Khăng Khít Phong Nguyệt

Chương 22

Tùy Vũ Nhi An

2025-03-15 14:49:16

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Hắn không phủ nhận, ở trước mặt người thông minh, quan trọng nhất chính là chân thành.

“Ngươi chỉ đang bắt chước những gì ta từng làm.” Yến Tiêu khẽ nhếch môi, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, “Bất chấp tất cả, lấy mạng mình để bảo vệ, nếu là người thường, có lẽ sẽ mềm lòng, động lòng rồi.”

“Ta cũng chỉ là một người bình thường.” Công Nghi Trưng nhìn thẳng vào Yến Tiêu, “Như cô dự đoán, ta đã mềm lòng, cũng động lòng.”

“Ta thì không.” Yến Tiêu chậm rãi quay đầu lại nhìn Công Nghi Trưng, “Ta ở lại, không phải vì ngươi, mà là vì ánh trăng này.”

“Vậy sao?” Công Nghi Trưng khẽ cười một tiếng, “Còn ta, lại vì cô.”

Yến Tiêu hơi nhíu mày, ánh mắt dò xét khóa chặt trên người Công Nghi Trưng, muốn phân biệt rõ ràng trong sự dịu dàng ấy bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả.

“Trời xoay đất chuyển, thương hải tang điền, thế gian đã qua biết bao biến đổi, không còn là dáng vẻ của mấy vạn năm trước. Chỉ có ánh trăng là vĩnh hằng bất biến, dù khi gần khi xa, lúc khuyết lúc tròn.” Công Nghi Trưng giơ tay trái lên, hướng về vầng trăng tròn mở năm ngón tay thon dài, như khẽ vốc một vốc ánh sáng trăng đầy trong lòng bàn tay, ánh sáng thanh khiết len qua kẽ tay, như nghiền nát bụi sao. Bàn tay có thể nắm giữ sức mạnh xuân thu này, rốt cuộc cũng không giữ được thứ ánh sáng hư vô ấy. Công Nghi Trưng mỉm cười nhẹ giọng: “Nhân gian luôn có ánh trăng, nhưng người có thể cùng ngắm trăng lại không nhiều, đẹp nhất không phải trăng trên trời, mà là người trong tim. Nhân sinh một đời, trăm năm ngắn ngủi, những thứ có thể nắm giữ chẳng được bao nhiêu, nếu có cơ hội, ta nhất định không buông tay.”

Những lời của Công Nghi Trưng như làm gió biển cũng cảm động, tiếng rít gào lặng dần, gió yên ắng lại, ngoan ngoãn dừng trên vai hắn, thỉnh thoảng khẽ lay động tóc mai nơi thái dương hắn.

Ở nơi không xa trên mặt biển, Thập Anh đang chật vật vùng vẫy trong nước, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi đối với biển rộng, mà Vi Sinh Minh Đường bạch y phất phơ, đứng ở trên bờ, lộ ra nụ cười không có ý tốt, chắc là hắn đã dùng kế khích tướng để dụ Thập Anh xuống biển. Tiếng sóng vỗ liên hồi át đi tiếng hét của Thập Anh cùng tiếng cười của Vi Sinh Minh Đường, ánh mắt Yến Tiêu dừng ở nơi xa, nhưng tâm trí nàng thì lại trôi về một nơi còn xa hơn thế.

Một đêm yên ắng và bình dị thế này với nàng là điều hiếm có mà trân quý. Ở Âm Khư không phân biệt ngày đêm, nàng thường cô độc ngồi trên cao tại Diêm La Điện, trong bóng tối luôn ẩn giấu sự bất mãn và bất tuân, âm mưu cùng tính kế. Không phải người khác tính kế nàng thì cũng là nàng tính kế người khác. Chiếc ghế Diêm Tôn mà biết bao người thèm muốn ấy, nàng đã phải tính kế suốt mười năm, từng bước bố trí mới có thể thoát ra, bước chân vào nhân gian này.

Nếu chưa từng thấy qua ánh trăng này, có lẽ nàng cũng có thể trở về Âm Khư, chịu đựng lò luyện và bóng tối.

Nhưng hôm nay nàng lại nghĩ, nếu một ngày nào đó phải chết, nàng cũng muốn được chôn vùi trong ánh trăng này.

Công Nghi Trưng có lẽ muốn nắm lấy nàng, nhưng điều nàng muốn nắm giữ lại là thứ ánh trăng hư ảo không thể chạm tới kia.

“Công Nghi Trưng …” Yến Tiêu khẽ cụp mắt, che giấu đi nỗi trống trải trong lòng, nhàn nhạt nói: “Ngươi nỗ lực lấy lòng ta như thế, chỉ là vì vụ đánh cược kia, muốn khiến ta động lòng. Nếu ngươi chưa từng nhắc đến vụ đánh cược ấy, có lẽ ta thật đúng là sẽ bị ngươi đả động ba phần, nhưng đã biết là đánh cược, ta sẽ không dễ dàng hạ thấp đề phòng. Ta ở lại, không phải vì mềm lòng, mà là vì giao dịch. Ngươi giúp ta, ta không nợ ngươi.”

Giọng điệu lạnh lùng của Yến Tiêu như muốn tuyên bố rằng mưu kế của Công Nghi Trưng thất bại, nhưng mà gương mặt Công Nghi Trưng lại không hề hiện lên vẻ thất vọng hay chán nản, hắn nhướng mày, nụ cười trầm thấp đầy vui vẻ vang lên — Yến Tiêu quả nhiên chẳng hiểu gì về tình cảm …

“Nếu cô nghĩ vậy…” Công Nghi Trưng khẽ cười nói, “Chỉ ở lại đây cùng ta ngắm trăng, e rằng vẫn chưa đủ để bù đắp cho những gì ta bỏ ra.”

Nghe vậy Yến Tiêu nhíu mày, ánh mắt như muốn hỏi: Vậy ngươi còn muốn gì nữa? Bổn tọa đã hạ mình thế này rồi.

Công Nghi Trưng nén cười, lại nói: “Vả lại… nếu cô muốn thắng vụ đánh cược, chỉ phong bế trái tim, không động tình thì chỉ mới dừng lại ở việc không thua. Đường đường là Diêm Tôn, không thua là đủ rồi sao?”

Đôi mắt Yến Tiêu thoáng dao động. Cuộc đánh cược này, là xem ai sẽ thua trái tim mình trước, nàng tự cho rằng bản thân đã đứng ở thế bất bại, mà Công Nghi Trưng đưa ra vụ đánh cược này, đã thua một nửa, bởi vậy nàng cũng không sốt ruột. Nhưng làm sao mới có thể toàn thắng, làm sao để thanh nhiên được ca ngợi là thiên hạ đệ nhất người thông minh cam tâm tình nguyện quỳ rạp dưới chân nàng, nàng lại chưa tìm ra cách để thực hiện. Đây là dương mưu đao rõ thương sáng, giống như nàng có thể nhìn thấu hắn cố tình lấy lòng, chẳng lẽ đối phương lại không nhìn ra sao? Vậy dùng chiêu trò giống nàng làm sao có thể thành công?

Công Nghi Trưng dường như đã nhìn thấu sự bối rối của nàng, hắn cũng không vội, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn Yến Tiêu, giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng nói: “Chuyện này cô cứ từ từ nghĩ, không thể bồi thường, cô có thể nợ trước…”

Yến Tiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Công Nghi Trưng, “Ta trả cho ngươi.”

Vừa nói dứt lời, nàng chống người đứng lên, một tay chống lên vách đá bên tai Công Nghi Trưng, cúi người áp trán lên thần khiếu của đối phương.

Công Nghi Trưng nhìn gương mặt đột nhiên áp sát mà có chút sững sờ, trong mắt dần dâng lên ý cười âm u. Hắn mặc cho linh lực của Yến Tiêu thô bạo xông vào thần khiếu của mình, nàng không giống hắn, không hiểu thế nào là dịu dàng, cũng chẳng quan tâm đến tổn thương. Truyền linh lực vào giữa thần khiếu nếu không biết khắc chế, sẽ gây tổn thương nhất định đến người nhận, tổn thương này không chí mạng, nhưng sẽ khiến đối phương cảm nhận được thần khiếu đau nhức, kinh mạch chấn động.

Mỗi lần hắn truyền linh lực đều rất cẩn trọng, nàng đương nhiên sẽ không cảm nhận được loại đau đớn này, nhưng đổi ngược lại, nàng lại không có lòng tốt hay kiên nhẫn như thế, cũng chẳng biết rằng Công Nghi Trưng giờ phút này đang nở nụ cười trên môi, thực ra đang chịu đựng đau đớn kịch liệt.

Có lẽ dù biết, nàng cũng chẳng bận tâm, nàng chỉ muốn trả lại ân tình này.

Công Nghi Trưng chủ động ngẩng mặt lên, chóp mũi khẽ chạm vào đối phương, đôi mắt phản chiếu hình bóng hai người. Hắn không khỏi nhớ đến lúc dưới biển sâu, đụng chạm trong bóng tối, lúc ấy không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng giờ đây hồi tưởng lại, càng cảm thấy ái muội. Mặc dù mắt không thể nhìn thấy, hắn vẫn rõ ràng cảm nhận được, đôi môi lướt nhẹ qua nhau là nơi mềm mại tương đồng.

Đối với hắn, đây mới thực sự là nụ hôn đầu tiên, còn chính mình trong Thiên Nhãn, chỉ là một khối phân thân mà thôi.

Nhớ lại nụ hôn đầy tanh ngọt và đau đớn khi trước, Công Nghi Trưng không khỏi hô hấp cứng lại, yết hầu khẽ động vì nuốt xuống, và ngay khi Yến Tiêu chuẩn bị rời đi, hắn bất ngờ đưa tay giữ lấy sau gáy nàng, ép nàng lại gần mình hơn.

Yến Tiêu đột ngột không kịp phòng bị, liền bị cưỡng ép hôn lên đôi môi mềm mại của Công Nghi Trưng. Đôi mắt phượng mở to, đồng tử co rút lại, kinh ngạc nhìn thẳng Công Nghi Trưng. Khác hẳn với nụ hôn đầy tính chiếm đoạt và hủy diệt của nàng trước đây, nụ hôn của Công Nghi Trưng lại nhẹ nhàng tinh tế, đôi môi mỏng ấm áp của hắn áp lên đôi môi mềm mọng hơi nhếch lên của nàng, dịu dàng cọ xát, tựa như đầu lông vũ khẽ lướt qua. Hắn lặp đi lặp lại, ghi nhớ kỹ hình dáng và mềm mại từ đôi môi nàng.

Hơi thở nóng rực lướt qua gò má, mang theo một luồng nhiệt khó chịu. Yến Tiêu chỉ cảm thấy lồng ngực không tự chủ được mà run lên mấy nhịp, đến khi lấy lại tinh thần, trên môi mình đã thấm đẫm hơi thở thuộc về Công Nghi Trưng.

Trước khi nàng ra tay đánh người, Công Nghi Trưng lại buông lỏng tay ra, khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai đôi môi, chỉ là vẫn gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương.

“Nụ hôn trong Thiên Nhãn trước đây, này coi như vừa trả lại một nửa.” giọng Công Nghi Trưng vốn thanh tao ôn hòa nay trở nên trầm thấp khàn khàn, đầy kìm nén nhưng lại hết sức mê hoặc.

Trên mặt Yến Tiêu ửng lên chút sắc hồng nhạt, khi nãy vô thức nín thở, giờ đây hơi thở có phần gấp gáp. Ánh mắt nàng mang theo sự phẫn nộ, trừng Công Nghi Trưng, cứng nhắc nói: “Ta đâu có định trả! Hơn nữa, cái gì gọi là một nửa?”

“Lần đó cô cắn môi ta chảy máu, ta đâu có bạo ngược như vậy.” Công Nghi Trưng cười nói.

Yến Tiêu theo bản năng mím môi, không khỏi nhớ đến vị tanh ngọt của máu lần đó, tim khẽ run lên. Nàng cười lạnh một tiếng, giọng điệu vừa ngang ngược vừa cứng rắn: “Ta chẳng qua chỉ là cắn một miếng huyết ngó sen, chảy máu cũng không phải là máu của ngươi.”

Công Nghi Trưng ra vẻ bừng tỉnh: “Ta quên mất chuyện đó, vậy thì… nụ hôn ban nãy coi như ta nợ cô, ta trả lại cô?”

Yến Tiêu tức tối đẩy hắn ngược lại vách đá, hơi thở không ổn định, thấp giọng gầm lên: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Đây là chuyện có thể trả qua trả lại sao!”

Công Nghi Trưng cười nói: “Cô nói phải, chuyện này giữa đạo lữ sao có thể tính là nợ nần? Vậy càng không cần trả lại nữa.”

Yến Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc hơi mơ hồ, không biết bản thân là lời hay lỗ, sao Công Nghi Trưng nói thế nào cũng có đạo lý, còn nàng lại chột dạ hoảng hốt khó hiểu?

Nàng hít sâu một hơi, để gió biển lạnh lẽo làm dịu đi cơn nóng trong lòng, đứng thẳng dậy nhìn xuống Công Nghi Trưng, hai tay đặt sau lưng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Ngươi giờ đã khôi phục một chút linh lực, đủ để quay về Vân Mộng.”

“Tôn chủ không ngắm trăng nữa sao?” Công Nghi Trưng cố nhịn cười hỏi.

“Ngắm cái gì mà ngắm, trời sắp sáng rồi!” Yến Tiêu bực mình phất tay áo bỏ đi, thoắt cái đã bay xa trăm trượng.

Thập Anh từ dưới biển ngoi đầu lên, nhìn thấy bóng dáng Yến Tiêu đang rời đi, kinh hãi hét lớn: “Tôn chủ, đợi ta với!”

Vi Sinh Minh Đường chậm rãi bước đến bên cạnh Công Nghi Trưng, hai tay ôm trước ngực, cười cợt đầy ẩn ý: “Ta vừa rồi vô tình nhìn thấy, có phải Diêm Tôn đã chiếm tiện nghi của huynh không?”

Từ góc nhìn của hắn, chỉ thấy Yến Tiêu ép Công Nghi Trưng lên vách đá, tóc dài bị gió biển thổi tung khiến người không thấy rõ khuôn mặt, chính vì không thấy rõ, càng khiến người khác suy diễn lung tung.

Công Nghi Trưng mím môi, như đang suy ngẫm điều gì, khẽ nói: “Đúng là hơi nhẹ.”

Vi Sinh Minh Đường nhíu mày nhìn Công Nghi Trưng, liên tục lắc đầu nói: “Nhìn bộ dạng không đáng tiền của huynh này, ta thật không hiểu nổi, Diêm Tôn kia có gì tốt, nếu nói về nhan sắc, đúng là thế gian hiếm thấy, nhưng với cảnh giới của huynh, sớm đã thấu triệt hư ảo, không để tâm đến vẻ bề ngoài. Nếu nói về tính tình, nàng chẳng khác gì Dạ Xoa, Tu La, khiến người e sợ tránh còn không kịp, chứ đừng nói đến việc nàng lừa huynh, giết huynh, còn thường xuyên hành hạ huynh. Ta quen biết huynh bao năm, chỉ biết huynh là một người thông minh, không ngờ lại có loại… khụ… sở thích kỳ quặc như vậy.”

Công Nghi Trưng dở khóc dở cười, đứng dậy, cầm quạt xếp gõ lên đầu Vi Sinh Minh Đường: “Nếu ta nói là ta vừa gặp đã yêu nàng thì sao?”

“Thế chẳng phải là vì nhan sắc mà động lòng?” Vi Sinh Minh Đường khinh thường hừ nhẹ, “Ta không tin, mà Diêm Tôn càng không tin.”

“Chắc là duyên phận kiếp trước…” Công Nghi Trưng khẽ cười, ánh mắt thoáng qua một tia sáng khác thường, “Ta cứ cảm thấy như đã từng quen biết nàng…”

“Nàng sinh ra ở Âm Khư, còn huynh sinh ở Nhân giới, đâu ra giống như đã từng quen biết, dù có kiếp trước, cũng đã quên sạch từ lâu.” Vi Sinh Minh Đường không thương tiếc mà chọc thủng ảo tưởng của Công Nghi Trưng, “Có lẽ huynh thực sự bị sắc làm mê muội, nhưng tại sao lại phải nói rõ ràng với nàng như vậy, thậm chí còn lập một cuộc đánh cược? Như thế chẳng phải càng khiến nàng đề phòng huynh sao? Cho dù huynh đối với nàng muôn vàn dịu dàng, nàng dù có động lòng, cũng sẽ càng cẩn trọng hơn, mỗi ngày tự nhắc nhở mình không được đ ộng tình, không được mềm lòng vì huynh.”

“Huynh đã nghe qua câu chuyện thuốc trường sinh chưa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Công Nghi Trưng đột nhiên đổi chủ đề, khiến Vi Sinh Minh Đường ngây người một lúc: “Thế gian này làm gì có thuốc trường sinh?”

Công Nghi Trưng chậm rãi mở quạt xếp, mỉm cười nói: “Tương truyền có một vị tiên nhân đem phương thuốc trường sinh cho đan tu Nhân tộc. Phương pháp luyện chế thuốc trường sinh này không hề khó, chỉ có một điều phải ghi nhớ, chính là trong lúc luyện đan, không được nghĩ đến con khỉ trên cây.”

Vi Sinh Minh Đường nhíu mày suy tư, một lát sau đáp: “Điều này căn bản không thể làm được, càng nhắc nhở bản thân không nghĩ tới, lại càng không tự chủ mà nghĩ tới…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã mở to mắt nhìn Công Nghi Trưng, trong ánh mắt lập tức thay đổi cảm xúc, từ nghi hoặc chuyển thành bừng tỉnh.

“Thì ra… huynh có ý đồ như vậy…” Vi Sinh Minh Đường nheo mắt lại, đánh giá Công Nghi Trưng từ trên xuống dưới, lắc đầu cảm thán: “Lấy có tâm tính vô tâm…” hắn vỗ vai Công Nghi Trưng, nghiêm túc nói: “Bây giờ ta tin rằng, với tính toán của huynh, chắc chắn sẽ giành được trái tim của Diêm Tôn.”

Công Nghi Trưng mỉm cười không đáp.

Cuộc đánh cược giữa hắn và Yến Tiêu, lẽ nào là để chinh phục trái tim kiêu ngạo và lạnh lùng của Yến Tiêu sao?

Hắn là đang dụ dỗ nàng tới chinh phục hắn…

Thợ săn giỏi nhất, luôn xuất hiện dưới hình dáng của con mồi, đây chẳng phải là câu nói nàng từng thốt ra sao?

Chỉ là… Tôn chủ của hắn lại quá đỗi chậm chạp trong tình cảm, e rằng phải mất một thời gian dài mới có thể hiểu rõ lòng mình.

Đạo Minh bảy tông ở bắc địa lùng sục suốt nửa tháng, tiêu diệt mười ba tên tà tu, bắt giữ ba tên âm binh. Âm binh sa lưới đều đến từ Thượng Tam Điện, tu vi không tầm thường. Đối với âm binh có tội hay không vẫn chưa ngã ngũ, Đạo Minh bảy tông chưa kết luận được, chỉ có thể cầm tù ở Tứ Di Môn trước, chờ thẩm vấn rồi mới định đoạt.

Công Nghi Trưng chỉ cần dò hỏi một chút đã biết trong ba người này không có Thất Sát. Thất Sát hình thể đặc biệt cực kỳ nổi bật, dù xuất hiện ở đâu cũng sẽ lập tức thu hút sự chú ý, nên hắn buộc phải tránh xa đám đông để ẩn náu. Với sự ổn trọng và trí tuệ của Thất Sát, chỉ cần vượt qua nửa tháng điều tra này, hắn có thể hiểu biết phong tục tập quán nhân gian, dung nhập tốt hơn vào Nhân giới hiện giờ, mặc dù bị Đạo Minh thẩm vấn, hắn cũng có thể đối đáp trôi chảy, sẽ không bị người khác nghi ngờ xuất thân từ Âm Khư.

Từ trong tay tà tu, Đạo Minh thu được hai mảnh nhỏ Dẫn Phượng Tiêu, Công Nghi Trưng hiện đang giữ bốn mảnh, mảnh còn lại vẫn chưa rõ tung tích, mà theo như lời Thập Anh, mảnh cuối cùng nằm trong tay Thất Sát.

“Dẫn Phượng Tiêu trông giống như hồng ngọc, nhưng thực chất là một đoạn xương sống của yêu thú, dù bị cắt thành bảy mảnh, nhưng chúng vẫn liên hệ với nhau bằng huyết mạch. Chỉ cần có một mảnh trong tay, việc tìm được các mảnh còn lại không phải là điều khó khăn.” Công Nghi Trưng nói.

Thập Anh nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ lo lắng: “Vậy chẳng phải Thất Sát rất nguy hiểm sao?”

“Nếu mảnh vỡ nằm trong tay hắn, Đạo Minh sớm muộn cũng sẽ tìm đến hắn, đến lúc đó phải xem hắn giải thích thế nào về việc mảnh nhỏ nằm trong tay mình.” Công Nghi Trưng đáp.

“Vậy chúng ta nhất định phải tìm được Thất Sát trước!” Thập Anh nói, “Bây giờ chúng ta đã có bốn mảnh, cũng có thể dựa vào liên hệ huyết mạch để tìm ra mảnh của Thất Sát!”

“Đúng là như vậy, mảnh vỡ càng nhiều, cảm ứng càng mạnh, có lẽ chúng ta có thể tìm ra Thất Sát trước.” Công Nghi Trưng đáp, “Tuy nhiên, chuyện về Dũng Linh Hoa cũng không thể trì hoãn.”

Ba người cùng hướng ánh mắt về phía Vi Sinh Minh Đường. Vi Sinh Minh Đường đưa tay lên môi ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Đóa Dạ Dạ Tâm này linh lực cực mạnh, muốn trồng ra Dũng Linh Hoa có lẽ chỉ cần năm đến bảy ngày.”

Thời gian này đã rút ngắn rất nhiều so với dự tính ban đầu là một tháng, cũng không uổng công mọi người mạo hiểm lần này.

Công Nghi Trưng nói: “Chúng ta sẽ dừng chân ở Ngọc Kinh trước, Minh Đường quay lại dược viên trồng Dũng Linh Hoa, còn ta sẽ tìm cách xác định tung tích mảnh Dẫn Phượng Tiêu cuối cùng.”

Vi Sinh Minh Đường vừa gật đầu thì lại kinh nghi nói: “Vậy còn các người… huynh định đưa Diêm Tôn về Công Nghi gia sao? Huynh không sợ khiến phụ thân huynh tức chết à?”

Công Nghi gia và Vi Sinh gia đều là danh môn ở Ngọc Kinh, chiếm cứ linh khí dồi dào nhất xây dựng sơn trang, hai nhà chiếm cứ mấy trăm mẫu đất, cũng coi như là láng giềng của nhau. Nhưng mà khác với Công Nghi gia khách đến đầy nhà, Vi Sinh gia lại rất vắng vẻ. Không phải Vi Sinh gia suy tàn, mà là vì Vi Sinh thị cẩn tuân tổ huấn, đóng cửa từ chối tiếp khách không giao thiệp với bên ngoài, chỉ cùng Công Nghi gia xem như thế giao, có một chút giao tình.

Hai người phụ thân, Công Nghi Càn và Vi Sinh Nghiêu cũng là bạn thân lâu năm, Vi Sinh Minh Đường có ấn tượng khá tốt về Công Nghi Càn, đó là nam tử trung niên phong độ nhẹ nhàng, nho nhã anh tuấn, đối xử với Công Nghi Trưng cũng là rất khoan dung tôn trọng, hoàn toàn không giống một gia trưởng độc đoán, tự cho mình là đúng. Khác hẳn phụ thân hắn, luôn đối với hắn cau mày quắc mắt, khoa chân múa tay, hết bắt bẻ lại soi xét.

Với tướng mạo thế gia như Công Nghi Trưng, sau này nếu kết đạo lữ, đương nhiên cũng phải là tiên môn cao đồ, mới tính là môn đăng hộ đối. Những năm qua trong giới tu đạo có không ít nữ tử bày tỏ cảm tình với Công Nghi Trưng, nhưng đều bị hắn làm ngơ. Vì thế nhiều người tò mò không biết nữ tử như thế nào mới xứng đôi với người thừa kế chưởng giáo tương lai của Thần Tiêu Phái, bởi vậy khi hôm ấy Yến Tiêu tự xưng là đạo lữ của Công Nghi Trưng, khiến cho Đạo Minh chấn động không thua kém gì tin Công Nghi Trưng chết.

Sau đó Thần Tiêu Phái đã phủ nhận tin Công Nghi Trưng qua đời, nhưng lại không phủ nhận chuyện đạo lữ, qua vài ngày, tin đồn chẳng những không lắng xuống mà còn lan truyền càng ngày càng đi xa, đến mức những suy đoán về thân thế của Yến Tiêu đã trở nên vô cùng hoang đường. Vi Sinh Minh Đường may mắn dữ dội lại bất hạnh cỡ nào khi trở thành người ngoài cuộc duy nhất biết được chân tướng. Hắn tự hỏi, liệu khi Công Nghi Càn biết được thân phận thực sự của Yến Tiêu, ông có còn giữ được dáng vẻ người cha hiền từ, hòa nhã ấy không.

Công Nghi Trưng nhàn nhạt cười nói: “Mấy ngày trước, phụ thân cũng có hỏi qua lai lịch của Yến Tiêu, ta chỉ nói nàng là một tán tu hải ngoại, ông ấy cũng không để tâm đạo lữ của ta bái sư ở nơi nào.”

“Đó là vì ông ấy chưa biết thân phận thật sự của Diêm Tôn.” Vi Sinh Minh Đường lẩm bẩm, “Nếu biết rồi, liệu ông ấy còn có thể không để tâm sao?”

“Người sẽ không biết.” Công Nghi Trưng đáp, “Hơn nữa đạo lữ của ta là ai cũng không phải chuyện ông ấy có thể can thiệp.”

Vi Sinh Minh Đường ngẩn ra, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý: “Cha ta thường nói Công Nghi Trưng là người hiếu thuận nhất, xem ra huynh cũng là một ‘nghịch tử’ ẩn mình rất kỹ.”

Yến Tiêu liếc nhìn Công Nghi Trưng một cái rồi quay sang nói với Vi Sinh Minh Đường: “Sắp xếp cho ta một tiểu viện trong nhà ngươi.”

Vi Sinh Minh Đường khó hiểu, ngơ ngác hỏi: “Nhà ta?”

Yến Tiêu gật đầu: “Ta muốn bảo đảm Dũng Linh Hoa sẽ không xảy ra bất kỳ sơ suất nào.”

Vi Sinh Minh Đường lập tức biến sắc, mặt mày khó coi vô cùng — Diêm Tôn muốn ở nhà hắn? Sống bên cạnh Tử Thần, khác gì chết đâu chứ…

Hắn đột nhiên hối hận vì trước đó đã nói quá nhiều, cái tật này đúng là khó sửa thật!

Công Nghi Trưng cũng nhíu mày: “Cô là lo lắng phụ thân ta sẽ làm khó cô?”

Yến Tiêu nghe vậy bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt, trong mắt ánh lên chút uy hiếp.

“Ngươi không lo ta sẽ làm khó phụ thân ngươi? Nếu hắn bất kính với ta, ta cũng không dám đảm bảo sẽ giữ lại mạng của hắn.”

Vi Sinh Minh Đường hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với Yến Tiêu: “Vậy nếu phụ thân ta thật sự bất kính với cô, cô có thể tha cho ông ấy một mạng chó được không?”

Yến Tiêu quay đầu nhìn Vi Sinh Minh Đường: “…?”

“Với lại nhà ta còn một muội muội bướng bỉnh tùy hứng, nếu cô muốn dạy dỗ nàng, cứ đánh nàng nửa sống nửa chết, miễn sao còn thoi thóp để cứu được là được. Ta cũng coi như có lời giải thích với gia đình.” Vi Sinh Minh Đường vẻ mặt khẩn thiết, trong đó còn cất giấu một tia — phấn khích?

Yến Tiêu im lặng một lúc mới nói: “Ngươi và cha ngươi, rốt cuộc là quan hệ kiểu gì vậy?”

Có vẻ như nàng vẫn chưa hiểu rõ lắm về nhân gian, vì sao hết người này đến người khác đều có khí chất giống người ở Âm Khư vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Khăng Khít Phong Nguyệt

Số ký tự: 0