Chương 4
Tô Mạt Diệp Tử
2025-03-15 19:16:33
Ai ngờ xuống xe rồi, cô ta lại bám theo bố và em trai tôi suốt quãng đường.
Sau khi mua xong hàng, bố còn dẫn Hà Huệ đi mua quần áo và giày dép.
Trong lúc đó, có người nhầm họ thành một gia đình ba người.
Hà Huệ liền nhân cơ hội này, lấy việc mua đồ chơi ra dụ dỗ, cùng bố tôi ép em trai tôi gọi cô ta là mẹ.
Quan trọng nhất là, sau khi ăn trưa, họ đã thuê một phòng khách sạn để nghỉ trưa.
Bố và Hà Huệ vào phòng trong, để em trai tôi ngồi ngoài xem TV, buồn ngủ thì ngủ trên ghế sofa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Và rồi…
Em tôi vừa khóc vừa kể: "Anh ơi, em nhìn thấy rồi. Bên trong chỉ có một cái giường. Bố với cô Hà có phải đã ngủ chung không?"
"Trước khi vào, cô ta còn nhéo má em, nói: 'Gọi ta là mẹ mà còn không chịu, bây giờ ta sắp thành mẹ của nhóc rồi đây.'"
Em tôi còn nhỏ, chưa hiểu những lời ẩn ý kia có nghĩa gì, cũng không biết họ đã làm gì trong phòng.
Nhưng nó biết rằng, người không phải vợ chồng thì không thể ngủ chung một giường.
Nó buồn bã hỏi tôi: "Anh ơi, nếu bố ngủ chung với người khác, vậy mẹ có còn là mẹ của chúng ta không?"
Còn tôi, tôi tức giận vì họ có thể ngang nhiên làm những chuyện như vậy trước mặt một đứa trẻ!
Chuyện này nhất định phải cho mẹ biết.
Nếu không nói ra sớm, người đàn bà đó còn có thể làm ra những chuyện điên rồ hơn.
Tôi kéo em trai đến gọi mẹ, lúc đó bà vừa thay quần áo bẩn của bà nội, định đi giặt đồ trong bóng tối.
Mẹ tôi rất gầy, dù đã sinh hai anh em tôi nhưng vẫn gầy như vậy.
Vì phải làm lụng vất vả quanh năm, trông bà già hơn tuổi thật rất nhiều.
Nhìn mồ hôi trên trán mẹ, những vết chai sần trên tay, tôi thật sự không biết phải mở lời thế nào.
Bà vẫn xách chậu quần áo bẩn, giục tôi: "Có gì nói nhanh, mẹ còn nhiều việc lắm."
Tôi lấy chậu quần áo từ tay mẹ, kéo một cái ghế nhỏ ra trước hiên, nơi có quạt máy thổi tới.
Sau đó, tôi đẩy em trai ngồi giữa hai chúng tôi, nghiêm túc nói:
"Mẹ, chuyện Chu Đông sắp nói, mẹ phải nghe thật kỹ. Nhưng mẹ đừng đau lòng, dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn còn con."
Cuối cùng, tôi để em trai kể lại mọi chuyện hôm nay.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi rõ ràng chưa từng nghe được một chút tin đồn nào về chuyện bố tôi và người đàn bà đó.
Điều này cũng dễ hiểu.
Người trong thị trấn đều thấy rõ sự hy sinh của mẹ tôi dành cho gia đình này, cũng như tình yêu bà dành cho bố tôi, nên không ai nỡ làm tổn thương bà.
Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng lần này Hà Huệ cũng chỉ đùa chơi với bố tôi như bao người đàn ông khác trước đây.
Nhưng không ngờ, lần này cô ta nghiêm túc, muốn đá mẹ tôi ra khỏi nhà và thay thế bà!
Mẹ tôi vừa nghe đến chuyện hai người họ đã thuê phòng nghỉ chung, cả người bà run lên, khóc đến mức không còn ngồi vững.
Tôi vội đỡ lấy bà, một tay không ngừng vuốt lưng mẹ để bà bình tĩnh lại.
Tôi biết, lời của một đứa trẻ có thể không đáng tin với người ngoài, nhưng với người thân, lại có sức nặng rất lớn.
Mỗi câu nói của em trai lúc này chẳng khác gì một nhát d.a.o cứa vào tim mẹ.
Mẹ gần như quỳ sụp xuống đất, hai tay túm lấy tay áo tôi, khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Bố con sao có thể đối xử với mẹ như vậy? Sao ông ấy có thể làm thế với mẹ chứ?"
Nhìn mẹ đau đớn như vậy, lòng tôi cũng quặn thắt, sự tức giận đối với hai kẻ đó càng dâng trào.
Em trai tôi cũng sợ hãi mà khóc theo.
Trong phòng, bà nội cũng nghe thấy động tĩnh, bà gõ tay vào thành giường, gọi lớn:
"Tuệ Phương! Tuệ Phương! Con sao vậy?"
Mẹ tôi nghe thấy tiếng gọi của bà, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Mẹ ơi", rồi lại òa lên nức nở.
Bà nội sốt ruột, hỏi tôi:
"Chu Húc! Mẹ con làm sao vậy? Sao nó lại khóc?"
Bà nội thương mẹ tôi.
Bà và mẹ tôi luôn có quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp.
Sợ bà lo lắng, mẹ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Tôi nghĩ mẹ sẽ bảo chúng tôi giấu chuyện này, không để bà nội biết.
Nhưng không, bà dẫn tôi và em trai vào phòng, kể lại toàn bộ sự việc cho bà nội nghe.
Bà nội tức giận đến mức vớ lấy cây gậy bên giường, ném ra xa, miệng không ngừng chửi rủa bố tôi là "đồ cầm thú".
Sau khi mua xong hàng, bố còn dẫn Hà Huệ đi mua quần áo và giày dép.
Trong lúc đó, có người nhầm họ thành một gia đình ba người.
Hà Huệ liền nhân cơ hội này, lấy việc mua đồ chơi ra dụ dỗ, cùng bố tôi ép em trai tôi gọi cô ta là mẹ.
Quan trọng nhất là, sau khi ăn trưa, họ đã thuê một phòng khách sạn để nghỉ trưa.
Bố và Hà Huệ vào phòng trong, để em trai tôi ngồi ngoài xem TV, buồn ngủ thì ngủ trên ghế sofa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Và rồi…
Em tôi vừa khóc vừa kể: "Anh ơi, em nhìn thấy rồi. Bên trong chỉ có một cái giường. Bố với cô Hà có phải đã ngủ chung không?"
"Trước khi vào, cô ta còn nhéo má em, nói: 'Gọi ta là mẹ mà còn không chịu, bây giờ ta sắp thành mẹ của nhóc rồi đây.'"
Em tôi còn nhỏ, chưa hiểu những lời ẩn ý kia có nghĩa gì, cũng không biết họ đã làm gì trong phòng.
Nhưng nó biết rằng, người không phải vợ chồng thì không thể ngủ chung một giường.
Nó buồn bã hỏi tôi: "Anh ơi, nếu bố ngủ chung với người khác, vậy mẹ có còn là mẹ của chúng ta không?"
Còn tôi, tôi tức giận vì họ có thể ngang nhiên làm những chuyện như vậy trước mặt một đứa trẻ!
Chuyện này nhất định phải cho mẹ biết.
Nếu không nói ra sớm, người đàn bà đó còn có thể làm ra những chuyện điên rồ hơn.
Tôi kéo em trai đến gọi mẹ, lúc đó bà vừa thay quần áo bẩn của bà nội, định đi giặt đồ trong bóng tối.
Mẹ tôi rất gầy, dù đã sinh hai anh em tôi nhưng vẫn gầy như vậy.
Vì phải làm lụng vất vả quanh năm, trông bà già hơn tuổi thật rất nhiều.
Nhìn mồ hôi trên trán mẹ, những vết chai sần trên tay, tôi thật sự không biết phải mở lời thế nào.
Bà vẫn xách chậu quần áo bẩn, giục tôi: "Có gì nói nhanh, mẹ còn nhiều việc lắm."
Tôi lấy chậu quần áo từ tay mẹ, kéo một cái ghế nhỏ ra trước hiên, nơi có quạt máy thổi tới.
Sau đó, tôi đẩy em trai ngồi giữa hai chúng tôi, nghiêm túc nói:
"Mẹ, chuyện Chu Đông sắp nói, mẹ phải nghe thật kỹ. Nhưng mẹ đừng đau lòng, dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn còn con."
Cuối cùng, tôi để em trai kể lại mọi chuyện hôm nay.
5
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi rõ ràng chưa từng nghe được một chút tin đồn nào về chuyện bố tôi và người đàn bà đó.
Điều này cũng dễ hiểu.
Người trong thị trấn đều thấy rõ sự hy sinh của mẹ tôi dành cho gia đình này, cũng như tình yêu bà dành cho bố tôi, nên không ai nỡ làm tổn thương bà.
Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng lần này Hà Huệ cũng chỉ đùa chơi với bố tôi như bao người đàn ông khác trước đây.
Nhưng không ngờ, lần này cô ta nghiêm túc, muốn đá mẹ tôi ra khỏi nhà và thay thế bà!
Mẹ tôi vừa nghe đến chuyện hai người họ đã thuê phòng nghỉ chung, cả người bà run lên, khóc đến mức không còn ngồi vững.
Tôi vội đỡ lấy bà, một tay không ngừng vuốt lưng mẹ để bà bình tĩnh lại.
Tôi biết, lời của một đứa trẻ có thể không đáng tin với người ngoài, nhưng với người thân, lại có sức nặng rất lớn.
Mỗi câu nói của em trai lúc này chẳng khác gì một nhát d.a.o cứa vào tim mẹ.
Mẹ gần như quỳ sụp xuống đất, hai tay túm lấy tay áo tôi, khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa:
"Bố con sao có thể đối xử với mẹ như vậy? Sao ông ấy có thể làm thế với mẹ chứ?"
Nhìn mẹ đau đớn như vậy, lòng tôi cũng quặn thắt, sự tức giận đối với hai kẻ đó càng dâng trào.
Em trai tôi cũng sợ hãi mà khóc theo.
Trong phòng, bà nội cũng nghe thấy động tĩnh, bà gõ tay vào thành giường, gọi lớn:
"Tuệ Phương! Tuệ Phương! Con sao vậy?"
Mẹ tôi nghe thấy tiếng gọi của bà, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Mẹ ơi", rồi lại òa lên nức nở.
Bà nội sốt ruột, hỏi tôi:
"Chu Húc! Mẹ con làm sao vậy? Sao nó lại khóc?"
Bà nội thương mẹ tôi.
Bà và mẹ tôi luôn có quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp.
Sợ bà lo lắng, mẹ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Tôi nghĩ mẹ sẽ bảo chúng tôi giấu chuyện này, không để bà nội biết.
Nhưng không, bà dẫn tôi và em trai vào phòng, kể lại toàn bộ sự việc cho bà nội nghe.
Bà nội tức giận đến mức vớ lấy cây gậy bên giường, ném ra xa, miệng không ngừng chửi rủa bố tôi là "đồ cầm thú".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro