Chương 8
Dậu Nguyệt Nghiệp
2025-03-31 07:45:38
18.
Mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài đập cửa, thấy tôi không chịu ra thì bắt đầu chuyển sang dùng nắm đ.ấ.m đập cửa, dùng chân đá cửa, dùng cơ thể đ.â.m vào cửa, cứ như đã phát đ.i.ê.n rồi.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, người ướt đẫm mồ hôi, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Bây giờ là hai giờ bốn mươi phút sáng.
Từ lúc bọn họ đến tới hiện tại mới chỉ hơn nửa tiếng, thế nhưng với tôi cứ như đã qua cả một thế kỷ rồi.
Nhà của chúng tôi ở trong một chưng cư, thiết kế hai nhà nằm đối diện nhau, nhà đối diện đã về quê thăm ông bà rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Thế nhưng âm thanh đạp cửa của mẹ chồng tôi quá lớn, một lúc sau thì cả hai tầng trên dưới đều ra quát mắng bảo “yên lặng đi.”
Không ngờ sau khi nghe họ quát như vậy thì bên ngoài thật sự im lặng.
Tôi vừa định thở phào một hơi, mắt lại nhìn thấy một bóng đen đang ghé vào cửa thuỷ tinh ở ban công phòng khách.
Dì Ba đã dán một tấm bùa lên đó, bên ngoài truyền đến một tiếng “kít kít” như có người đang hì hì nở nụ cười.
Sau đó, rất nhiều chấm đen nhỏ bắt đầu va vào cửa kính ở phòng khách, trên tấm kính rất nhanh bắt đầu xuất hiện vết m.á.u loang lổ.
Tôi bật đèn pin điện thoại lên xem, hoá ra là một đàn dơi.
Tôi nhớ rõ dơi sợ ánh sáng, nhìn về phía dì Ba xin ý kiến, sau đó mở hết đèn ở phòng khách lên.
Đám dơi bị ánh sáng kích thích lập tức chạy tán loạn, kêu lên “chi chi” rồi bay đi.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa ngoài ban công bỗng vang lên tiếng móng tay cào cấu.
Âm thanh này bén nhọn, giống như có vô số chiếc kim đ.â.m vào lỗ tai của tôi, khiến cho đầu óc tôi choáng váng.
Mà mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, nhất quyết gọi tôi ra bằng được, giọng nói bà ta the thé, cực kì quái dị.
Không phải tôi không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, thế nhưng nếu bây giờ báo cảnh sát, cảnh sát đến thì tôi sẽ phải mở cửa để làm biên bản, như thế vận xui sẽ theo đó mà tràn vào!
Bây giờ tôi lo lắng hai điều, một là tôi sợ người ở tầng trên hoặc tầng dưới sẽ báo cảnh sát, hai là sợ Lộ Thần đột nhiên trở về.
Càng sợ điều gì thì điều đó càng trở thành hiện thực.
Sau khi thang máy “đinh” lên một tiếng vọng ra, ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khoá vào ổ.
Tôi nhìn qua mắt mèo để quan sát, đúng là Lộ Thần về.
Vậy mà mẹ chồng tôi lại gọi Lộ Thần trở về!
Lúc này đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ năm mươi phút sáng.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế này, mỗi một giây đều chứa đựng sự giày vò khôn kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bởi vì tôi khoá trái cửa nên Lộ Thần không thể mở cửa từ bên ngoài. Một lát sau, tiếng điện thoại đổ chuông vang lên.
Tôi liếc nhìn dì Ba một cái, dì Ba lắc đầu nói:
“Sáu giờ rưỡi mới có thể ra ngoài.”
Tôi hít sâu, chuyển điện thoại thành chế độ yên lặng, không nghe máy, giả vờ như bản thân thật sự ngủ say, có thể kéo dài bao lâu thì cố gắng kéo dài bấy lâu.
19.
“Di động của Lâm Hề chắc là để chế độ yên lặng rồi, chúng ta đến khách sạn trước đi, cô ấy không biết mẹ đến nên đi ngủ mất rồi.”
“Chờ trời sáng chúng ta hẵng về. Mẹ theo con tìm chỗ nghỉ ngơi đi, thế này làm phiền hàng xóm quá.”
“Mẹ không đi, bây giờ phải khiến cho con khốn này mở cửa ra ngay!”
Giọng nói của mẹ chồng tôi the thé, ngập tràn sự tức giận.
“Mẹ, bây giờ mẹ muốn gây sự đúng không? Hôm nay mẹ sao vậy ạ? Đợi trời sáng rồi về không được ư?”
“Không được! Đến trời sáng thì chậm rồi con trai.”
Mẹ chồng tôi khóc nức nở nói.
Tôi đang muốn nghe xem Lộ Thần khuyên mẹ chồng thế nào, không ngờ cửa sổ phòng ngủ bỗng vang lên một tiếng gì đó.
Tôi và dì Ba vội vàng chạy vào phòng ngủ kiểm tra.
Một bóng người màu đen đang cố gắng dùng đầu đụng vào cửa sổ, đ.â.m đến mức lá bùa trên cửa sổ sắp rơi xuống luôn.
“Thứ đó không phải người càng không phải quỷ, nó chính là vận xui.”
Dì Ba lấy bút chu sa ra, chấm phấn vàng rồi vẽ lên cửa sổ một bức kim phù, gia cố thêm một lớp phòng ngự.
Lúc này, ngoài cửa lại vọng tới tiếng gõ cửa.
Mẹ chồng bảo rằng bà ta nằm mơ thấy tôi và Đồng Đồng gặp chuyện bất trắc, lo lắng không yên nên muốn vào xem.
Lộ Thần là người hiếu thảo nên bất đắc dĩ phải gọi cửa cùng mẹ mình.
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù ngủ say đến mấy thì vẫn sẽ nghe được, nếu vẫn tiếp tục không đáp lời, có lẽ đến cả Lộ Thần cũng sẽ nhận ra chúng tôi có vấn đề.
Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, phía chân trời, mặt trời đang dần dần ló rạng.
Kim đồng hồ lúc này đã điểm năm giờ mười lăm phút.
Vận xui kia lại tiếp tục đ.â.m mạnh vào cửa sổ ở phòng làm việc, dì Ba vật lộn cùng tôi cả đêm, lúc này đã cực kì mệt mỏi.
Dì cố gắng đi đến phòng làm việc gia cố phòng ngự, trong khi đó, tôi cầm điện thoại bấm số của cảnh sát, cho dù năm phút sau cảnh sát có đến nơi thì khi tới, họ vẫn sẽ phải xác minh thông tin. Nếu cố gắng kéo dài, chắc hẳn sẽ có thể đợi đến khi mặt trời mọc.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.
Mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài đập cửa, thấy tôi không chịu ra thì bắt đầu chuyển sang dùng nắm đ.ấ.m đập cửa, dùng chân đá cửa, dùng cơ thể đ.â.m vào cửa, cứ như đã phát đ.i.ê.n rồi.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, người ướt đẫm mồ hôi, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Bây giờ là hai giờ bốn mươi phút sáng.
Từ lúc bọn họ đến tới hiện tại mới chỉ hơn nửa tiếng, thế nhưng với tôi cứ như đã qua cả một thế kỷ rồi.
Nhà của chúng tôi ở trong một chưng cư, thiết kế hai nhà nằm đối diện nhau, nhà đối diện đã về quê thăm ông bà rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Thế nhưng âm thanh đạp cửa của mẹ chồng tôi quá lớn, một lúc sau thì cả hai tầng trên dưới đều ra quát mắng bảo “yên lặng đi.”
Không ngờ sau khi nghe họ quát như vậy thì bên ngoài thật sự im lặng.
Tôi vừa định thở phào một hơi, mắt lại nhìn thấy một bóng đen đang ghé vào cửa thuỷ tinh ở ban công phòng khách.
Dì Ba đã dán một tấm bùa lên đó, bên ngoài truyền đến một tiếng “kít kít” như có người đang hì hì nở nụ cười.
Sau đó, rất nhiều chấm đen nhỏ bắt đầu va vào cửa kính ở phòng khách, trên tấm kính rất nhanh bắt đầu xuất hiện vết m.á.u loang lổ.
Tôi bật đèn pin điện thoại lên xem, hoá ra là một đàn dơi.
Tôi nhớ rõ dơi sợ ánh sáng, nhìn về phía dì Ba xin ý kiến, sau đó mở hết đèn ở phòng khách lên.
Đám dơi bị ánh sáng kích thích lập tức chạy tán loạn, kêu lên “chi chi” rồi bay đi.
Gần như cùng lúc đó, cánh cửa ngoài ban công bỗng vang lên tiếng móng tay cào cấu.
Âm thanh này bén nhọn, giống như có vô số chiếc kim đ.â.m vào lỗ tai của tôi, khiến cho đầu óc tôi choáng váng.
Mà mẹ chồng tôi vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, nhất quyết gọi tôi ra bằng được, giọng nói bà ta the thé, cực kì quái dị.
Không phải tôi không nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, thế nhưng nếu bây giờ báo cảnh sát, cảnh sát đến thì tôi sẽ phải mở cửa để làm biên bản, như thế vận xui sẽ theo đó mà tràn vào!
Bây giờ tôi lo lắng hai điều, một là tôi sợ người ở tầng trên hoặc tầng dưới sẽ báo cảnh sát, hai là sợ Lộ Thần đột nhiên trở về.
Càng sợ điều gì thì điều đó càng trở thành hiện thực.
Sau khi thang máy “đinh” lên một tiếng vọng ra, ngoài cửa vang lên tiếng tra chìa khoá vào ổ.
Tôi nhìn qua mắt mèo để quan sát, đúng là Lộ Thần về.
Vậy mà mẹ chồng tôi lại gọi Lộ Thần trở về!
Lúc này đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ năm mươi phút sáng.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế này, mỗi một giây đều chứa đựng sự giày vò khôn kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bởi vì tôi khoá trái cửa nên Lộ Thần không thể mở cửa từ bên ngoài. Một lát sau, tiếng điện thoại đổ chuông vang lên.
Tôi liếc nhìn dì Ba một cái, dì Ba lắc đầu nói:
“Sáu giờ rưỡi mới có thể ra ngoài.”
Tôi hít sâu, chuyển điện thoại thành chế độ yên lặng, không nghe máy, giả vờ như bản thân thật sự ngủ say, có thể kéo dài bao lâu thì cố gắng kéo dài bấy lâu.
19.
“Di động của Lâm Hề chắc là để chế độ yên lặng rồi, chúng ta đến khách sạn trước đi, cô ấy không biết mẹ đến nên đi ngủ mất rồi.”
“Chờ trời sáng chúng ta hẵng về. Mẹ theo con tìm chỗ nghỉ ngơi đi, thế này làm phiền hàng xóm quá.”
“Mẹ không đi, bây giờ phải khiến cho con khốn này mở cửa ra ngay!”
Giọng nói của mẹ chồng tôi the thé, ngập tràn sự tức giận.
“Mẹ, bây giờ mẹ muốn gây sự đúng không? Hôm nay mẹ sao vậy ạ? Đợi trời sáng rồi về không được ư?”
“Không được! Đến trời sáng thì chậm rồi con trai.”
Mẹ chồng tôi khóc nức nở nói.
Tôi đang muốn nghe xem Lộ Thần khuyên mẹ chồng thế nào, không ngờ cửa sổ phòng ngủ bỗng vang lên một tiếng gì đó.
Tôi và dì Ba vội vàng chạy vào phòng ngủ kiểm tra.
Một bóng người màu đen đang cố gắng dùng đầu đụng vào cửa sổ, đ.â.m đến mức lá bùa trên cửa sổ sắp rơi xuống luôn.
“Thứ đó không phải người càng không phải quỷ, nó chính là vận xui.”
Dì Ba lấy bút chu sa ra, chấm phấn vàng rồi vẽ lên cửa sổ một bức kim phù, gia cố thêm một lớp phòng ngự.
Lúc này, ngoài cửa lại vọng tới tiếng gõ cửa.
Mẹ chồng bảo rằng bà ta nằm mơ thấy tôi và Đồng Đồng gặp chuyện bất trắc, lo lắng không yên nên muốn vào xem.
Lộ Thần là người hiếu thảo nên bất đắc dĩ phải gọi cửa cùng mẹ mình.
Động tĩnh lớn như vậy, cho dù ngủ say đến mấy thì vẫn sẽ nghe được, nếu vẫn tiếp tục không đáp lời, có lẽ đến cả Lộ Thần cũng sẽ nhận ra chúng tôi có vấn đề.
Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, phía chân trời, mặt trời đang dần dần ló rạng.
Kim đồng hồ lúc này đã điểm năm giờ mười lăm phút.
Vận xui kia lại tiếp tục đ.â.m mạnh vào cửa sổ ở phòng làm việc, dì Ba vật lộn cùng tôi cả đêm, lúc này đã cực kì mệt mỏi.
Dì cố gắng đi đến phòng làm việc gia cố phòng ngự, trong khi đó, tôi cầm điện thoại bấm số của cảnh sát, cho dù năm phút sau cảnh sát có đến nơi thì khi tới, họ vẫn sẽ phải xác minh thông tin. Nếu cố gắng kéo dài, chắc hẳn sẽ có thể đợi đến khi mặt trời mọc.
Tuy rằng mạo hiểm, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro