Chương 13
Tùy Vũ Nhi An
2025-03-15 14:49:16
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thiên Trụ Môn cách cảng Vân Mộng chỉ mấy chục dặm, với tu sĩ mà nói đi đường như gió, không đến nửa canh giờ là có thể đến nơi.
Bàng Tiểu Long là tên lắm mồm nhiều chuyện, Yến Tiêu chỉ cần thỉnh thoảng ừm một tiếng, là có thể mở hộp trò chuyện của hắn, để hắn lải nhải một hồi lâu. Dọc đường đi Yến Tiêu cũng biết về lai lịch của Thiên Trụ Môn, chỉ là phân biệt không rõ đạo sĩ béo này đến tột cùng có mấy phần phóng đại. Ở trong miệng hắn nói, Thiên Trụ Môn vốn là núi cao nguy nga chống đỡ cân bằng trời đất, cao vút tầng mây, người phàm không thể chạm tới, mấy vạn năm trước Thần giới đại chiến, núi Thiên Trụ sụp đổ, trời khuyết đất trũng xuống, nhân gian một nửa là biển lửa một nửa là đại dương mênh mông. Tiên hiền Nhân tộc hiến tế thỉnh Hỗn Độn Châu – chí bảo khai thiên ra, dùng Hỗn Độn Châu tu sửa trời khuyết, nhân gian mới khôi phục hòa bình yên ổn. Sau này mọi người vì tưởng niệm vô số tiên hiền Nhân tộc hy sinh, liền đúc tượng Thần Nông, lập Thần Nông Tế.
“Thần Nông Tế hai mươi lăm năm trước, là đại tế trăm năm một lần. Mỗi lần đại tế, Đạo Minh trăm môn ngàn tông đều sẽ tham gia một lần hội luận đạo Thần Nông, đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái luận đạo tỷ thí, kẻ thắng có thể vang danh thiên hạ. Vốn dĩ Đạo Minh chuẩn bị thất bảo muốn làm phần thưởng, ai mà biết Phượng Thiên Linh kia đến đánh cắp, ngay cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không tính ra lai lịch của người nọ. Nghe nói lần này Âm Khư dị biến, chính là bởi vì Dẫn Phượng Tiêu hiện thế, đây chính là một trong số thất bảo năm đó, nếu ai có thể có được Dẫn Phượng Tiêu, là có thể tìm được Phượng Thiên Linh, cũng có thể tìm được thất bảo mất tích …”
Bàng Tiểu Long nói với vẻ mặt đầy mê hoặc, như thể đang bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt đẹp khi mình có được Dẫn Phượng Tiêu và nổi danh giới tu đạo.
Yến Tiêu không lưu tình đánh gãy tưởng tượng của hắn: “Vô luận là ai có được Dẫn Phượng Tiêu, cuối cùng đều trở về tay Đạo Minh.”
Bàng Tiểu Long nghe vậy, ủ rũ mà nhún bả vai: “Nói cũng phải, nhưng chắc là có chút phần thưởng nhỉ …”
Yến Tiêu không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi không phải nói Thiên Trụ Môn ở chỗ này sao?”
Bàng Tiểu Long nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiên trưởng, chúng ta tới rồi.”
Yến Tiêu nghi hoặc nói: “Tới rồi?”
Bàng Tiểu Long vui mừng liên tục gật đầu, tay bụ bẫm chỉ về phía trước: “Kia chính là Thiên Trụ Môn, Thiên Trụ Môn chúng ta ở trên núi.”
Yến Tiêu nhìn sườn núi nhỏ trước mắt cao không đến trăm trượng, khẽ nhíu mày — đây là trụ trong trời đất cao vút tầng mây, nguy nga mấy vạn trượng, chống đỡ trời đất trong miệng đạo sĩ béo?
Nàng bắt đầu hoài nghi từng câu đạo sĩ béo nói trước đó, ác quỷ Âm Khư nói chuyện còn thành thật hơn hắn, vị trí Diêm Tôn nàng đây nên cho hắn ngồi.
Bàng Tiểu Long nhìn ra nghi ngờ của Yến Tiêu, vội vàng giải thích: “Vốn dĩ Thiên Trụ Môn quả thực cao vút tầng mây, nhưng mà sau đó bị Thần tộc đụng đổ …”
Yến Tiêu cười lạnh một tiếng: “Đụng đổ? Lấy cái xẻng xúc cũng không bằng phẳng như vậy.”
Bàng Tiểu Long cười gượng gãi đầu: “Tiểu nhân không nói dối, các đại chưởng môn đời trước của chúng ta đều nói như vậy.”
Bàng Tiểu Long dẫn Yến Tiêu lên núi, sườn núi này cao trăm trượng, Yến Tiêu nhẹ nhàng sợ rằng bay vượt qua đỉnh, chỉ là Bàng Tiểu Long chưa học được thuật ngự không, hai người chỉ có thể leo lên bậc thang, nhưng núi ngắn đường bằng phẳng, chỉ chốc lát là tới cửa.
Trên tháp cổng dãi dầu sương gió có khắc ba chữ lớn “Thiên Trụ Môn”, kiểu chữ khác với phương pháp viết hiện tại, dường như được khắc từ những nét vẽ từ sách cổ. Trước sân trồng hai cây thông, giữa cây thông mắc một chiếc võng lưới, một tên đạo sĩ gầy đang nằm trên võng ngủ ngon lành, chổi vứt sang một bên.
Bàng Tiểu Long vội vàng chạy đến, đánh thức đồng môn đang ngủ gà ngủ gật, quát to giọng: “Phùng Tiểu Trúc, còn không mau dậy đi, khách quý tới rồi!”
Phùng Tiểu Trúc bị đánh thức từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, võng đong đưa một cái ngã nhào xuống, mông chạm đất đau đến kêu ai da một tiếng, đang định nổi cáu, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và minh diễm của Yến Tiêu, giống như Bàng Tiểu Long, hắn cũng ngây người một lúc, mới để ý đến trang phục của Yến Tiêu.
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, cung cung kính kính hành lễ: “Bái kiến tiên trưởng.”
So với Bàng Tiểu Long có cốt khí, hắn ít ra còn đứng hành lễ.
Yến Tiêu khẽ gật đầu.
Bàng Tiểu Long đá vào chân Phùng Tiểu Trúc, nói: “Tiên trưởng bị thương, ngươi mau đi bẩm báo chưởng môn, mở tụ linh pháp trận ra.”
Phùng Tiểu Trúc nghe vậy lập tức gật đầu, xoay người chạy vào trong, Bàng Tiểu Long lúc này mới cười nịnh nọt nói với Yến Tiêu: “Khiến tiên trưởng chê cười.”
Yến Tiêu nhìn xung quanh, không để bụng biến cố nhỏ này. Thiên Trụ Môn này tuy nhỏ, hoàn cảnh lại không tệ, cũng là nơi yên tĩnh.
Yến Tiêu đi theo Bàng Tiểu Long đi vào chính điện, chưởng môn đã được bẩm báo mặt đầy tươi cười đi ra đón. Trên dưới trong môn này một đường nịnh nọt lấy lòng, sợ rằng đều là công dạy dỗ của chưởng môn.
Tuy nói là chính điện, nhưng chỉ là bảy tám bước vuông, ngọn nến trên bàn thờ gần như đã cháy hết, làn khói xanh mờ nhạt làm mờ khuôn mặt của người nọ. Yến Tiêu nhìn vài lần, chỉ thấy một bóng hình cao thẳng, người trẻ tuổi đứng khoanh tay, vạn năm sương gió làm mờ khuôn mặt, nhưng thoạt nhìn dường như rất giống một nữ tử hiên ngang mạnh mẽ.
“Bần đạo Thiên Thịnh chân nhân, vị tiên trưởng này có lễ.” chưởng môn Thiên Trụ Môn vẻ ngoài thoạt nhìn bốn năm chục tuổi, tuổi tác thật sự đã hơn một trăm tuổi, tu vi dừng bước ở Kim đan, cả đời này chỉ như vậy.
Thiên Trụ Môn này trên dưới chỉ mười mấy người, tu vi cao nhất chính là tên Kim đan mặt tròn này, Yến Tiêu đánh giá qua thì trong lòng hiểu rõ, như cũ duy trì kiêu căng của con cháu tiên môn, không để bọn họ vào mắt.
“Nghe đệ tử nói, tiên trưởng bị thương cần linh thạch và pháp trận dưỡng thương, Thiên Trụ Môn chúng ta tuy rằng không lớn, linh thạch vẫn có một ít, trên núi cũng có một cái tụ linh pháp trận, nếu tiên trưởng không chê thì đi theo bần đạo.”
Thiên Thịnh chân nhân đi trước dẫn đường, cẩn thận hỏi: “Không biết vị tiên trưởng này xưng hô thế nào?”
“Yến Tiêu.” Yến Tiêu không giấu giếm, bởi vì theo nàng thấy, mấy người này sống không được bao lâu nữa, đối với người chết mói một câu thật, cũng không sao cả.
Từ lúc bắt đầu đi theo đạo sĩ béo đến Thiên Trụ Môn, nàng đã tồn tại lòng diệt môn, bởi vì lúc ấy nàng nhìn ra rắp tâm bất lương của tên đạo sĩ béo.
Đạo sĩ béo này nếu đã nhận ra đạo bào trên người nàng thuộc về Thần Tiêu Phái, vậy hẳn là rõ ràng tu sĩ Thần Tiêu Phái am hiểu tụ linh pháp trận nhất, mặc dù bị thương nhưng cũng có thể tự bày trận chữa thương, tại sao phải tự xưng trong Thiên Trụ Môn có tụ linh pháp trận, dẫn nàng vào trong môn? Sợ rằng câu kia chỉ là đang thử, cũng là đang kéo dài thời gian, lo lắng mình mất mạng dưới tay Yến Tiêu, mới đưa Thiên Trụ Môn ra làm mồi nhử.
Huống hồ Minh Giám pháp trận giám sát Âm Khư của Đạo Minh cách cũng chỉ hơn trăm dặm, dựa theo lẽ thường, tu sĩ bị thương nên đến Minh Giám pháp trận tìm người của Đạo Minh xin giúp đỡ, làm sao nửa đường xin giúp đỡ với một tên tu sĩ tu vi thấp, còn muốn Thiên Trụ Môn tương trợ?
Đủ loại chỗ không hợp lẽ thường, chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn thì có thể phát hiện dị thường, mà đạo sĩ béo hồn nhiên chưa phát hiện, đại hiến ân cần, tất nhiên có giả. Có lẽ cho rằng nàng là tà tu từ trong Âm Khư chạy ra, muốn dẫn nàng vào trong Thiên Trụ Môn, lại tập hợp lực lượng của môn phái và đại trận bảo vệ núi để giết chết nàng.
Yến Tiêu ngược lại không sợ, giờ phút này nàng quả thực cần lượng lớn linh thạch chữa thương, nếu Thiên Trụ Môn đối với nàng không có ý tốt, vậy nàng liền diệt môn đoạt bảo, tuy giờ trọng thương suy yếu, nhưng giết một vài người cũng có thể.
Dọc đường đạo sĩ béo kể lại thổi phồng lịch sử của Thiên Trụ Môn bọn họ đã lâu, truyền thừa vạn năm cỡ nào, trong lòng nàng còn có vài phần kiêng kị, nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy môn đình rách nát này, nàng thật là kinh ngạc.
Đạo sĩ béo này lấy đâu ra tự tin cảm thấy có thể giết được nàng? Chỉ bằng mười mấy người trong môn bọn họ, chưởng môn tu vi cao nhất cũng chỉ là tên Kim đan không còn nhiều dương thọ, sợ rằng con chó trông cửa kia còn hung mãnh hơn ông ta, nàng căn bản không cần dùng đến Sổ Sinh Tử, Tiêu Hồn Liên vung lên, Thiên Trụ Môn truyền thừa này sẽ cắt đứt đến sạch sẽ.
Yến Tiêu vẫn cảnh giác mười phần đi theo Thiên Thịnh chân nhân đi vào bên trong, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn có yêu, Thiên Trụ Môn truyền thừa vạn năm này nói không chừng thực sự có chỗ hơn người ….
Đi qua đại điện không xa, đi tới một căn nhà thanh tịnh, căn nhà trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng xung quanh được quét dọn sạch sẽ, khiến Yến Tiêu kinh ngạc chính là, có một bé gái năm sáu tuổi đang ngồi ở cửa. Bé gái mặc áo khoác, khuôn mặt nhỏ giống như trái đào, tóc đen mềm mại được buộc cẩn thận thành hai búi màu đỏ, trông giống như hai chiếc đèn lồ|\|g đỏ. Lúc mọi người đến, bé gái kia đang ngồi nặn người tuyết, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra một đôi mắt đen nhánh to tròn.
“Sư phụ.” bé gái nhe răng cười, nhảy lên nhảy xuống đi về phía Thiên Thịnh chân nhân.
Yến Tiêu cảnh giác nắm chặt Tiêu Hồn Liên — Nơi này đúng lúc là chỗ vào, sau có vây quanh, trước có kỳ binh, bé gái này nhìn có vẻ không có tu vi, chẳng lẽ là thủ thuật che mắt?
Thiên Thịnh chân nhân theo bản năng vươn tay bế bé gái lên, cười đến mức đôi mắt híp lại, mới đột nhiên ý thức được còn có khách quý ở bên, vội vàng nghiêm mặt nói: “Hôm nay làm xong bài tập chưa? Sao lại ra ngoài này chơi?”
“Gia Gia làm xong rồi.” bé gái đắc ý giương khuôn mặt nhỏ lên, tự cho là không có ai phát hiện mà nhìn chằm chằm Yến Tiêu.
“Khụ khụ …” Thiên Thịnh chân nhân ho khan hai tiếng, vội nói, “Tiên trưởng chớ trách, đây là đệ tử nhỏ nhất trong môn, không biết lễ nghĩa, va phải tiên trưởng. Gia Gia, mau bái kiến tiên trưởng.”
Gia Gia như hiểu như không giơ tay chắp lại hành lễ, giọng sữa nói: “Bái kiến tiên trưởng …”
Yến Tiêu nắm chặt Tiêu Hồn Liên, chần chờ một lát, mới nói: “Không cần đa lễ.”
Thiên Thịnh chân nhân đưa bé gái tên Gia Gia cho đạo sĩ gầy Phùng Tiểu Trúc, rồi xoay người nói với Yến Tiêu: “Tiên trưởng mời đi bên này, đây chính là tụ linh pháp trận.”
Bàng Tiểu Long đẩy cửa tĩnh thất ra, đối diện chỗ cửa lớn treo một bức tranh, viết dòng chữ “Tư Tề”, xem ra là chữ của Thiên Thịnh chân nhân. Phòng không lớn, mọi thứ lại đầy đủ, trong phòng đàn hương bay nhàn nhạt, khiến người ngưng thần tĩnh khí, vào cửa quẹo phải chính là chỗ tụ linh pháp trận, trong pháp trận bày một khối đệm hương bồ, nhìn cũng có chút cũ.
Môn phái này từ trên xuống dưới đều lộ ra quỷ dị và nghèo.
Yến Tiêu không hiểu pháp trận, nhưng tụ linh pháp trận chính là pháp trận lúc tu sĩ tu hành thường dùng đến nhất, nàng nhìn xung quanh không phát giác dị thường. Nàng vốn cho rằng bọn họ sẽ thiết lập bẫy trong pháp trận, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện nơi thiết lập bẫy là ở chỗ nào.
Xem ra là cao thủ …
Yến Tiêu không mất cảnh giác, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Đạo sĩ béo được chỉ thị, từ trong kho lấy ra một rương đầy ắp linh thạch, cung cung kính kính đặt ở trước mặt Yến Tiêu.
“Tiên trưởng, đây là linh thạch thượng phẩm trong môn chúng ta tích góp nhiều năm, hy vọng có thể giúp ngài chữa thương.” Thiên Thịnh chân nhân không dám liếc nhìn linh thạch, sợ nhìn một cái sẽ đau lòng.
Yến Tiêu nhìn lướt qua linh thạch, những linh thạch thượng phẩm này ẩn chứa linh lực thuần khiết hơn hơn rất nhiều so với thứ nàng cướp được từ Bàng Tiểu Long, chỉ cần hấp thụ một nửa, phối hợp với tụ linh pháp trận điều tức, liền có thể khôi phục bảy phần thương thế. Linh thạch còn lại thì mang theo bên mình, hiện giờ nhân gian linh khí loãng, nàng thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, hiện giờ hấp thụ một ít linh lực mới có thể khiến bản thân duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Yến Tiêu hài lòng khẽ mỉm cười: “Đa tạ đạo hữu.”
Thiên Thịnh chân nhân lúc này mới thấy Yến Tiêu lộ ra nụ cười, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều: “Vậy không quấy rầy tiên trưởng chữa thương, bần đạo bảo đệ tử chờ ở ngoài cửa, nếu có yêu cầu, tiên trưởng cứ tùy ý sai bảo.”
Sau đó Thiên Thịnh chân nhân dẫn đệ tử lui ra, sắc mặt Yến Tiêu mới lạnh xuống.
Vô luận những người này đang dùng là âm mưu gì, ít nhất bây giờ linh thạch đã ở trong tay, khôi phục linh lực mới là việc cấp bách.
“A Nam.” Yến Tiêu gọi một tiếng, bóng người A Nam lập tức hiện lên bên cạnh, “Ngươi giúp bổn tọa hộ pháp.”
A Nam nói: “Tôn chủ, bọn họ sẽ mật báo cho Đạo Minh chứ?”
“Không sao, đợi thương thế của bổn tọa khỏi hẳn, người Đạo Minh tới mấy tên thì giết bằng đấy tên.” trong mắt Yến Tiêu lộ ra một tia tàn nhẫn, “Tốt nhất trên người bọn họ cũng có linh thạch, đỡ khiến bổn tọa tìm kiếm khắp nơi.”
A Nam hiểu rõ gật đầu.
Yến Tiêu xoay người ngồi xuống giữa pháp trận, giơ tay một ngoắc, linh thạch thượng thẩm giống như ngọn núi nhỏ kia tức khắc bay về phía nàng, chất đầy xung quanh, ở dưới tác dụng của tụ linh pháp trận, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Linh lực cuồn cuộn gần như ngưng thành thực chất, Yến Tiêu giống như đang tắm trong suối nước nóng, tham lam hấp thụ linh khí nồng đậm tràn ngập trong pháp trận, thương mới tật cũ đã chịu trong Âm Khư ở dưới linh khí dần dần phục hồi như cũ.
Thấy Yến Tiêu rơi vào trạng thái hôn mê, A Nam lập tức nghiêm túc quan sát, tai nghe tám phương, cảnh giác và chú ý đến tiếng vang dị động xung quanh.
“Vị tiên trưởng đó thực sự quá đẹp …” cách hai cảnh cửa, giọng nói nơi xa vẫn bay vào trong tai A Nam, nói chuyện chính là Bàng Tiểu Long, “Lúc ấy ta còn tưởng rằng đó là tiên nữ hạ phàm.”
“Đệ tử cốt lõi của Thần Tiêu Phái, đó còn không phải là tiên nữ sao? Nghe nói đạo bào trên người nàng là loại đặc chế, đệ tử tầm thường không mặc được đâu, ngay cả những tên tu sĩ Thần Tiêu Phái ở Minh Giám pháp trận nhìn thấy đều cung cung kính kính.”
“Khà khà, nói như ngươi chính mắt nhìn thấy ấy nhỉ, Bàng gia ta mới là người duy nhất gặp qua đệ tử thân truyền! Mười năm trước lúc kết trận Minh Giám pháp trận, ta nhìn thấy một vị tiên trưởng từ đằng xa, bằng không ta sao có thể nhanh nhẹ như vậy, vừa thấy liền quỳ sao?”
Nói đến mình quỳ tốt như thế nào, Bàng Tiểu Long không có chút thẹn thùng nào, ngược lại đắc ý dạt dào. Mà Phùng Tiểu Trúc nghe xong cũng không kinh thường chút nào, chỉ có hâm mộ.
“Sư huynh, huynh chính là đụng phải cơ duyên lớn đó! Còn may huynh quỳ mau, mời tiên trưởng đến Thiên Trụ Môn của chúng ta, nếu đi đến nơi khác, có duyên này không phải sẽ mất sao? Đều nói tu sĩ vì cầu không nhiễm nhân quả, có ơn tất báo, huynh nói chúng ta giúp Thần Tiêu Phái một việc lớn như vậy, bọn họ sẽ cho chúng ta đồ tốt gì …”
“Ngươi thật thô tục, sư phụ thường nói, cho đi lòng tốt đừng mong báo đáp, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn những gì ngươi muốn …”
“Ngươi xem sư phụ là người keo kiệt như vậy, đều đem toàn bộ linh thạch ra, ông ấy chắc sẽ không phải muốn sáp nhập Thiên Trụ Môn chúng ta vào Thần Tiêu Phái đó chứ!”
“Sư phụ không hổ là sư phụ, nghĩ sâu xa hơn chúng ta.”
“Khà khà … Về sau chúng ta chính là đệ tử Thần Tiêu Phái …”
A Nam nghe được mày nhíu càng chặt, đám người này … hình như không giống những gì hắn nghĩ …
Là để gieo rắc sự nghi ngờ, hay thực sự đáng khinh?
Đợi Yến Tiêu hấp thụ linh thạch từ trong hôn mê tỉnh lại, sắc trời đã tối. A Nam đem toàn bộ những gì mình thám thính được kể lại đúng sự thật, sau khi Yến Tiêu nghe xong cũng là vẻ mặt mơ hồ.
“Hả? Mục đích của bọn họ, chính là gia nhập Thần Tiêu Phái?” Yến Tiêu im lặng một lát, “Không phải nói Thiên Trụ Môn truyền thừa vạn năm, lịch sử đã lâu, lấy làm tự hào …”
Sắc mặt A Nam nghiêm trọng: “Nhân gian khác với Âm Khư, toàn là tràn ngập nói dối.”
Yến Tiêu xoa mày: “Thực sự khiến người khó hiểu, thôi vậy, bất luận bọn họ có mưu đồ gì, hiện giờ bổn tọa đã khôi phục bảy tám phần tu vi, cũng không có gì quá lo lắng.”
Linh thạch còn lại chưa dùng nàng đều cất vào trong túi Giới Tử mang đi.
Yến Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Bàng Tiểu Long sớm đã đợi ở cửa, cười nịnh nọt nói: “Tiên trưởng mạnh khỏe, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời tiên trưởng dời bước đến thiện đường.”
Nói là thiện đường, thực ra chỉ là một nơi dùng bữa cho hơn chục người, hiển nhiên đã được dọn dẹp cẩn thận vào buổi chiều, bàn ăn bát tiên* cũng bày đầy những món ăn tinh xảo, chỉ dịp tết mới làm.
(Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người)
Tu sĩ cao giai sớm đã tích cốc, nhưng có nhiều người vẫn sẽ ăn một số món ăn trân quý, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Đặc biệt là mỗi vùng đều có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, vị tươi ngon lại ẩn chứa linh khí, ngay cả tu sĩ ăn vào cũng có lợi cho cơ thể và tăng cường cơ thể.
Thiên Thịnh chân nhân cười mời Yến Tiêu ngồi ghế trên: “Sắc mặt tiên trưởng có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể khỏi hẳn.”
Yến Tiêu gật đầu nói: “Cử chỉ trượng nghĩa của Thiên Trụ Môn, Thần Tiêu Phái nhớ kỹ.”
Thần Tiêu Phái nhớ kỹ, nhưng không có quan hệ gì với Yến Tiêu nàng.
Thiên Thịnh chân nhân nghe xong lời này cuối cùng lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng: “Trừ tà trừ ma, là trách nhiệm của chúng ta, nếu không có các tiên trưởng của Thần Tiêu Phái thay trời hành đạo, thì lấy đâu ra Vân Mộng hòa bình yên ổn được. Bần đạo kính tiên trưởng một chén.”
Thiên Thịnh chân nhân trịnh trọng nói rồi nâng chén kính Yến Tiêu.
Yến Tiêu không sợ độc, cũng nâng chén uống. Rượu này khác biệt rất lớn với rượu Âm Khư, rượu Âm Khư đều mang theo năm phần độc tính, tất cả tốt đẹp cùng với đau đớn, mà rượu nhân gian này lại mát lạnh mang theo ngọt lành, khiến cuống lưỡi người sinh mới, dư vị vô cùng.
Cuộc đời Yến Tiêu chưa từng hưởng thụ mỹ vị như này, không khỏi kinh ngạc chớp chớp mắt.
Thiên Thịnh chân nhân dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Yến Tiêu, có đắc ý nói: “Rượu này tên là ‘Thiên thượng lai’, chính là rượu bí mật độc đáo của chúng ta, được làm từ nước không có rễ từ sông băng, trộn với hoa lan cỏ thơm, quả ngọt và mận xanh, được ủ trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó cất dưới đất, càng để lâu thì càng thơm. Chén trước mắt này là rượu ủ sáu mươi năm, nếu tiên trưởng thích thì uống nhiều thêm.”
Rượu này ngấm rất mạnh, người phàm chỉ uống một chén là có thể say, nhưng với tu sĩ cao giai mà nói, muốn say lại không dễ, nhiều nhất chỉ say ba phần. Yến Tiêu vốn không biết mình có ham uốn ăn uống, hiện giờ mới biết có quá ít thứ xứng vào Âm Khư.
“Đây là vân cá Bắc Hải, thịt tươi ngon, vào miệng là tan, giống như mây, thân cá hấp lên rất tươi ngon, đầu cá băm ớt có thể loại bỏ khí lạnh, đây là cách ăn yêu thích của người dân bắc địa.”
“Tôm hùm dưới biển sâu, thịt tôm chắc khỏe, nước thịt thơm ngon, chỉ có tu sĩ mới có thể đến vùng biển rất sâu để bắt, bởi vậy một con tôm khó cầu.”
“Đây là măng tuyết xé, cũng là đặc sản bắc địa, tươi giòn, ngon, thơm, vào miệng sinh hương, ngay cả Thôn Thiên thần tôn cũng thèm ăn miếng này.”
Thiên Thịnh chân nhân giới thiệu một món, Yến Tiêu ăn một món, ánh mắt càng ngày càng sáng, cầm đũa cũng càng lúc càng nhanh.
— Thảo nào những tên tà tu đó liều chết cũng muốn quay lại nhân gian ….
— Nhân gian này, cũng rất ngon …
Thiên Trụ Môn cách cảng Vân Mộng chỉ mấy chục dặm, với tu sĩ mà nói đi đường như gió, không đến nửa canh giờ là có thể đến nơi.
Bàng Tiểu Long là tên lắm mồm nhiều chuyện, Yến Tiêu chỉ cần thỉnh thoảng ừm một tiếng, là có thể mở hộp trò chuyện của hắn, để hắn lải nhải một hồi lâu. Dọc đường đi Yến Tiêu cũng biết về lai lịch của Thiên Trụ Môn, chỉ là phân biệt không rõ đạo sĩ béo này đến tột cùng có mấy phần phóng đại. Ở trong miệng hắn nói, Thiên Trụ Môn vốn là núi cao nguy nga chống đỡ cân bằng trời đất, cao vút tầng mây, người phàm không thể chạm tới, mấy vạn năm trước Thần giới đại chiến, núi Thiên Trụ sụp đổ, trời khuyết đất trũng xuống, nhân gian một nửa là biển lửa một nửa là đại dương mênh mông. Tiên hiền Nhân tộc hiến tế thỉnh Hỗn Độn Châu – chí bảo khai thiên ra, dùng Hỗn Độn Châu tu sửa trời khuyết, nhân gian mới khôi phục hòa bình yên ổn. Sau này mọi người vì tưởng niệm vô số tiên hiền Nhân tộc hy sinh, liền đúc tượng Thần Nông, lập Thần Nông Tế.
“Thần Nông Tế hai mươi lăm năm trước, là đại tế trăm năm một lần. Mỗi lần đại tế, Đạo Minh trăm môn ngàn tông đều sẽ tham gia một lần hội luận đạo Thần Nông, đệ tử trẻ tuổi trong các môn phái luận đạo tỷ thí, kẻ thắng có thể vang danh thiên hạ. Vốn dĩ Đạo Minh chuẩn bị thất bảo muốn làm phần thưởng, ai mà biết Phượng Thiên Linh kia đến đánh cắp, ngay cả Minh Tiêu pháp tôn cũng không tính ra lai lịch của người nọ. Nghe nói lần này Âm Khư dị biến, chính là bởi vì Dẫn Phượng Tiêu hiện thế, đây chính là một trong số thất bảo năm đó, nếu ai có thể có được Dẫn Phượng Tiêu, là có thể tìm được Phượng Thiên Linh, cũng có thể tìm được thất bảo mất tích …”
Bàng Tiểu Long nói với vẻ mặt đầy mê hoặc, như thể đang bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng tuyệt đẹp khi mình có được Dẫn Phượng Tiêu và nổi danh giới tu đạo.
Yến Tiêu không lưu tình đánh gãy tưởng tượng của hắn: “Vô luận là ai có được Dẫn Phượng Tiêu, cuối cùng đều trở về tay Đạo Minh.”
Bàng Tiểu Long nghe vậy, ủ rũ mà nhún bả vai: “Nói cũng phải, nhưng chắc là có chút phần thưởng nhỉ …”
Yến Tiêu không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi không phải nói Thiên Trụ Môn ở chỗ này sao?”
Bàng Tiểu Long nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiên trưởng, chúng ta tới rồi.”
Yến Tiêu nghi hoặc nói: “Tới rồi?”
Bàng Tiểu Long vui mừng liên tục gật đầu, tay bụ bẫm chỉ về phía trước: “Kia chính là Thiên Trụ Môn, Thiên Trụ Môn chúng ta ở trên núi.”
Yến Tiêu nhìn sườn núi nhỏ trước mắt cao không đến trăm trượng, khẽ nhíu mày — đây là trụ trong trời đất cao vút tầng mây, nguy nga mấy vạn trượng, chống đỡ trời đất trong miệng đạo sĩ béo?
Nàng bắt đầu hoài nghi từng câu đạo sĩ béo nói trước đó, ác quỷ Âm Khư nói chuyện còn thành thật hơn hắn, vị trí Diêm Tôn nàng đây nên cho hắn ngồi.
Bàng Tiểu Long nhìn ra nghi ngờ của Yến Tiêu, vội vàng giải thích: “Vốn dĩ Thiên Trụ Môn quả thực cao vút tầng mây, nhưng mà sau đó bị Thần tộc đụng đổ …”
Yến Tiêu cười lạnh một tiếng: “Đụng đổ? Lấy cái xẻng xúc cũng không bằng phẳng như vậy.”
Bàng Tiểu Long cười gượng gãi đầu: “Tiểu nhân không nói dối, các đại chưởng môn đời trước của chúng ta đều nói như vậy.”
Bàng Tiểu Long dẫn Yến Tiêu lên núi, sườn núi này cao trăm trượng, Yến Tiêu nhẹ nhàng sợ rằng bay vượt qua đỉnh, chỉ là Bàng Tiểu Long chưa học được thuật ngự không, hai người chỉ có thể leo lên bậc thang, nhưng núi ngắn đường bằng phẳng, chỉ chốc lát là tới cửa.
Trên tháp cổng dãi dầu sương gió có khắc ba chữ lớn “Thiên Trụ Môn”, kiểu chữ khác với phương pháp viết hiện tại, dường như được khắc từ những nét vẽ từ sách cổ. Trước sân trồng hai cây thông, giữa cây thông mắc một chiếc võng lưới, một tên đạo sĩ gầy đang nằm trên võng ngủ ngon lành, chổi vứt sang một bên.
Bàng Tiểu Long vội vàng chạy đến, đánh thức đồng môn đang ngủ gà ngủ gật, quát to giọng: “Phùng Tiểu Trúc, còn không mau dậy đi, khách quý tới rồi!”
Phùng Tiểu Trúc bị đánh thức từ trong mộng đẹp bừng tỉnh, võng đong đưa một cái ngã nhào xuống, mông chạm đất đau đến kêu ai da một tiếng, đang định nổi cáu, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và minh diễm của Yến Tiêu, giống như Bàng Tiểu Long, hắn cũng ngây người một lúc, mới để ý đến trang phục của Yến Tiêu.
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, cung cung kính kính hành lễ: “Bái kiến tiên trưởng.”
So với Bàng Tiểu Long có cốt khí, hắn ít ra còn đứng hành lễ.
Yến Tiêu khẽ gật đầu.
Bàng Tiểu Long đá vào chân Phùng Tiểu Trúc, nói: “Tiên trưởng bị thương, ngươi mau đi bẩm báo chưởng môn, mở tụ linh pháp trận ra.”
Phùng Tiểu Trúc nghe vậy lập tức gật đầu, xoay người chạy vào trong, Bàng Tiểu Long lúc này mới cười nịnh nọt nói với Yến Tiêu: “Khiến tiên trưởng chê cười.”
Yến Tiêu nhìn xung quanh, không để bụng biến cố nhỏ này. Thiên Trụ Môn này tuy nhỏ, hoàn cảnh lại không tệ, cũng là nơi yên tĩnh.
Yến Tiêu đi theo Bàng Tiểu Long đi vào chính điện, chưởng môn đã được bẩm báo mặt đầy tươi cười đi ra đón. Trên dưới trong môn này một đường nịnh nọt lấy lòng, sợ rằng đều là công dạy dỗ của chưởng môn.
Tuy nói là chính điện, nhưng chỉ là bảy tám bước vuông, ngọn nến trên bàn thờ gần như đã cháy hết, làn khói xanh mờ nhạt làm mờ khuôn mặt của người nọ. Yến Tiêu nhìn vài lần, chỉ thấy một bóng hình cao thẳng, người trẻ tuổi đứng khoanh tay, vạn năm sương gió làm mờ khuôn mặt, nhưng thoạt nhìn dường như rất giống một nữ tử hiên ngang mạnh mẽ.
“Bần đạo Thiên Thịnh chân nhân, vị tiên trưởng này có lễ.” chưởng môn Thiên Trụ Môn vẻ ngoài thoạt nhìn bốn năm chục tuổi, tuổi tác thật sự đã hơn một trăm tuổi, tu vi dừng bước ở Kim đan, cả đời này chỉ như vậy.
Thiên Trụ Môn này trên dưới chỉ mười mấy người, tu vi cao nhất chính là tên Kim đan mặt tròn này, Yến Tiêu đánh giá qua thì trong lòng hiểu rõ, như cũ duy trì kiêu căng của con cháu tiên môn, không để bọn họ vào mắt.
“Nghe đệ tử nói, tiên trưởng bị thương cần linh thạch và pháp trận dưỡng thương, Thiên Trụ Môn chúng ta tuy rằng không lớn, linh thạch vẫn có một ít, trên núi cũng có một cái tụ linh pháp trận, nếu tiên trưởng không chê thì đi theo bần đạo.”
Thiên Thịnh chân nhân đi trước dẫn đường, cẩn thận hỏi: “Không biết vị tiên trưởng này xưng hô thế nào?”
“Yến Tiêu.” Yến Tiêu không giấu giếm, bởi vì theo nàng thấy, mấy người này sống không được bao lâu nữa, đối với người chết mói một câu thật, cũng không sao cả.
Từ lúc bắt đầu đi theo đạo sĩ béo đến Thiên Trụ Môn, nàng đã tồn tại lòng diệt môn, bởi vì lúc ấy nàng nhìn ra rắp tâm bất lương của tên đạo sĩ béo.
Đạo sĩ béo này nếu đã nhận ra đạo bào trên người nàng thuộc về Thần Tiêu Phái, vậy hẳn là rõ ràng tu sĩ Thần Tiêu Phái am hiểu tụ linh pháp trận nhất, mặc dù bị thương nhưng cũng có thể tự bày trận chữa thương, tại sao phải tự xưng trong Thiên Trụ Môn có tụ linh pháp trận, dẫn nàng vào trong môn? Sợ rằng câu kia chỉ là đang thử, cũng là đang kéo dài thời gian, lo lắng mình mất mạng dưới tay Yến Tiêu, mới đưa Thiên Trụ Môn ra làm mồi nhử.
Huống hồ Minh Giám pháp trận giám sát Âm Khư của Đạo Minh cách cũng chỉ hơn trăm dặm, dựa theo lẽ thường, tu sĩ bị thương nên đến Minh Giám pháp trận tìm người của Đạo Minh xin giúp đỡ, làm sao nửa đường xin giúp đỡ với một tên tu sĩ tu vi thấp, còn muốn Thiên Trụ Môn tương trợ?
Đủ loại chỗ không hợp lẽ thường, chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn thì có thể phát hiện dị thường, mà đạo sĩ béo hồn nhiên chưa phát hiện, đại hiến ân cần, tất nhiên có giả. Có lẽ cho rằng nàng là tà tu từ trong Âm Khư chạy ra, muốn dẫn nàng vào trong Thiên Trụ Môn, lại tập hợp lực lượng của môn phái và đại trận bảo vệ núi để giết chết nàng.
Yến Tiêu ngược lại không sợ, giờ phút này nàng quả thực cần lượng lớn linh thạch chữa thương, nếu Thiên Trụ Môn đối với nàng không có ý tốt, vậy nàng liền diệt môn đoạt bảo, tuy giờ trọng thương suy yếu, nhưng giết một vài người cũng có thể.
Dọc đường đạo sĩ béo kể lại thổi phồng lịch sử của Thiên Trụ Môn bọn họ đã lâu, truyền thừa vạn năm cỡ nào, trong lòng nàng còn có vài phần kiêng kị, nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy môn đình rách nát này, nàng thật là kinh ngạc.
Đạo sĩ béo này lấy đâu ra tự tin cảm thấy có thể giết được nàng? Chỉ bằng mười mấy người trong môn bọn họ, chưởng môn tu vi cao nhất cũng chỉ là tên Kim đan không còn nhiều dương thọ, sợ rằng con chó trông cửa kia còn hung mãnh hơn ông ta, nàng căn bản không cần dùng đến Sổ Sinh Tử, Tiêu Hồn Liên vung lên, Thiên Trụ Môn truyền thừa này sẽ cắt đứt đến sạch sẽ.
Yến Tiêu vẫn cảnh giác mười phần đi theo Thiên Thịnh chân nhân đi vào bên trong, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn có yêu, Thiên Trụ Môn truyền thừa vạn năm này nói không chừng thực sự có chỗ hơn người ….
Đi qua đại điện không xa, đi tới một căn nhà thanh tịnh, căn nhà trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng xung quanh được quét dọn sạch sẽ, khiến Yến Tiêu kinh ngạc chính là, có một bé gái năm sáu tuổi đang ngồi ở cửa. Bé gái mặc áo khoác, khuôn mặt nhỏ giống như trái đào, tóc đen mềm mại được buộc cẩn thận thành hai búi màu đỏ, trông giống như hai chiếc đèn lồ|\|g đỏ. Lúc mọi người đến, bé gái kia đang ngồi nặn người tuyết, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra một đôi mắt đen nhánh to tròn.
“Sư phụ.” bé gái nhe răng cười, nhảy lên nhảy xuống đi về phía Thiên Thịnh chân nhân.
Yến Tiêu cảnh giác nắm chặt Tiêu Hồn Liên — Nơi này đúng lúc là chỗ vào, sau có vây quanh, trước có kỳ binh, bé gái này nhìn có vẻ không có tu vi, chẳng lẽ là thủ thuật che mắt?
Thiên Thịnh chân nhân theo bản năng vươn tay bế bé gái lên, cười đến mức đôi mắt híp lại, mới đột nhiên ý thức được còn có khách quý ở bên, vội vàng nghiêm mặt nói: “Hôm nay làm xong bài tập chưa? Sao lại ra ngoài này chơi?”
“Gia Gia làm xong rồi.” bé gái đắc ý giương khuôn mặt nhỏ lên, tự cho là không có ai phát hiện mà nhìn chằm chằm Yến Tiêu.
“Khụ khụ …” Thiên Thịnh chân nhân ho khan hai tiếng, vội nói, “Tiên trưởng chớ trách, đây là đệ tử nhỏ nhất trong môn, không biết lễ nghĩa, va phải tiên trưởng. Gia Gia, mau bái kiến tiên trưởng.”
Gia Gia như hiểu như không giơ tay chắp lại hành lễ, giọng sữa nói: “Bái kiến tiên trưởng …”
Yến Tiêu nắm chặt Tiêu Hồn Liên, chần chờ một lát, mới nói: “Không cần đa lễ.”
Thiên Thịnh chân nhân đưa bé gái tên Gia Gia cho đạo sĩ gầy Phùng Tiểu Trúc, rồi xoay người nói với Yến Tiêu: “Tiên trưởng mời đi bên này, đây chính là tụ linh pháp trận.”
Bàng Tiểu Long đẩy cửa tĩnh thất ra, đối diện chỗ cửa lớn treo một bức tranh, viết dòng chữ “Tư Tề”, xem ra là chữ của Thiên Thịnh chân nhân. Phòng không lớn, mọi thứ lại đầy đủ, trong phòng đàn hương bay nhàn nhạt, khiến người ngưng thần tĩnh khí, vào cửa quẹo phải chính là chỗ tụ linh pháp trận, trong pháp trận bày một khối đệm hương bồ, nhìn cũng có chút cũ.
Môn phái này từ trên xuống dưới đều lộ ra quỷ dị và nghèo.
Yến Tiêu không hiểu pháp trận, nhưng tụ linh pháp trận chính là pháp trận lúc tu sĩ tu hành thường dùng đến nhất, nàng nhìn xung quanh không phát giác dị thường. Nàng vốn cho rằng bọn họ sẽ thiết lập bẫy trong pháp trận, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn chưa phát hiện nơi thiết lập bẫy là ở chỗ nào.
Xem ra là cao thủ …
Yến Tiêu không mất cảnh giác, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Đạo sĩ béo được chỉ thị, từ trong kho lấy ra một rương đầy ắp linh thạch, cung cung kính kính đặt ở trước mặt Yến Tiêu.
“Tiên trưởng, đây là linh thạch thượng phẩm trong môn chúng ta tích góp nhiều năm, hy vọng có thể giúp ngài chữa thương.” Thiên Thịnh chân nhân không dám liếc nhìn linh thạch, sợ nhìn một cái sẽ đau lòng.
Yến Tiêu nhìn lướt qua linh thạch, những linh thạch thượng phẩm này ẩn chứa linh lực thuần khiết hơn hơn rất nhiều so với thứ nàng cướp được từ Bàng Tiểu Long, chỉ cần hấp thụ một nửa, phối hợp với tụ linh pháp trận điều tức, liền có thể khôi phục bảy phần thương thế. Linh thạch còn lại thì mang theo bên mình, hiện giờ nhân gian linh khí loãng, nàng thường xuyên có cảm giác mệt mỏi, hiện giờ hấp thụ một ít linh lực mới có thể khiến bản thân duy trì ở trạng thái tốt nhất.
Yến Tiêu hài lòng khẽ mỉm cười: “Đa tạ đạo hữu.”
Thiên Thịnh chân nhân lúc này mới thấy Yến Tiêu lộ ra nụ cười, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhàng rất nhiều: “Vậy không quấy rầy tiên trưởng chữa thương, bần đạo bảo đệ tử chờ ở ngoài cửa, nếu có yêu cầu, tiên trưởng cứ tùy ý sai bảo.”
Sau đó Thiên Thịnh chân nhân dẫn đệ tử lui ra, sắc mặt Yến Tiêu mới lạnh xuống.
Vô luận những người này đang dùng là âm mưu gì, ít nhất bây giờ linh thạch đã ở trong tay, khôi phục linh lực mới là việc cấp bách.
“A Nam.” Yến Tiêu gọi một tiếng, bóng người A Nam lập tức hiện lên bên cạnh, “Ngươi giúp bổn tọa hộ pháp.”
A Nam nói: “Tôn chủ, bọn họ sẽ mật báo cho Đạo Minh chứ?”
“Không sao, đợi thương thế của bổn tọa khỏi hẳn, người Đạo Minh tới mấy tên thì giết bằng đấy tên.” trong mắt Yến Tiêu lộ ra một tia tàn nhẫn, “Tốt nhất trên người bọn họ cũng có linh thạch, đỡ khiến bổn tọa tìm kiếm khắp nơi.”
A Nam hiểu rõ gật đầu.
Yến Tiêu xoay người ngồi xuống giữa pháp trận, giơ tay một ngoắc, linh thạch thượng thẩm giống như ngọn núi nhỏ kia tức khắc bay về phía nàng, chất đầy xung quanh, ở dưới tác dụng của tụ linh pháp trận, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Linh lực cuồn cuộn gần như ngưng thành thực chất, Yến Tiêu giống như đang tắm trong suối nước nóng, tham lam hấp thụ linh khí nồng đậm tràn ngập trong pháp trận, thương mới tật cũ đã chịu trong Âm Khư ở dưới linh khí dần dần phục hồi như cũ.
Thấy Yến Tiêu rơi vào trạng thái hôn mê, A Nam lập tức nghiêm túc quan sát, tai nghe tám phương, cảnh giác và chú ý đến tiếng vang dị động xung quanh.
“Vị tiên trưởng đó thực sự quá đẹp …” cách hai cảnh cửa, giọng nói nơi xa vẫn bay vào trong tai A Nam, nói chuyện chính là Bàng Tiểu Long, “Lúc ấy ta còn tưởng rằng đó là tiên nữ hạ phàm.”
“Đệ tử cốt lõi của Thần Tiêu Phái, đó còn không phải là tiên nữ sao? Nghe nói đạo bào trên người nàng là loại đặc chế, đệ tử tầm thường không mặc được đâu, ngay cả những tên tu sĩ Thần Tiêu Phái ở Minh Giám pháp trận nhìn thấy đều cung cung kính kính.”
“Khà khà, nói như ngươi chính mắt nhìn thấy ấy nhỉ, Bàng gia ta mới là người duy nhất gặp qua đệ tử thân truyền! Mười năm trước lúc kết trận Minh Giám pháp trận, ta nhìn thấy một vị tiên trưởng từ đằng xa, bằng không ta sao có thể nhanh nhẹ như vậy, vừa thấy liền quỳ sao?”
Nói đến mình quỳ tốt như thế nào, Bàng Tiểu Long không có chút thẹn thùng nào, ngược lại đắc ý dạt dào. Mà Phùng Tiểu Trúc nghe xong cũng không kinh thường chút nào, chỉ có hâm mộ.
“Sư huynh, huynh chính là đụng phải cơ duyên lớn đó! Còn may huynh quỳ mau, mời tiên trưởng đến Thiên Trụ Môn của chúng ta, nếu đi đến nơi khác, có duyên này không phải sẽ mất sao? Đều nói tu sĩ vì cầu không nhiễm nhân quả, có ơn tất báo, huynh nói chúng ta giúp Thần Tiêu Phái một việc lớn như vậy, bọn họ sẽ cho chúng ta đồ tốt gì …”
“Ngươi thật thô tục, sư phụ thường nói, cho đi lòng tốt đừng mong báo đáp, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn những gì ngươi muốn …”
“Ngươi xem sư phụ là người keo kiệt như vậy, đều đem toàn bộ linh thạch ra, ông ấy chắc sẽ không phải muốn sáp nhập Thiên Trụ Môn chúng ta vào Thần Tiêu Phái đó chứ!”
“Sư phụ không hổ là sư phụ, nghĩ sâu xa hơn chúng ta.”
“Khà khà … Về sau chúng ta chính là đệ tử Thần Tiêu Phái …”
A Nam nghe được mày nhíu càng chặt, đám người này … hình như không giống những gì hắn nghĩ …
Là để gieo rắc sự nghi ngờ, hay thực sự đáng khinh?
Đợi Yến Tiêu hấp thụ linh thạch từ trong hôn mê tỉnh lại, sắc trời đã tối. A Nam đem toàn bộ những gì mình thám thính được kể lại đúng sự thật, sau khi Yến Tiêu nghe xong cũng là vẻ mặt mơ hồ.
“Hả? Mục đích của bọn họ, chính là gia nhập Thần Tiêu Phái?” Yến Tiêu im lặng một lát, “Không phải nói Thiên Trụ Môn truyền thừa vạn năm, lịch sử đã lâu, lấy làm tự hào …”
Sắc mặt A Nam nghiêm trọng: “Nhân gian khác với Âm Khư, toàn là tràn ngập nói dối.”
Yến Tiêu xoa mày: “Thực sự khiến người khó hiểu, thôi vậy, bất luận bọn họ có mưu đồ gì, hiện giờ bổn tọa đã khôi phục bảy tám phần tu vi, cũng không có gì quá lo lắng.”
Linh thạch còn lại chưa dùng nàng đều cất vào trong túi Giới Tử mang đi.
Yến Tiêu đẩy cửa đi ra ngoài, Bàng Tiểu Long sớm đã đợi ở cửa, cười nịnh nọt nói: “Tiên trưởng mạnh khỏe, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời tiên trưởng dời bước đến thiện đường.”
Nói là thiện đường, thực ra chỉ là một nơi dùng bữa cho hơn chục người, hiển nhiên đã được dọn dẹp cẩn thận vào buổi chiều, bàn ăn bát tiên* cũng bày đầy những món ăn tinh xảo, chỉ dịp tết mới làm.
(Bàn vuông to, mỗi phía ngồi được hai người)
Tu sĩ cao giai sớm đã tích cốc, nhưng có nhiều người vẫn sẽ ăn một số món ăn trân quý, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Đặc biệt là mỗi vùng đều có nguyên liệu nấu ăn đặc biệt, vị tươi ngon lại ẩn chứa linh khí, ngay cả tu sĩ ăn vào cũng có lợi cho cơ thể và tăng cường cơ thể.
Thiên Thịnh chân nhân cười mời Yến Tiêu ngồi ghế trên: “Sắc mặt tiên trưởng có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể khỏi hẳn.”
Yến Tiêu gật đầu nói: “Cử chỉ trượng nghĩa của Thiên Trụ Môn, Thần Tiêu Phái nhớ kỹ.”
Thần Tiêu Phái nhớ kỹ, nhưng không có quan hệ gì với Yến Tiêu nàng.
Thiên Thịnh chân nhân nghe xong lời này cuối cùng lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng: “Trừ tà trừ ma, là trách nhiệm của chúng ta, nếu không có các tiên trưởng của Thần Tiêu Phái thay trời hành đạo, thì lấy đâu ra Vân Mộng hòa bình yên ổn được. Bần đạo kính tiên trưởng một chén.”
Thiên Thịnh chân nhân trịnh trọng nói rồi nâng chén kính Yến Tiêu.
Yến Tiêu không sợ độc, cũng nâng chén uống. Rượu này khác biệt rất lớn với rượu Âm Khư, rượu Âm Khư đều mang theo năm phần độc tính, tất cả tốt đẹp cùng với đau đớn, mà rượu nhân gian này lại mát lạnh mang theo ngọt lành, khiến cuống lưỡi người sinh mới, dư vị vô cùng.
Cuộc đời Yến Tiêu chưa từng hưởng thụ mỹ vị như này, không khỏi kinh ngạc chớp chớp mắt.
Thiên Thịnh chân nhân dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Yến Tiêu, có đắc ý nói: “Rượu này tên là ‘Thiên thượng lai’, chính là rượu bí mật độc đáo của chúng ta, được làm từ nước không có rễ từ sông băng, trộn với hoa lan cỏ thơm, quả ngọt và mận xanh, được ủ trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó cất dưới đất, càng để lâu thì càng thơm. Chén trước mắt này là rượu ủ sáu mươi năm, nếu tiên trưởng thích thì uống nhiều thêm.”
Rượu này ngấm rất mạnh, người phàm chỉ uống một chén là có thể say, nhưng với tu sĩ cao giai mà nói, muốn say lại không dễ, nhiều nhất chỉ say ba phần. Yến Tiêu vốn không biết mình có ham uốn ăn uống, hiện giờ mới biết có quá ít thứ xứng vào Âm Khư.
“Đây là vân cá Bắc Hải, thịt tươi ngon, vào miệng là tan, giống như mây, thân cá hấp lên rất tươi ngon, đầu cá băm ớt có thể loại bỏ khí lạnh, đây là cách ăn yêu thích của người dân bắc địa.”
“Tôm hùm dưới biển sâu, thịt tôm chắc khỏe, nước thịt thơm ngon, chỉ có tu sĩ mới có thể đến vùng biển rất sâu để bắt, bởi vậy một con tôm khó cầu.”
“Đây là măng tuyết xé, cũng là đặc sản bắc địa, tươi giòn, ngon, thơm, vào miệng sinh hương, ngay cả Thôn Thiên thần tôn cũng thèm ăn miếng này.”
Thiên Thịnh chân nhân giới thiệu một món, Yến Tiêu ăn một món, ánh mắt càng ngày càng sáng, cầm đũa cũng càng lúc càng nhanh.
— Thảo nào những tên tà tu đó liều chết cũng muốn quay lại nhân gian ….
— Nhân gian này, cũng rất ngon …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro