Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-25 21:40:10

Ta hiểu rồi.



Lật lại lịch sử của thế giới này, ta ngộ ra.



Cho dù không vì mạng nhỏ, chỉ vì bách tính không còn phải sống cuộc sống bị quyền quý mặc sức c.h.é.m giết, ta cũng phải dốc hết sức để phát triển nông nghiệp!



Ta liên tục thức trắng ba đêm, liều mạng có thể đột tử để viết ra phương án kênh mương tưới tiêu, còn vẽ sơ đồ kết cấu rèn ống dẫn nước, trình lên Vương gia.



Hắn xem qua hai lượt liền vẫy tay gọi ta.



Ta đành phải uống một cốc trà đặc cho tỉnh táo, tỉ mỉ giải thích cho hắn:



"Ta đã tra xét các hồ nước gần đó, cách ruộng đồng ngoại ô một khoảng cách, nông dân dùng nước rất bất tiện, loại ống dẫn nước bằng ngói tròn này có thể dẫn nước ngầm tưới ruộng, là phương pháp tốt nhất để phục hồi đất đai."



"Ngươi chắc chắn là phương pháp tốt nhất?"



Vương gia nhướng mày nhìn ta: "Mặc dù rất hữu dụng, nhưng ngươi cũng biết triều đình mới không có nhiều ngân lượng để chi cho việc này, kênh mương ngươi đề xuất tuy tốt, nhưng muốn nung thành loại có chiều dài và hình dạng này, cho dù là thợ thủ công hàng đầu cũng phải mất mấy ngày mới làm được một ống."



"Đúng vậy, cho nên xin xem bản thứ hai!"



Ta "bụp" một tiếng lấy ra một cuộn bản thảo khác, bản phác thảo này liệt kê công dụng của tre và xi măng trong việc chế tạo ống dẫn nước, tre thì không cần nói nhiều, chọc một cái là có ngay ống dẫn tự nhiên.



Xi măng mới là quan trọng nhất.



"Đá vôi, đất sét, bột quặng sắt trộn theo tỷ lệ với nước là có thể dùng để tạo hình, thứ ngưng kết lại chúng ta gọi là xi măng, ngoài việc dùng trong công trình thủy lợi, còn có thể dùng trong xây dựng nhà cửa và lát đường hàng ngày."



"Tính ổn định và hiệu quả kinh tế của nó rẻ hơn nhiều so với đá tự nhiên, còn có thể tự do tạo hình."



Ta thao thao bất tuyệt kể về lợi ích của xi măng, Vương gia chỉ nghe được hai câu đã ngắt lời ta:



"Đá vôi là gì? Hai loại vật liệu kia ta biết, chỉ có đá vôi ta không hiểu lắm, làm thế nào để có được nó."



"Đá vôi à."



Ta kéo dài giọng tổ chức lại ngôn ngữ rồi nói tiếp: "Đá vôi chính là cát dưới đáy biển, thành phần chủ yếu của nó là canxi cacbonat."



"Bởi vì không có công cụ tốt để khai thác, chúng ta có thể dùng vỏ trứng, vỏ sò và các loại vỏ khác nghiền thành bột để thay thế đá vôi."



Ta chỉ vào từng chữ giải thích, bởi vì viết theo cách hiểu của ta, rất nhiều danh từ Vương gia không hiểu, cho nên cần ta dạy từng chữ từng câu.



Đợi Vương gia nghe hiểu xong, trời lại sắp tối rồi.



Hai mắt ta hoa lên, chỉ muốn nằm vật ra giường ngủ một giấc đến chết.



Hắn không cho.



Có lẽ bởi vì ta còn chút tác dụng, hắn dịu dàng gọi người hầu đưa ta xuống ăn cơm rửa mặt, để tránh ta c.h.ế.t đói trong giấc ngủ.



Chỉ là đằng sau sự dịu dàng này vẫn là uy hiếp: "Ta sẽ cho người đi thử, thành công thì tốt, thất bại thì..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hắn liếc mắt nhìn Giang thị vệ bên cạnh ta, một thanh kiếm quen thuộc kề trên cổ ta.



"Ta sẽ c.h.é.m đầu ngươi."



4.



Ngày nào cũng bị uy hiếp, ta quen rồi.



Dâng lên bản vẽ, ta lại vào Sài Phòng, tiếp tục cuộc sống nha hoàn nhóm lửa của mình.



Bạn bè nha hoàn đều nói ta tim to không biết sợ, trước đây cũng không phải không có những người kỳ lạ bị nhốt ở đây, ai ai cũng sống dở c.h.ế.t dở khóc lóc om sòm.



Đêm đến còn gào to mình là ai đó, bảo Vương gia thả cô ta ra.



Chỉ là vừa ra ngoài, liền không thấy trở về nữa, trừ ta.



Ta cười cười, trong lòng lại lần nữa cảm thấy may mắn vì đã chọn đúng chuyên ngành.



Mặc dù hiện tại vẫn chưa được làm công việc cũ, nhưng nước này đã dẫn ra rồi, đoán chừng ngày trồng trọt cũng không còn xa nữa.



Chỉ là ta không ngờ, ngày này lại đến sớm như vậy.



Ngày hôm sau ta đang ăn sáng, Giang thị vệ liền đạp cửa xông vào, túm cổ áo ta ném lên xe ngựa, lại đánh xe ngựa phóng đi.



Tay trái bánh nướng, tay phải bánh bao, ta ăn đến dầu mỡ đầy mặt còn chưa kịp lau, liền đối diện với khuôn mặt cao quý của Vương gia.



Hắn ghét bỏ đến mức cằm đôi cũng nhăn lại, móc khăn tay ném vào mặt ta, bảo ta mau chóng chỉnh trang lại dung nhan, hắn có chuyện muốn hỏi ta.



Hắn là đại ca, ta có thể từ chối sao?



Ngấu nghiến ăn xong đồ trong tay, ta ợ một tiếng thật to rồi lau mặt, cúi đầu bẩm báo với Vương gia đã xong rồi.



"Kế sách ngươi dâng lên hôm qua ta đã cho người làm thử một khuôn mẫu, quả thật có hiệu quả kỳ diệu, coi như ngươi có công."



Hắn đầu tiên khẳng định ta, sau đó chuyển giọng: "Cho nên lần này ta muốn biết phương pháp cải tạo đất đai."



"Ngươi nói ngươi biết trồng trọt, vậy hãy cho ta xem ngươi rốt cuộc giỏi đến mức nào."



Hắn kiêu ngạo hất cằm nhìn ta một lượt: "Nếu ngươi lừa ta..."



"Thì c.h.é.m đầu ta."



Ta nhanh chóng tiếp lời cười toe toét: "Vương gia ngài yên tâm, ta đã nói vì mạng sống sẽ dốc hết toàn lực, lời này vĩnh viễn có hiệu lực."



"Lần này ngài khảo nghiệm ta ở ruộng nào?"





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Sinh Viên Đại Học Nông Nghiệp Xuyên Không

Số ký tự: 0