
"Năm tệ?"
"Đây chính là hoa khôi của khoa năm nào, là tình trong mộng của bao nhiêu người đàn ông, cậu hào phóng hơn được không? Tôi quyên hai mươi tệ."
...
Từng người một báo giá, không khí náo nhiệt chưa từng có.
Dường như coi Trần Vi như món hàng chờ được định giá trên bàn đấu giá, hoặc như con cá mặc người xẻ thịt trên thớt.
Trần Vi mặt mày trắng bệch, mắt đã sưng đỏ, nhưng vẫn luôn im lặng không nói một lời.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Lục Tĩnh Châu im lặng nhìn biểu cảm như tro tàn của cô.
Cuối cùng, khi mọi người đưa số tiền lẻ một trăm tệ ‘quyên góp được’ đến tay Trần Vi, cô ta lại chỉ ngây ngốc nói: "Cảm ơn."
Mọi người không thể tin được.
"Cô ấy thật sự nhận sao?"
"Ha ha ha, nữ thần kiêu ngạo năm nào, giờ lại sống như một kẻ ăn mày."
Trần Vi làm như không nghe thấy, hai tay nâng số tiền đó, đi đến trước mặt Lục Tĩnh Châu, tư thái thấp hèn đến tận cùng:
"Đây là một trăm tệ, Lục tổng, số tiền còn lại có thể cho em thêm chút thời gian được không?"
Bộ dạng khiêm tốn cung kính, hoàn toàn khác với cô gái kiêu ngạo, rạng rỡ mà tôi thấy trong ảnh.
Mọi người im lặng một lúc, nhìn nhau.
"...Chúng ta có hơi quá đáng không?"
"Tôi thấy dù sao cô ấy cũng là con gái..."
Lục Tĩnh Châu không nói gì, vẫn luôn nhìn cô.
Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, dễ dàng nhìn ra sự bực bội trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Anh mong Trần Vi rơi xuống bùn lầy, muốn giẫm nát tôn nghiêm của cô ta dưới chân.
Đến lúc thật sự xảy ra, anh nhìn cô ta mất đi cốt cách, chấp nhận sự bố thí một cách thản nhiên, lại cảm thấy không thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là không thoải mái, hay là đau lòng đây?
{04}
Trong lúc tôi còn đang ngây người, đột nhiên có người chỉ vào tôi, hoảng sợ hét lớn:
"Mau tránh ra! Đèn sắp rơi xuống rồi!"
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện chiếc đèn chùm trên đầu đang lung lay sắp đổ, dường như sắp rơi xuống ngay lập tức.
Mà tôi và hai người khác, lại đang đứng ngay dưới chiếc đèn chùm.
"Lục Tĩnh Châu—"
Tôi đưa tay ra muốn kéo anh, liền thấy Lục Tĩnh Châu đột nhiên lao về phía Trần Vi, ôm cô ta ngã sang một bên.
Đầu óc tôi nhất thời nổ tung.
Sau đó cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy kéo mạnh, tôi loạng choạng ngã sang một bên.
Ngay sau đó, chiếc đèn chùm rơi xuống, phát ra một tiếng nổ lớn, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Chân tôi truyền đến một cơn đau nhói.
Gần mắt cá chân bị mảnh vỡ cứa một đường dài, m.á.u tươi tràn ra.
Nhưng tôi dường như đã không còn cảm thấy đau đớn, chỉ ngồi trên sàn nhà, ngây ngốc nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh mắt dò xét của mọi người chiếu lên người tôi, lạnh lẽo như sương.
Mãi đến khi người cứu tôi do dự hỏi: "Lục phu nhân, cô không sao chứ?"
Tôi thấy cơ thể Lục Tĩnh Châu cứng đờ.
Anh đẩy Trần Vi ra, sau đó đi đến nắm lấy mắt cá chân của tôi kiểm tra cẩn thận, giọng nói trầm thấp mang theo sự hối hận và áy náy nồng đậm:
"Xin lỗi, anh không biết em đang ở phía sau anh."
Trần Vi cũng đi tới, giọng nói rất khẽ, xen lẫn một chút cảm xúc khác thường:
"Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em."
Lục Tĩnh Châu không để ý đến cô ta, chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Lương Kỳ, anh thật sự không biết em đang ở dưới đèn chùm."
Tôi im lặng hất tay anh ra.
Lục Tĩnh Châu nhìn tôi một lúc, trực tiếp bế ngang tôi lên, đi về phía cửa.
Tôi giãy giụa một chút, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy eo, giọng nói trầm thấp có chút sợ hãi: "Đừng động."
"Tĩnh Châu..." Trần Vi đuổi theo.
Lục Tĩnh Châu lạnh lùng, giọng điệu không muốn nói nhiều với cô ta: "Ba tháng, một triệu tệ phải chuyển vào tài khoản của vợ tôi."
Trần Vi lại đột nhiên cười, khiêu khích nhìn tôi:
"Cảm ơn anh đã cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ trả tiền cho anh trong thời gian quy định."
Buổi họp lớp nhanh chóng kết thúc.
Có người đột nhiên lên tiếng:
"Đều là đồng học, có khó khăn thì phải giúp đỡ, hay là chúng ta quyên góp cho Trần Vi đi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trần Vi lập tức thay đổi, ngẩng đầu bất lực nhìn Lục Tĩnh Châu.
Mà Lục Tĩnh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, trong nháy mắt tăng thêm lực, như muốn bóp nát ngón tay tôi.
"Lục Tĩnh Châu..."
Mãi đến khi tôi khó khăn lên tiếng, anh mới phản ứng lại, buông tay tôi ra.
Tôi nhìn vết hằn trên tay, như đột nhiên rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
Người khơi chuyện cười hì hì, lén nhìn phản ứng của Lục Tĩnh Châu, thấy anh không có ý phản đối, liền nhanh chóng hô hào mọi người bắt đầu ra giá.
"Năm tệ?"
"Đây chính là hoa khôi của khoa năm nào, là tình trong mộng của bao nhiêu người đàn ông, cậu hào phóng hơn được không? Tôi quyên hai mươi tệ."
...
Từng người một báo giá, không khí náo nhiệt chưa từng có.
Dường như coi Trần Vi như món hàng chờ được định giá trên bàn đấu giá, hoặc như con cá mặc người xẻ thịt trên thớt.
Trần Vi mặt mày trắng bệch, mắt đã sưng đỏ, nhưng vẫn luôn im lặng không nói một lời.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Lục Tĩnh Châu im lặng nhìn biểu cảm như tro tàn của cô.
Cuối cùng, khi mọi người đưa số tiền lẻ một trăm tệ ‘quyên góp được’ đến tay Trần Vi, cô ta lại chỉ ngây ngốc nói: "Cảm ơn."
Mọi người không thể tin được.
"Cô ấy thật sự nhận sao?"
"Ha ha ha, nữ thần kiêu ngạo năm nào, giờ lại sống như một kẻ ăn mày."
Trần Vi làm như không nghe thấy, hai tay nâng số tiền đó, đi đến trước mặt Lục Tĩnh Châu, tư thái thấp hèn đến tận cùng:
"Đây là một trăm tệ, Lục tổng, số tiền còn lại có thể cho em thêm chút thời gian được không?"
Bộ dạng khiêm tốn cung kính, hoàn toàn khác với cô gái kiêu ngạo, rạng rỡ mà tôi thấy trong ảnh.
Mọi người im lặng một lúc, nhìn nhau.
"...Chúng ta có hơi quá đáng không?"
"Tôi thấy dù sao cô ấy cũng là con gái..."
Lục Tĩnh Châu không nói gì, vẫn luôn nhìn cô.
Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, dễ dàng nhìn ra sự bực bội trong đôi mắt lạnh lùng của anh.
Anh mong Trần Vi rơi xuống bùn lầy, muốn giẫm nát tôn nghiêm của cô ta dưới chân.
Đến lúc thật sự xảy ra, anh nhìn cô ta mất đi cốt cách, chấp nhận sự bố thí một cách thản nhiên, lại cảm thấy không thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là không thoải mái, hay là đau lòng đây?
{04}
Trong lúc tôi còn đang ngây người, đột nhiên có người chỉ vào tôi, hoảng sợ hét lớn:
"Mau tránh ra! Đèn sắp rơi xuống rồi!"
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện chiếc đèn chùm trên đầu đang lung lay sắp đổ, dường như sắp rơi xuống ngay lập tức.
Mà tôi và hai người khác, lại đang đứng ngay dưới chiếc đèn chùm.
"Lục Tĩnh Châu—"
Tôi đưa tay ra muốn kéo anh, liền thấy Lục Tĩnh Châu đột nhiên lao về phía Trần Vi, ôm cô ta ngã sang một bên.
Đầu óc tôi nhất thời nổ tung.
Sau đó cổ tay tôi bị ai đó nắm lấy kéo mạnh, tôi loạng choạng ngã sang một bên.
Ngay sau đó, chiếc đèn chùm rơi xuống, phát ra một tiếng nổ lớn, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Chân tôi truyền đến một cơn đau nhói.
Gần mắt cá chân bị mảnh vỡ cứa một đường dài, m.á.u tươi tràn ra.
Nhưng tôi dường như đã không còn cảm thấy đau đớn, chỉ ngồi trên sàn nhà, ngây ngốc nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt.
Xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh mắt dò xét của mọi người chiếu lên người tôi, lạnh lẽo như sương.
Mãi đến khi người cứu tôi do dự hỏi: "Lục phu nhân, cô không sao chứ?"
Tôi thấy cơ thể Lục Tĩnh Châu cứng đờ.
Anh đẩy Trần Vi ra, sau đó đi đến nắm lấy mắt cá chân của tôi kiểm tra cẩn thận, giọng nói trầm thấp mang theo sự hối hận và áy náy nồng đậm:
"Xin lỗi, anh không biết em đang ở phía sau anh."
Trần Vi cũng đi tới, giọng nói rất khẽ, xen lẫn một chút cảm xúc khác thường:
"Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu em."
Lục Tĩnh Châu không để ý đến cô ta, chỉ nhìn tôi chằm chằm: "Lương Kỳ, anh thật sự không biết em đang ở dưới đèn chùm."
Tôi im lặng hất tay anh ra.
Lục Tĩnh Châu nhìn tôi một lúc, trực tiếp bế ngang tôi lên, đi về phía cửa.
Tôi giãy giụa một chút, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy eo, giọng nói trầm thấp có chút sợ hãi: "Đừng động."
"Tĩnh Châu..." Trần Vi đuổi theo.
Lục Tĩnh Châu lạnh lùng, giọng điệu không muốn nói nhiều với cô ta: "Ba tháng, một triệu tệ phải chuyển vào tài khoản của vợ tôi."
Trần Vi lại đột nhiên cười, khiêu khích nhìn tôi:
"Cảm ơn anh đã cho em thêm thời gian, em nhất định sẽ trả tiền cho anh trong thời gian quy định."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro