Chương 11
Tháng Bảy
2025-03-14 08:04:41
Huống hồ đây là một đứa trẻ hoàn toàn không liên quan gì đến anh.
"Tập đoàn Phó thị mỗi năm đều có nhiều dự án từ thiện."
"Nguyễn Khinh Sương, tôi cũng không phải là người sắt đá."
Tôi vừa vui mừng, vừa buồn bã.
Vui vì hôm nay chắc chắn Quả Nhi sẽ rất hạnh phúc.
Buồn vì… giấc mơ rồi cũng sẽ tỉnh.
Lần sau, tôi biết làm sao để giúp Quả Nhi tiếp tục giấc mơ đây?
Dù sao, với anh mà nói, chuyện hôm nay… chỉ là làm từ thiện mà thôi.
21
Phó Tư Niên đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.
Tôi vào trước.
Hôm nay tinh thần của Quả Nhi trông khá hơn nhiều.
Bên cạnh giường cô bé, chậu xương rồng giờ treo đầy những bông hoa nhỏ đầy màu sắc.
Bảo mẫu vội vàng giải thích: "Là tôi cắt từ giấy màu, muốn dỗ Quả Nhi vui lên."
Cô ấy chưa nói hết câu đã đỏ hoe mắt.
Quả Nhi cũng hơi lo lắng nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.
Tôi không kìm được, ôm chặt lấy con bé: "Quả Nhi ngoan, xương rồng nở hoa thật rồi kìa, hoa giả cũng là hoa mà."
"Mẹ?" Quả Nhi bỗng mở to mắt.
Tôi nghẹn ngào nhưng vẫn mỉm cười nhìn con: "Ba về rồi, Quả Nhi, nhìn ra cửa đi."
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Phó Tư Niên ôm một con búp bê Lina Belle khổng lồ, sải bước vào phòng.
Anh mặc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú.
Quả Nhi ngồi trên giường bệnh, từ từ há to miệng.
Con bé phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy hết khuôn mặt của ba mình.
Phó Tư Niên đi đến bên giường, đưa Lina Belle cho Quả Nhi.
Nhưng Quả Nhi quên mất phải nhận lấy, chỉ tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
Rồi đôi mắt to tròn của con bé nhanh chóng ngấn đầy nước.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào, nhanh chóng chảy đầy gương mặt nhỏ nhắn.
Ban đầu, con bé khóc không thành tiếng, nhưng khi Phó Tư Niên lau nước mắt cho nó…
Tiếng khóc lặng lẽ bỗng chốc biến thành tiếng nức nở vang vọng cả phòng bệnh.
Con bé không kiềm chế được, lao vào lòng Phó Tư Niên.
Kim tiêm trên mu bàn tay bị lệch, m.á.u chảy ngược vào ống truyền dịch.
Tôi hoảng hốt, vội vàng gọi y tá đến.
Khi chích lại kim, Quả Nhi đặc biệt nhõng nhẽo, khóc mãi không thôi.
Đôi mắt đáng thương nhìn Phó Tư Niên, đòi anh dỗ dành, đòi anh thổi thổi cho đỡ đau.
Phó Tư Niên không có kinh nghiệm dỗ trẻ con.
Nhưng anh lại vô cùng kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả Nhi cứ rúc trong lòng anh, anh vụng về nhưng vẫn ôm chặt con bé.
Mỗi khi Quả Nhi rơi nước mắt, anh lại nâng bàn tay nhỏ xíu của nó lên thổi thổi dỗ dành.
Mãi cho đến khi con bé ngủ thiếp đi.
Tôi định tiến lên bế Quả Nhi đặt lại lên giường.
Nhưng Phó Tư Niên giơ tay ngăn tôi lại.
Anh cúi đầu nhìn Quả Nhi, dịu dàng vén những sợi tóc rối trên trán con bé.
Trong giấc mơ, Quả Nhi vẫn nắm chặt lấy tay áo anh, không chịu buông.
Bảo mẫu đã ra ngoài từ lâu.
Giờ trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi.
Tôi gần như tham lam ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tận đáy lòng.
"Nguyễn Khinh Sương." Phó Tư Niên bỗng nhìn tôi.
"Ừm?"
"Con bé tên gì?"
"Quả Nhi."
"Anh biết rồi, ý anh là tên đầy đủ."
"Nguyễn Chiêu Ninh."
"Con bé mấy tuổi rồi?"
"Sắp ba tuổi."
"Em sinh con bé có vất vả không?"
"Không vất vả..."
Tôi bỗng ngừng lại, sững sờ nhìn Phó Tư Niên.
Anh cũng chăm chú nhìn tôi không rời.
Đôi môi mỏng mím chặt, khóe mắt đỏ hoe.
"Nguyễn Khinh Sương, em còn định giấu anh đến bao giờ?"
"Anh… biết hết rồi?"
Tôi bối rối nhìn anh: "Phó Tư Niên, em không cố ý mang thai đâu..."
"Là ngoài ý muốn, khi biết mình mang thai, con bé đã ba tháng rồi."
"Em… em không nỡ bỏ con..."
"Nên em chỉ có thể đưa con bé đi."
Tôi hoảng loạn, không biết giải thích thế nào, lời nói cũng dần trở nên lộn xộn.
"Nhưng con bé bị bệnh, bệnh rất nặng, bác sĩ nói cần ghép tế bào gốc tạo máu… tốt nhất là dùng m.á.u cuống rốn."
"Vì vậy em buộc phải về nước… Phó Tư Niên, xin lỗi anh."
"Em hứa sẽ lập tức đưa con bé ra nước ngoài, sẽ không làm phiền anh..."
"Đưa con ra nước ngoài?"
Phó Tư Niên gần như nghiến răng nói: "Em định đưa con gái anh đi đâu?"
"Chúng ta xa cách ba năm chưa đủ sao?"
"Tập đoàn Phó thị mỗi năm đều có nhiều dự án từ thiện."
"Nguyễn Khinh Sương, tôi cũng không phải là người sắt đá."
Tôi vừa vui mừng, vừa buồn bã.
Vui vì hôm nay chắc chắn Quả Nhi sẽ rất hạnh phúc.
Buồn vì… giấc mơ rồi cũng sẽ tỉnh.
Lần sau, tôi biết làm sao để giúp Quả Nhi tiếp tục giấc mơ đây?
Dù sao, với anh mà nói, chuyện hôm nay… chỉ là làm từ thiện mà thôi.
21
Phó Tư Niên đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.
Tôi vào trước.
Hôm nay tinh thần của Quả Nhi trông khá hơn nhiều.
Bên cạnh giường cô bé, chậu xương rồng giờ treo đầy những bông hoa nhỏ đầy màu sắc.
Bảo mẫu vội vàng giải thích: "Là tôi cắt từ giấy màu, muốn dỗ Quả Nhi vui lên."
Cô ấy chưa nói hết câu đã đỏ hoe mắt.
Quả Nhi cũng hơi lo lắng nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.
Tôi không kìm được, ôm chặt lấy con bé: "Quả Nhi ngoan, xương rồng nở hoa thật rồi kìa, hoa giả cũng là hoa mà."
"Mẹ?" Quả Nhi bỗng mở to mắt.
Tôi nghẹn ngào nhưng vẫn mỉm cười nhìn con: "Ba về rồi, Quả Nhi, nhìn ra cửa đi."
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra từ bên ngoài.
Phó Tư Niên ôm một con búp bê Lina Belle khổng lồ, sải bước vào phòng.
Anh mặc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú.
Quả Nhi ngồi trên giường bệnh, từ từ há to miệng.
Con bé phải ngẩng mặt lên mới nhìn thấy hết khuôn mặt của ba mình.
Phó Tư Niên đi đến bên giường, đưa Lina Belle cho Quả Nhi.
Nhưng Quả Nhi quên mất phải nhận lấy, chỉ tròn mắt nhìn anh chằm chằm.
Rồi đôi mắt to tròn của con bé nhanh chóng ngấn đầy nước.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào, nhanh chóng chảy đầy gương mặt nhỏ nhắn.
Ban đầu, con bé khóc không thành tiếng, nhưng khi Phó Tư Niên lau nước mắt cho nó…
Tiếng khóc lặng lẽ bỗng chốc biến thành tiếng nức nở vang vọng cả phòng bệnh.
Con bé không kiềm chế được, lao vào lòng Phó Tư Niên.
Kim tiêm trên mu bàn tay bị lệch, m.á.u chảy ngược vào ống truyền dịch.
Tôi hoảng hốt, vội vàng gọi y tá đến.
Khi chích lại kim, Quả Nhi đặc biệt nhõng nhẽo, khóc mãi không thôi.
Đôi mắt đáng thương nhìn Phó Tư Niên, đòi anh dỗ dành, đòi anh thổi thổi cho đỡ đau.
Phó Tư Niên không có kinh nghiệm dỗ trẻ con.
Nhưng anh lại vô cùng kiên nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả Nhi cứ rúc trong lòng anh, anh vụng về nhưng vẫn ôm chặt con bé.
Mỗi khi Quả Nhi rơi nước mắt, anh lại nâng bàn tay nhỏ xíu của nó lên thổi thổi dỗ dành.
Mãi cho đến khi con bé ngủ thiếp đi.
Tôi định tiến lên bế Quả Nhi đặt lại lên giường.
Nhưng Phó Tư Niên giơ tay ngăn tôi lại.
Anh cúi đầu nhìn Quả Nhi, dịu dàng vén những sợi tóc rối trên trán con bé.
Trong giấc mơ, Quả Nhi vẫn nắm chặt lấy tay áo anh, không chịu buông.
Bảo mẫu đã ra ngoài từ lâu.
Giờ trong phòng chỉ còn lại ba chúng tôi.
Tôi gần như tham lam ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tận đáy lòng.
"Nguyễn Khinh Sương." Phó Tư Niên bỗng nhìn tôi.
"Ừm?"
"Con bé tên gì?"
"Quả Nhi."
"Anh biết rồi, ý anh là tên đầy đủ."
"Nguyễn Chiêu Ninh."
"Con bé mấy tuổi rồi?"
"Sắp ba tuổi."
"Em sinh con bé có vất vả không?"
"Không vất vả..."
Tôi bỗng ngừng lại, sững sờ nhìn Phó Tư Niên.
Anh cũng chăm chú nhìn tôi không rời.
Đôi môi mỏng mím chặt, khóe mắt đỏ hoe.
"Nguyễn Khinh Sương, em còn định giấu anh đến bao giờ?"
"Anh… biết hết rồi?"
Tôi bối rối nhìn anh: "Phó Tư Niên, em không cố ý mang thai đâu..."
"Là ngoài ý muốn, khi biết mình mang thai, con bé đã ba tháng rồi."
"Em… em không nỡ bỏ con..."
"Nên em chỉ có thể đưa con bé đi."
Tôi hoảng loạn, không biết giải thích thế nào, lời nói cũng dần trở nên lộn xộn.
"Nhưng con bé bị bệnh, bệnh rất nặng, bác sĩ nói cần ghép tế bào gốc tạo máu… tốt nhất là dùng m.á.u cuống rốn."
"Vì vậy em buộc phải về nước… Phó Tư Niên, xin lỗi anh."
"Em hứa sẽ lập tức đưa con bé ra nước ngoài, sẽ không làm phiền anh..."
"Đưa con ra nước ngoài?"
Phó Tư Niên gần như nghiến răng nói: "Em định đưa con gái anh đi đâu?"
"Chúng ta xa cách ba năm chưa đủ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro