Chương 4
Dậu Nguyệt Nghiệp
2025-03-31 07:45:38
9.
Vừa mới rời khỏi nhà Tiết Tiêu, tôi chưa kịp đưa bát tự của con trai Tiết Tiêu cho dì Ba thì nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Đồng Đồng. Cô ấy bảo rằng không biết tại sao mà Đồng Đồng đột ngột lên cơn hen suyễn, doạ cho tôi hoảng sợ, vội vã chạy đến nhà trẻ.
Khi tôi đến nơi, giáo viên đã kịp thời cho Đồng Đồng dùng bình ô-xi. Tuy rằng tình hình ổn hơn nhưng sắc mặt của Đồng Đồng vẫn rất kém.
Tôi đau lòng ôm lấy con, đưa con bé về nhà.
“Mẹ ơi, có phải Đồng Đồng lại làm mẹ lo lắng không ạ?”
Đồng Đồng ôm cổ tôi, yếu ớt hỏi.
“Không đâu, Đồng Đồng nhà chúng ta ngoan lắm. Mẹ không lo lắng chút nào.”
Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng không để nước mắt rơi.
“Mẹ ơi, hay là mẹ với ba sinh thêm em trai đi. Sau này hai người có em trai ở cùng thì Đồng Đồng có thể yên tâm rồi.”
Nghe thế, lòng tôi cực kì đau đớn, không nhịn được mà đánh vào m.ô.n.g con bé một cái.
“Ai dạy con nói thế? Nói bậy bạ gì vậy hả! Con nghe đây, mẹ và ba chỉ cần Đồng Đồng, không cần ai nữa! Con đừng nghĩ muốn…”
Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghẹn ngào bật khóc.
Con bé hư này, thế mà dám nghĩ đến chuyện bỏ lại tôi mà ra đi.
Tôi không nhịn được vùi đầu vào cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Đồng Đồng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Mẹ đừng khóc! Đồng Đồng không nói vậy nữa, mẹ đừng khóc.”
Đồng Đồng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Đồng Đồng của mẹ, mẹ nhất định sẽ tìm ra người táng tận lương tâm đó, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cục cưng của mẹ!
Cho dù là ai đi chăng nữa, người đó nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc họ đã làm!
10.
Tôi đưa bát tự của Đông Đông, con trai Tiết Tiêu cho dì Ba, sau đó bế Đồng Đồng trở về nhà.
Đồng Đồng rất mệt mỏi, chưa về đến nơi đã ngủ thiếp đi, tôi rón rén mở cửa, bước vào rồi thì cẩn thận đóng cửa lại.
Đặt Đồng Đồng lên giường, tôi đắp chăn cho con bé, khẽ khàng trở ra.
Đúng lúc này, trong phòng làm việc vọng ra tiếng nói chuyện.
Qua giọng nói, tôi đoán là chồng tôi và mẹ chồng đang nói chuyện với nhau, vì cách một cái cửa nên tôi nghe không rõ lắm.
Ban đầu tôi không muốn nghe, bỗng dưng loáng thoáng nghe thấy tên mình, thế nên không nhịn được mà ghé tai nghe lén.
“Chỉ có mỗi Đồng Đồng đã đủ khiến con và Lâm Hề bận rộn rồi, làm sao bọn con còn sức lực để sinh thêm đứa nữa chứ?”
Đây là giọng của Lộ Thần, chồng tôi.
“Thì mẹ giúp con con chăm mà. Con có biết, nếu là thời xưa, không sinh được con trai sẽ bị người ta nói ra nói vào thế nào không!”
“Chúng ta đang sống ở thời đại nào hả mẹ? Lâm Hề sinh Đồng Đồng suýt nữa thì mất m.ạ.n.g, đâu phải mẹ không biết!”
“Đó là do sức khoẻ của Đồng Đồng không tốt, mẹ thấy, con bé như vậy chắc cũng chỉ sống được không đến ba năm nữa thôi, nếu con bé không còn, Lâm Hề có thể chịu nổi không đây?”
Nhắc đến tôi, Lộ Thần bỗng dưng im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cho dù có sinh thêm một đứa nữa, chưa chắc sẽ là con trai.”
Lộ Thần im lặng khoảng mười giây, sau đó mới nói ra một câu như vậy.
“Yên tâm, mẹ có phương thuốc cổ truyền…”
Câu kế tiếp nói quá nhỏ nên tôi không nghe rõ nữa.
Nhưng lời mẹ chồng nói Đồng Đồng sẽ sống không quá ba năm nữa khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tại sao bà ấy lại dám chắc chắn ba năm nữa Đồng Đồng sẽ qua đời?
Trong đầu tôi chợt loé lên điều gì đó, thế nhưng ý nghĩ này biến mất quá nhanh khiến tôi không bắt kịp.
Đang mải nghĩ ngợi, dì Ba nhắn tin đến cho tôi, nói bát tự của con trai Tiết Tiêu và Đồng Đồng không phù hợp.
Vậy nên, tôi tạm thời loại trừ Tiết Tiêu.
Vậy thì, hiện tại chỉ còn sự thật mà tôi không muốn đối mặt nhất.
11.
Tôi ít khi về quê của Lộ Thần, hình như lúc Đồng Đồng khoảng 2 tuổi có về đúng một lần.
Lộ Thần có một người em họ, cậu ta được chú tư của anh ấy nhận làm con thừa tự, hình như sức khoẻ không tốt lắm, kết hôn trước tôi và Lộ Thần một năm.
Cậu ta vẫn luôn uống thuốc Đông y để chữa trị, sinh được một đứa con trai, thằng bé ra đời sau Đồng Đồng khoảng nửa năm.
Con của cậu ta mới sinh ra đã yếu ớt, mắc bệnh hen suyễn, một tuổi rưỡi mà vẫn chưa biết đi.
Vậy là… Mẹ chồng tôi lấy quần áo của Đồng Đồng cho con trai của em họ Lộ Thần ư?
Hơn nữa, tôi nhớ mang máng, chú tư của Lộ Thần thời trẻ từng đến Nam Á làm công, trong nhà có rất nhiều tượng thần, cả người u ám, suốt ngày im lặng không nói chuyện, cực kì quái lạ.
Càng nghĩ càng sợ, sau lưng tôi toát đầy mồ hôi, mồ hôi từ từ chảy xuống cứ như vô số con kiến đang bò trên lưng tôi vậy.
Đúng lúc này, trong thư phòng vang lên tiếng bước chân, hình như bọn họ đang ra ngoài.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ tủ giày cạnh cửa ra vào, giả vờ đang thay giày.
“Lâm Hề về rồi hả con? Con về từ bao giờ, sao mẹ không nghe thấy tiếng gì vậy?”
Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó bà hỏi một câu, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi cười gượng mấy tiếng, nói:
“Con vừa mới về, hôm nay Đồng Đồng phát bệnh, con đưa con bé về nhà luôn.”
“Đồng Đồng đâu em?”
Lộ Thần đi ra.
“Đang ngủ, em vừa bế con về phòng.”
May mà phòng ngủ của Đồng Đồng ngay bên ngoài, không cùng một hướng với phòng làm việc.
Lộ Thần và mẹ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Tôi siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đi vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì Ba về những gì mình vừa phát hiện ra.
Dì Ba nói, tìm được manh mối là tốt rồi.
Vừa mới rời khỏi nhà Tiết Tiêu, tôi chưa kịp đưa bát tự của con trai Tiết Tiêu cho dì Ba thì nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Đồng Đồng. Cô ấy bảo rằng không biết tại sao mà Đồng Đồng đột ngột lên cơn hen suyễn, doạ cho tôi hoảng sợ, vội vã chạy đến nhà trẻ.
Khi tôi đến nơi, giáo viên đã kịp thời cho Đồng Đồng dùng bình ô-xi. Tuy rằng tình hình ổn hơn nhưng sắc mặt của Đồng Đồng vẫn rất kém.
Tôi đau lòng ôm lấy con, đưa con bé về nhà.
“Mẹ ơi, có phải Đồng Đồng lại làm mẹ lo lắng không ạ?”
Đồng Đồng ôm cổ tôi, yếu ớt hỏi.
“Không đâu, Đồng Đồng nhà chúng ta ngoan lắm. Mẹ không lo lắng chút nào.”
Tôi ngẩng cao đầu, cố gắng không để nước mắt rơi.
“Mẹ ơi, hay là mẹ với ba sinh thêm em trai đi. Sau này hai người có em trai ở cùng thì Đồng Đồng có thể yên tâm rồi.”
Nghe thế, lòng tôi cực kì đau đớn, không nhịn được mà đánh vào m.ô.n.g con bé một cái.
“Ai dạy con nói thế? Nói bậy bạ gì vậy hả! Con nghe đây, mẹ và ba chỉ cần Đồng Đồng, không cần ai nữa! Con đừng nghĩ muốn…”
Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghẹn ngào bật khóc.
Con bé hư này, thế mà dám nghĩ đến chuyện bỏ lại tôi mà ra đi.
Tôi không nhịn được vùi đầu vào cơ thể nhỏ bé yếu đuối của Đồng Đồng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Mẹ đừng khóc! Đồng Đồng không nói vậy nữa, mẹ đừng khóc.”
Đồng Đồng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Đồng Đồng của mẹ, mẹ nhất định sẽ tìm ra người táng tận lương tâm đó, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cục cưng của mẹ!
Cho dù là ai đi chăng nữa, người đó nhất định phải chịu trách nhiệm cho việc họ đã làm!
10.
Tôi đưa bát tự của Đông Đông, con trai Tiết Tiêu cho dì Ba, sau đó bế Đồng Đồng trở về nhà.
Đồng Đồng rất mệt mỏi, chưa về đến nơi đã ngủ thiếp đi, tôi rón rén mở cửa, bước vào rồi thì cẩn thận đóng cửa lại.
Đặt Đồng Đồng lên giường, tôi đắp chăn cho con bé, khẽ khàng trở ra.
Đúng lúc này, trong phòng làm việc vọng ra tiếng nói chuyện.
Qua giọng nói, tôi đoán là chồng tôi và mẹ chồng đang nói chuyện với nhau, vì cách một cái cửa nên tôi nghe không rõ lắm.
Ban đầu tôi không muốn nghe, bỗng dưng loáng thoáng nghe thấy tên mình, thế nên không nhịn được mà ghé tai nghe lén.
“Chỉ có mỗi Đồng Đồng đã đủ khiến con và Lâm Hề bận rộn rồi, làm sao bọn con còn sức lực để sinh thêm đứa nữa chứ?”
Đây là giọng của Lộ Thần, chồng tôi.
“Thì mẹ giúp con con chăm mà. Con có biết, nếu là thời xưa, không sinh được con trai sẽ bị người ta nói ra nói vào thế nào không!”
“Chúng ta đang sống ở thời đại nào hả mẹ? Lâm Hề sinh Đồng Đồng suýt nữa thì mất m.ạ.n.g, đâu phải mẹ không biết!”
“Đó là do sức khoẻ của Đồng Đồng không tốt, mẹ thấy, con bé như vậy chắc cũng chỉ sống được không đến ba năm nữa thôi, nếu con bé không còn, Lâm Hề có thể chịu nổi không đây?”
Nhắc đến tôi, Lộ Thần bỗng dưng im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cho dù có sinh thêm một đứa nữa, chưa chắc sẽ là con trai.”
Lộ Thần im lặng khoảng mười giây, sau đó mới nói ra một câu như vậy.
“Yên tâm, mẹ có phương thuốc cổ truyền…”
Câu kế tiếp nói quá nhỏ nên tôi không nghe rõ nữa.
Nhưng lời mẹ chồng nói Đồng Đồng sẽ sống không quá ba năm nữa khiến trái tim tôi hẫng đi một nhịp.
Tại sao bà ấy lại dám chắc chắn ba năm nữa Đồng Đồng sẽ qua đời?
Trong đầu tôi chợt loé lên điều gì đó, thế nhưng ý nghĩ này biến mất quá nhanh khiến tôi không bắt kịp.
Đang mải nghĩ ngợi, dì Ba nhắn tin đến cho tôi, nói bát tự của con trai Tiết Tiêu và Đồng Đồng không phù hợp.
Vậy nên, tôi tạm thời loại trừ Tiết Tiêu.
Vậy thì, hiện tại chỉ còn sự thật mà tôi không muốn đối mặt nhất.
11.
Tôi ít khi về quê của Lộ Thần, hình như lúc Đồng Đồng khoảng 2 tuổi có về đúng một lần.
Lộ Thần có một người em họ, cậu ta được chú tư của anh ấy nhận làm con thừa tự, hình như sức khoẻ không tốt lắm, kết hôn trước tôi và Lộ Thần một năm.
Cậu ta vẫn luôn uống thuốc Đông y để chữa trị, sinh được một đứa con trai, thằng bé ra đời sau Đồng Đồng khoảng nửa năm.
Con của cậu ta mới sinh ra đã yếu ớt, mắc bệnh hen suyễn, một tuổi rưỡi mà vẫn chưa biết đi.
Vậy là… Mẹ chồng tôi lấy quần áo của Đồng Đồng cho con trai của em họ Lộ Thần ư?
Hơn nữa, tôi nhớ mang máng, chú tư của Lộ Thần thời trẻ từng đến Nam Á làm công, trong nhà có rất nhiều tượng thần, cả người u ám, suốt ngày im lặng không nói chuyện, cực kì quái lạ.
Càng nghĩ càng sợ, sau lưng tôi toát đầy mồ hôi, mồ hôi từ từ chảy xuống cứ như vô số con kiến đang bò trên lưng tôi vậy.
Đúng lúc này, trong thư phòng vang lên tiếng bước chân, hình như bọn họ đang ra ngoài.
Tôi vội vàng chạy đến chỗ tủ giày cạnh cửa ra vào, giả vờ đang thay giày.
“Lâm Hề về rồi hả con? Con về từ bao giờ, sao mẹ không nghe thấy tiếng gì vậy?”
Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì sửng sốt, sau đó bà hỏi một câu, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi cười gượng mấy tiếng, nói:
“Con vừa mới về, hôm nay Đồng Đồng phát bệnh, con đưa con bé về nhà luôn.”
“Đồng Đồng đâu em?”
Lộ Thần đi ra.
“Đang ngủ, em vừa bế con về phòng.”
May mà phòng ngủ của Đồng Đồng ngay bên ngoài, không cùng một hướng với phòng làm việc.
Lộ Thần và mẹ chồng liếc mắt nhìn nhau một cái, không nói gì thêm.
Tôi siết chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, đi vào phòng ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho dì Ba về những gì mình vừa phát hiện ra.
Dì Ba nói, tìm được manh mối là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro