Khăng Khít Phong Nguyệt

Chương 5:

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-15 14:49:16

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Công Nghi Trưng giơ tay phải lên, chiếc quạt gấp lại xuất hiện trong tay một lần nữa, sau khi mở ra thì chặn được công kích của năm người.

Yến Tiêu chẳng những họa thủy đông dẫn*, còn cho Công Nghi Trưng một cái đề khó, buộc hắn chỉ có thể dùng một tay để phá cục.

(*Họa thủy đông dẫn là một thành ngữ trong tiếng Hán, nghĩa đen là dẫn nước tai họa về hướng Đông. Câu này ám chỉ việc chuyển hướng hoặc đẩy tai họa, rắc rối sang người khác hoặc nơi khác, tránh cho bản thân phải chịu hậu quả)

Yến Tiêu ngậm cười, chậm rãi rót cho mình một chén rượu đầy nữa, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đánh hỏng đồ đạc của tửu quán thì phải bồi thường đó.”

Công Nghi Trưng thở dài ở trong lòng, điều kiện hạn chế lại nhiều thêm một cái.

Hắn thì có thể không đánh hỏng đồ đạc của tửu quán, nhưng năm người còn lại thì không kiêng dè đến vậy, vung vẩy pháp khí, ra đòn mạnh mẽ với khí thế hung dữ như muốn đập nát Công Nghi Trưng thành thịt nát.

Công Nghi Trưng lấy một chọi năm, nhưng một chút cũng không rơi vào thế yếu, một bộ đạo bào màu tím lam di chuyển ở trong phạm vi nhỏ, tốc độ tấn công như tia chớp, người khác chỉ thấy được tàn ảnh, hắn ra tay như thế nào cũng không thấy rõ.

Yến Tiêu với đôi mắt phượng trong trẻo có thần, mang mọi thứ nhìn đến rõ ràng, quạt gấp kia chắc là pháp khí bản mạng của Công Nghi Trưng, mặt trên viết một ít chữ nhưng nàng không nhận biết được, kiểu chữ cổ xưa thê lương, khí thế bức người, sợ rằng có trời đất khác. Công Nghi Trưng thân pháp như quỷ mị, trước đó Yến Tiêu đã lĩnh giáo qua, nhưng trong nhà chưa tỏ; ngoài ngõ đã tường không bằng người ngoài cuộc tỉnh táo, đứng ngoài cuộc quan sát, mới phát hiện mỗi bước đi của đối phương đều có chú trọng, tinh tượng thuật số không bàn mà hợp ý nhau, khiến người có cảm giác xuất quỷ nhập thần.

Với tu vi nửa bước Pháp tướng của Công Nghi Trưng, nếu đánh buông thả, năm tên tạp nham này đỡ không được mười chiêu, Yến Tiêu cố tình đặt hạn chế, chính là muốn nhìn thủ đoạn của Công Nghi Trưng một chút, cũng ép hắn bày ra nhiều át chủ bài hơn. Nhưng nhìn một lát, nàng phát hiện Công Nghi Trưng dùng chính là đấu pháp đơn giản nhất cũng phức tạp nhất.

Hắn thậm chí không dùng nhiều linh lực, người ngoài nhìn vào, hắn chỉ là đang phát huy thực lực của cảnh giới Kim đan, nhưng lại đánh năm tên tà tu mới vào Nguyên anh đến không hề có sức phản kháng. Những người đó có lẽ không nhìn ra, nhưng Yến Tiêu rất nhạy bén, hắn mỗi lần tấn công đều đánh vào điểm yếu nhất của đối phương, bằng lực lượng của kẻ tiểu nhân đánh ra thương tổn lớn nhất, không lãng phí một tia linh lực. Dường như mỗi động tác của hắn đều là trải qua ngàn vạn lần tính toán, tính chuẩn đến mức khiến người giận tím mặt.

Những cái này là chỗ phức tạp của hắn, có thể nói trên đời này có rất ít người có thể làm được như vậy, dù là bản thân Yến Tiêu.

Đây có lẽ là thuộc về đạo cốt trời sinh ….

Nhận biết của Yến Tiêu về thực lực của Công Nghi Trưng tiến thêm một bước nữa, lúc này, năm tên tráng hán cũng bị đánh thành năm tên đầu heo, bọn họ đều không rõ tại sao mình chỉ bị đánh vài cái, mà cả người liền đau giống như bị đánh vô số chiếc đinh vào người, toàn thân xuất hiện sưng to mức độ không giống nhau, giống như máu thịt bị cắt đứt, muốn xé rách làn da tràn ra ngoài.

“Ây da, ây da ….” năm người quỳ rạp xuống đất, khổ không nói nổi, lẩm bẩm rên rỉ.

Yến Tiêu ung dung uống ngụm rượu, nhìn xuống năm người đang quỳ, khinh thường cười nói: “Còn nhớ vừa nãy ta đã nói gì không?”

“Chúng ta sai rồi, là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn!” một người mặt mũi bầm tím dập đầu xin tha, “Cha mẹ tha mạng! Cha mẹ tha mạng!”

Yến Tiêu: “….”

Sắc mặt Yến Tiêu tối sầm xuống, ý của nàng không phải câu nói kêu cha gọi mẹ kia, hơn nữa câu nói kia cũng không phải hiểu như vậy …

Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng, nói: “Sư tỷ là bảo các ngươi bồi thường tiền đập hỏng đồ đạc.”

Bốn phía bàn ghế hỏng một ít, đều là năm người này làm hỏng, Công Nghi Trưng ra tay có chừng mực, đừng nói hư hỏng đồ đạc trong tửu quán, thân pháp của hắn linh động, ngay cả vạt áo cũng chưa chạm qua bàn ghế chút nào.

Năm người nghe Công Nghi Trưng nói xong, vội vàng nói: “Chúng ta đền! Chúng ta đền!”

Mạnh Bà mặt lạnh lùng đi tới, giọng nói khàn khàn: “Đập hỏng hai cái bàn năm cái ghế, mười bốn bát rượu, ba vò rượu, tổng cộng bốn mươi sáu tiêu linh.”

Công Nghi Trưng nghe được hai chữ “Tiêu linh”, thì sửng sốt —— Giới tu đạo thông thường lấy linh thạch làm tiền, tiêu linh chắc là khoáng thạch có độc ở Âm Khư, giống với linh thạch.

Trên người hắn không có tiêu linh, nhớ lại lúc mới gặp Yến Tiêu, đối phương trên người không có mảnh vải —— Đoán chừng nàng ta cũng không một xu dính túi.

Công Nghi Trưng đã chuẩn bị tốt tâm lý lấy một ít pháp bảo để bồi thường, lại nghe thấy hai tiếng vỡ vụn chói tai, tập trung nhìn vào, là Yến Tiêu đem hai vò rượu không vừa rồi uống xong ném vào người năm tên kia, rơi xuống đất vỡ vụn tan tành.

Yến Tiêu nói: “Hai vò rượu này coi như bọn họ đập vỡ.”

Năm người sao dám nhiều lời, chỉ có thể cúi đầu nghe Mạnh Bà nói: “Cộng thêm hai vò rượu này, tổng cộng hai trăm linh tám tiêu linh.”

Công Nghi Trưng kinh ngạc, không ngờ rằng hai vò rượu thế nhưng quý giá như thế.

Năm người quỳ dưới đất run rẩy, lắp bắp nói: “Ta, trên người chúng ta không có nhiều tiêu linh như vậy ….”

Yến Tiêu chống cằm, trong mắt xẹt qua ý cười tàn nhẫn: “Thân thể tu sĩ Kim đan một cân bán được hai cái tiêu linh, các ngươi có thể chọn một tên kéo đến hàng thịt bên cạnh để chặt, hoặc là mỗi người chặt một tay một chân, cũng có thể gom đủ hai trăm cái tiêu linh. Không ra tay được cứ nói, sư đệ của ta có thể thay các ngươi động thủ.” Yến Tiêu cười như không cười nhìn về phía Công Nghi Trưng, “Sư đệ, ý của ngươi thế nào?”

Năm người nhất thời hoảng loạn, quỷ khóc sói gào dập đầu xin tha.

Bên trong tửu khách vây xem có một người cao giọng hô: “Một cân bốn tiêu linh, ta muốn ăn sống tên béo kia!”

Người khác ồn ào cười nói: “Hổ huynh vẫn không đổi được thói quen ăn thịt người sống này mà.”

Nam tử được xưng là hổ huynh hét lớn: “Chỉ có chó mới ăn thịt chết!”

Trong Âm Khư có người đương nhiên cũng có yêu, đi săn là thiên tính của hổ yêu, nhưng Đạo Minh có quy củ, không được tổn thương sinh mệnh có linh trí. Hổ yêu kia lại trời sinh tính bạo ngược, không những ăn người, còn thích đem người sống xé xác ăn, hưởng thụ kêu rên tuyệt vọng của con mồi sắp chết. Vì phạm phải quá nhiều sát nghiệt, bị Đạo Minh đuổi giết trốn vào Âm Khư cũng mười mấy năm rồi. Hổ yêu này tu vi không tính là cao, trước đây chỉ có thể đánh lén tu sĩ cấp thấp đơn lẻ, bằng không chính là đi hàng thịt mua chút thịt người chết. Khi Yến Tiêu tại vị cũng định ra không ít quy củ, hổ yêu đã nhiều năm không ăn thịt người sống, thấy một màn trước mắt này, khát máu bạo ngược trong xương cốt lại bị khơi gợi lên.

Công Nghi Trưng cau mày nhìn xung quanh, mưa độc ngoài cửa sổ còn đang rơi đôm đốp đôm đốp, những tiếng cười đùa tàn nhẫn phóng túng và tiếng mưa rơi truyền vào trong tai, cãi cọ ầm ĩ bao phủ hắn, khiến hắn không khỏi tinh thần có chút hoảng hốt.

Hắn là truyền nhân duy nhất của Công Nghi thế gia, cũng là đệ tử đứng đầu được Minh Tiêu pháp tôn thậm chí toàn bộ Thần Tiêu Phái coi trọng, trải qua hai mươi ba năm, hắn như tắm gội trong nắng sớm, chưa từng nhìn thấy bóng tối và sự tàn ác của thế giới trần tục, cho dù hắn có nghe người ta nói về sự khủng bố của Âm Khư, hắn cũng không thể thực sự hiểu được. Ngày hôm đó bước vào Âm Khư, nghe nói Diêm Tôn bị vây hãm, hắn vội vàng chạy tới Trấn Ngục Sơn mà không một tia chậm trễ, mấy ngày qua hắn vẫn luôn ở bên cạnh Yến Tiêu, chỉ có giờ phút này, mới tính là thực sự đặt mình vào trong Âm Khư.

Âm Khư hiểm ác, hiểm ở biển lửa, ác ở lòng người.

Tuy hắn tự xưng là người không được tốt lắm, cẩn thận tính lại, cũng chỉ là một tên thiên chi kiêu tử ngạo mạn lễ pháp theo lẽ đương nhiên, làm lơ quy củ, cả gan làm loạn, nếu bảo hắn coi mạng người như cỏ rác giống như Yến Tiêu hoặc người khác, hắn sợ rằng không làm được.

Công Nghi Trưng trầm mặc, mà Yến Tiêu đem phản ứng của hắn nhìn ở trong mắt, bĩu môi khẽ cười nói: “Vẫn là để Mạnh Bà quyết định.”

Mạnh Bà mặt không biểu cảm nói: “Pháp khí có thể gán nợ.” nói rồi đôi mắt liếc nhìn xuống mặt đất đánh giá, duỗi tay móc lấy, ba món pháp khí liền rơi vào trong tay bà.

“Cút đi.” Mạnh Bà lấy pháp khí, không kiên nhẫn nói một câu.

Năm người kia nghe lời này lập tức vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Công Nghi Trưng mắt sắc bén nhìn thấy tên hổ yêu trước đó đang đi theo đuôi bọn họ, khẽ cau mày.

“Sư đệ, ngồi xuống đi.” phía sau truyền tới giọng nói ngậm cười của Yến Tiêu, nàng gõ ngón trỏ lên mặt bàn, phát ra trầm đục có tiết tấu, “Trong Âm Khư, cá lớn nuốt cá bé, lão hổ đói bụng muốn ăn thịt, lại có cái gì sai đâu?”

Công Nghi Trưng xoay người lại chăm chú nhìn Yến Tiêu, một lát sau mới trở lại vị trí rồi ngồi xuống.

Tửu khách bên cạnh thấy náo nhiệt tan hết, cũng ngồi xuống chỗ, nhưng tiếng bàn luận xung quanh hai người họ lại không dừng lại.

“Những người đó đã nhìn ra, ngươi không giống người của Âm Khư.” Yến Tiêu cười nói, “Nhìn dáng vẻ, trên người ngươi vẫn dính chút thói hư tật xấu của danh môn chính phái.”

Công Nghi Trưng khiêm tốn thỉnh giáo: “Cô là chỉ …”

“Trông mặt mà bắt hình dong.” Yến Tiêu cười nhạo một tiếng, “Nhìn thấy là con người, liền cảm thấy là đồng loại, nhìn thấy bị thương; đáng thương, liền muốn cứu. Lại không biết, trên đời này có rất nhiều đồ đệ mặt người dạ thú, mà người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Lượng thịt người mà năm người kia ăn không hề ít hơn lượng thịt hổ yêu đã ăn.”

Công Nghi Trưng nghe vậy cả kinh.

Yến Tiêu nói thêm: “Năm người kia có biệt hiệu là Tấn Vân Ngũ Thao.”

Nghe thấy bốn chữ này, Công Nghi Trưng tức khắc hiểu ra. Công Nghi Trưng có khả năng xem qua là nhớ, trước khi vào Âm Khư đương nhiên đã đọc một lượt bảng tru tà, để có thể hiểu bản thân sắp sửa đối mặt với loại ác quỷ nào.

Tấn Vân Ngũ Thao, tu vi không cao, nhưng năm huynh đệ đều có công pháp độc đáo, năm tên Kim đan hợp lực có thể đánh thắng Nguyên anh trung kỳ. Công pháp bọn họ tu luyện cực kỳ tà môn, yêu cầu cắn nuốt thịt người, hơn nữa còn phải là máu thịt của một nhà năm người, lấy này kết thành linh huyết ăn ý nhau. Năm đó rất nhiều nhà năm miệng người lần lượt mất tích, Đạo Minh một đường truy lùng, cuối cùng tra ra thủ phạm, nhưng năm người kia cũng cực kỳ giảo hoạt, sau khi biết Đạo Minh truy tra bọn họ, liền dứt khoát trốn vào Âm Khư.

Năm người này, xác thật chết không đáng tiếc.

“Ngươi hiện tại nhất định nghĩ, ác nhân hung ác như vậy chết không đáng tiếc.” Yến Tiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của Công Nghi Trưng, cười nói: “Nhưng ngươi không thể biết được quá khứ của những người này, biết ưu điểm nhược điểm của bọn họ, sau đó mới quyết định người này nên cứu hay nên giết. Cho nên loại người như các ngươi, thường là trông mặt mà bắt hình dong, không ăn đủ khổ thì sẽ không nhớ lâu.”

Công Nghi Trưng thở dài, bất đắc dĩ cười: “Bần đạo lĩnh giáo. Tuy nhiên sư tôn từng dạy bảo, hai việc cứu người và giết người không có mâu thuẫn, lý nên cứu người trước rồi để Đạo Minh định đoạt, bần đạo chỉ là một người phàm, lại dựa vào cái gì thay trời hành đạo?”

“Hừ …” Yến Tiêu không cho là đúng, lắc đầu nói: “Giả nhân giả nghĩa.”

Công Nghi Trưng không phủ nhận cái nhìn của Yến Tiêu với hắn, lại cười nói: “Yến cô nương nói không sai, liếc mắt một cái liền nhìn thấu bản tính của bần đạo. Ở trước mặt Yến cô nương, bần đạo thẹn với cái mỹ danh ‘thiên hạ đệ nhất người thông minh’.”

“Bởi vì thiên chi kiêu tử như ngươi trải qua quá ít, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu. Mà ta từng trải qua, là ngươi không thể tưởng tượng đến, ngươi đương nhiên nhìn không hiểu ta.” Yến Tiêu nghiêng người, cúi người về phía Công Nghi Trưng, khuôn mặt minh diễm chứa ba phần ý cười, dưới lông mi dày đậm, đôi mắt như lưu ly phát ra ánh sáng động lòng người, nàng dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nhẹ nhàng nói, “Ngươi vốn định hiếp bức Diêm Tôn vì ngươi sai khiến, dù sao Diêm Tôn là đại ác nhân, đối với ác nhân không cần giảng đạo nghĩa. Chính là thấy Diêm Tôn là nữ tử xinh đẹp lại bị trọng thương, ngươi liền động vài phần trắc ẩn, nhiều vài phần nhường nhịn, ta nói đúng không?”

Hương thơm của nữ tử đột nhiên xộc vào chóp mũi, Công Nghi Trưng tim đập rối loạn một nhịp.

“Đúng vậy, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.” giọng của hắn bất giác nhẹ vài phần, ánh mắt ở trên mặt nàng dao động, dừng ở nốt ruồi nhỏ màu nhạt nơi khóe mắt nàng.

“Không đúng chỗ nào?” Yến Tiêu hỏi ngược lại.

“Ta không có ý hiếp bức Yến cô nương, là xuất phát từ sự tôn trọng dành cho người thông minh.” Công Nghi Trưng đáp.

Yến Tiêu nhích lại gần Công Nghi Trưng, rất có hứng thú nói: “Triển khai nói thêm.”

“Có thể kinh sợ mười vạn ác nhân Âm Khư, chỉ dựa vào lực lượng là không đủ, càng cần trí tuệ nữa. Ở cửa sinh tìm được Yến cô nương, bần đạo liền biết người này không thể dùng vũ lực hiếp bức, chỉ có thể giao dịch theo yêu cầu. Phong ấn Thần Khiếu, chỉ là thủ đoạn mà bần đạo bất đắc dĩ để tự bảo vệ mình.” Công Nghi Trưng thì thầm thấp giọng nói.

“Ồ.” Yến Tiêu cười một cái, “Vậy ta khắp nơi gây khó dễ cho ngươi, ngươi không oán hận?”

“Sao lại nói như được.” Công Nghi Trưng nhàn nhạt cười, “Yến cô nương cố ý chọc giận năm người kia, chỉ là lo lắng bần đạo không có tiêu linh làm tiền bồi thường, lại không thể ra tay cướp bóc người khác được, nên dụ người khác động thủ trước mà thôi. Dụng tâm lương khổ như thế, bần đạo cảm kích còn không kịp, đâu ra oán hận?”

Trong mắt Yến Tiêu hiện lên một tia sáng kỳ dị, ý cười càng sâu: “Người tốt học cái xấu quả nhiên rất nhanh, đây là chuyện thứ nhất ta thuận mồm dạy cho ngươi —— Bên trong Âm Khư, chỉ có kẻ yếu mới trả tiền, mà kẻ mạnh, trước nay đều để người khác trả tiền. Hơn nữa thợ săn, thường dùng hình dạng con mồi để xuất hiện.”

Công Nghi Trưng trong lòng thầm than: Kinh nghiệm vô dụng lại tăng lên rồi ….

Thấy Công Nghi Trưng một bộ dáng khiêm tốn lĩnh giáo, Yến Tiêu hài lòng gật đầu, lại tò mò hỏi: “Vậy vừa rồi ngươi nói, chỗ ta nói đúng là cái gì?”

Vào lúc này, ngoài cửa rộng lớn xông tới một đám người, đánh gãy câu nói Công Nghi Trưng sắp nói ra khỏi miệng. Câu đó chính là —— Diêm tôn xác thật là một nữ tử xinh đẹp khiến hắn động lòng trắc ẩn.

“Vừa rồi người ở đây gây sự đâu!” một giọng nói của thiếu nữ đột ngột vang lên, thu hút ánh mắt của mọi người.

Giờ phút này có bảy tám người xông vào tửu quán, ai nấy đều mặc trang phục đỏ đen đồng nhất, trước ngực thêu hình mặt quỷ, nhiều người khi thấy mặt quỷ ấy thì lộ vẻ sợ hãi, lại nhìn thấy thiếu nữ vã mãnh hán bị vây quanh ở giữa người mặt quỷ, trên mặt tức khắc không thấy màu máu.

“Âm binh!”

“Vô Thường Sử …”

“Là Hồng Vô Thường và Bạch Vô Thường!”

Giọng nói đè thấp khó nén run rẩy.

Mặt quỷ thêu ở ngực chính là âm binh trong miệng mọi người. Công Nghi Trưng sớm nghe qua danh tiếng của âm binh, biết những người này ban đầu đều là quỷ nô, sinh ra ở Âm Khư, không chịu gió dữ quấy nhiễu, có thể tu hành như người bình thường. Người trốn vào Âm Khư phần lớn đều là vì cầu tu hành lối tắt mà đi lên con đường lạc lối, tu vi đương nhiên không thấp, phần lớn ở cảnh giới Kim đan và Nguyên anh, những người này sinh hạ hài tử, tư chất bình thường cũng không tầm thường. Vốn dĩ thập điện đều nuôi dưỡng quỷ nô, huấn luyện âm binh, sau khi Yến Tiêu thống nhất thập điện, những âm binh này về dưới khống chế của nàng.

Mà Bạch Vô Thường Thấy Sát, Hồng Vô Thường Thập Anh, chính là người xuất sắc trong âm binh, được Yến Tiêu bổ nhiệm làm Vô Thường Sử, chỉ huy âm binh.

Tên của hai người này không lâu trước đó Công Nghi Trưng mới từ trong miệng Yến Tiêu nghe qua, không nghĩ rằng nhanh như vậy đã nhìn thấy người thật.

Chuyển Luân Điện là địa bàn của Hồng Vô Thường, Bạch Vô Thường Thất Sát là sau khi Lục U chết, hắn cùng Hồng Vô Thường kết minh, đánh lùi Ba Đồ và Cửu Tàng, chưởng quản Diêm La Điện, hiện giờ trong Âm Khư có thể nói là người có địa vị cao nhất.

Thất Sát giống như người khổng lồ, thân cao sợ rằng hơn bảy thước, tửu quán vốn rộng rãi, hắn vừa tiến vào tức khắc có vẻ chật chội rất nhiều. Mà Thập Anh là thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn, mặc quần áo màu đỏ, khuôn mặt tinh xảo kiều tiếu, trong trẻo như chuông bạc, đứng ở trước mặt Thất Sát hình thành tương phản to lớn, như là người khổng lồ và con thú bông.

Chính là đứa trẻ giờ phút này mặt đầy sát khí, nổi giận đùng đùng lặp lại một lần nữa: “Có phải Tống Thiên Sơn ở chỗ này hay không, cút ra đây cho ta!”

Mọi người lúc này như ở trong mộng tỉnh dậy, hiểu được ý đồ của Hồng Vô Thường đến đây, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Yến Tiêu và Công Nghi Trưng.

Thập Anh theo ánh mắt mọi người nhìn, nhìn thấy hai người mặc đạo bào, cau mày: “Đạo sĩ thối Thần Tiêu Phái? Các ngươi cùng Tống Thiên Sơn có quan hệ gì!”

Trong lòng Yến Tiêu âm thầm thở dài — mèo nhỏ ở trước mặt nàng giống như vật nhỏ, sao ở bên ngoài lại giương nanh múa vuốt như vậy.

Công Nghi Trưng chắp tay, dịu giọng trả lời: “Chúng ta không quen biết Tống Thiên Sơn.”

Thất Sát ở sau lưng Thập Anh nói: “Thập Anh, ta đã khẳng định không phải Tống Thiên Sơn, hắn trốn còn không kịp, sao có thể chạy đến tửu quán gây sự.”

Thập Anh tức giận dậm chân: “Huynh thông minh như vậy, huynh phải tìm bằng được tên Tống Thiên Sơn đó! Tên cẩu tạp chủng kia, dám mưu hại tôn chủ, ta phải băm hắn thành mười tám khối sau đó khâu lại rồi băm …”

Đôi mắt hạnh nhân của Thập Anh vừa đỏ vừa sưng, dường như đã khóc một trận lớn. Ngũ Thường Hầu, Thập Anh tuy rằng nhập môn muộn nhất, nhưng cùng Diêm Tôn có quan hệ thân cận nhất, tu vi của nàng không thể so với bốn vị kia, nhưng thiên tư lại cao hơn một bậc, thua chỉ là thời gian mà thôi. Ngày trước nàng luôn lấy đủ loại cớ chạy đến Diêm La Điện, bám lấy Yến Tiêu như một con mèo con, cố gắng lấy lòng nàng, nhưng Yến Tiêu biết, mèo con này ở ở bên ngoài giống như một con báo nhỏ, rất hung dữ, chỉ là ở trước mặt nàng thu hồi móng vuốt lại.

Giờ phút này bộc lộ bộ mặt hung ác, một phen lời nói khiến người nghe run bần bật — nàng thực sự có thể làm được.

Thập Anh cầm roi đỏ thẳng dài chỉ vào Công Nghi Trưng, phẫn nộ nói: “Thần Tiêu Phái đều là cá mè một lứa, các ngươi không quen biết Tống Thiên Sơn, nhưng cùng hắn không thoát khỏi liên quan, ta giết ngươi trước!”

Công Nghi Trưng dở khóc dở cười — rõ ràng hắn cũng tới giết Tống Thiên Sơn.

Yến Tiêu bất lực đỡ trán — nàng hình như xem nhẹ tình cảm của Thập Anh đối với mình, không nghĩ rằng có người thực sự muốn thay nàng báo thù …

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt

Số ký tự: 0