Chương 19
Tô Mạt Diệp Tử
2025-03-15 19:16:33
Bởi vì chính bà ta đã ra tay, nên bà ta hiểu rõ mọi thứ.
Hà Huệ câm lặng.
Tôi nhìn cảnh sát, bình tĩnh nói:
"Vừa nãy anh hỏi tôi có chứng cứ gì chứng minh mình vô tội phải không? Giờ tôi nói cho anh biết: Tôi có nhân chứng."
Hôm đó, tôi nhận ly nước trái cây, uống một ngụm, bỗng thấy buồn tiểu.
Tôi để ly nước trên bàn ăn rồi vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi quay lại, ly nước đã bị uống hết.
Đang cầm chiếc cốc trống rỗng, còn chưa kịp thắc mắc, Hà San San đã gọi tôi sang giúp cô ta kiểm tra máy tính.
Vừa vào phòng, tôi thấy cô ta mặc váy ngủ mỏng, vô tình hay cố ý đến gần tôi.
Mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Giọng gọi tên tôi mềm nhũn, dịu dàng khó tả.
Tôi lập tức thấy có gì đó không ổn.
Mẹ con nhà này đã xa lánh tôi rất lâu, nhưng tối hôm nay lại quá bất thường.
Lập tức, tôi mượn cớ đi vệ sinh, về phòng lấy điện thoại, rồi rời khỏi nhà ngay.
Ra ngoài, tôi nhắn tin cho bạn thân hồi cấp hai, bảo rằng:
"Nhà hết chỗ ngủ, tôi sẽ sang nhà cậu ấy qua đêm."
Tôi bắt taxi, dặn bạn xuống đón tôi.
Như vậy, tài xế taxi và người nhà bạn tôi có thể làm chứng rằng lúc đó tôi không có mặt ở nhà.
Tôi chỉ định dùng kế "Kim thiền thoát xác", để mẹ con họ không làm gì được tôi.
Nhưng không ngờ, sau khi tôi rời đi, vẫn có người khác bước vào phòng Hà San San.
Thế nên, khi Hà Huệ chặn tôi giữa đường, tôi mới cố tình kích bà ta báo cảnh sát, làm mọi chuyện bung bét.
Vì đêm đó, toàn bộ khách khứa ngủ lại đều là họ hàng của bà ta.
Không ai ngờ rằng, kẻ đã bước vào phòng Hà San San đêm đó... chính là bố tôi.
21
Bố tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.
Lúc đối diện với mẹ con tôi, ông ấy trông thảm hại vô cùng.
Mẹ tôi phẫn nộ, chỉ vào ông ta mà mắng:
"Đồ súc sinh! Ngay cả con ruột của mình mà cũng hại! Nếu ông không làm ra cái chuyện bẩn thỉu đó, thì con trai tôi có bị vu oan thế này không?"
Nói xong, bà trừng mắt nhìn Hà Huệ đầy căm hận.
Nhưng Hà Huệ chẳng buồn để ý đến mẹ tôi.
Vừa nhìn thấy bố tôi, bà ta liền lao đến đánh đ.ấ.m túi bụi, như một con thỏ đang bị dồn đến đường cùng.
"Sao lại là ông? Sao có thể là ông?!"
Bà ta khóc, là khóc thực sự.
"Ông đã làm ra chuyện này, thế mà mấy ngày nay vẫn đối mặt với mẹ con tôi như không có chuyện gì xảy ra ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, bà ta tự tát mình hai cái thật mạnh, vừa khóc vừa mắng chính mình:
"Là tôi ngu ngốc! Bảo sao dạo này ông ta lạnh nhạt với mình như vậy, mà tôi lại không nhận ra vấn đề chứ?"
"San San à… San San à… mẹ có lỗi với con!"
Bà ta vừa khóc, vừa gọi tên Hà San San, người không có mặt ở đó.
Như phát điên, bà ta nguyền rủa bố tôi.
Bố tôi cũng lấy tay che mặt, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi biết ông ta khóc vì cái gì.
Ông ta đáng phải khóc.
Cả đời này, điều ông ta coi trọng nhất là thể diện.
Nhưng lần này, thể diện mất sạch rồi.
Tôi không biết sau khi vào phòng thẩm vấn, ông ta sẽ nói gì với cảnh sát.
Nhưng tôi đã cố tình nói với cảnh sát rằng:
"Tôi nghi ngờ ly nước trái cây mà Hà Huệ đưa cho tôi có vấn đề."
Bởi vì lúc tôi quay lại từ nhà vệ sinh, tôi đã thấy bóng dáng của bố tôi.
Lúc đó, trong phòng không có ai khác.
Bên ngoài, bố tôi vẫn đang cùng mấy người chú uống rượu, trò chuyện để tỉnh táo lại.
Tôi không nghĩ ông ta hèn hạ đến mức có ý đồ với một cô gái trẻ.
Nhưng theo hướng tôi gợi ý, cảnh sát thực sự đã hỏi cung được từ Hà Huệ rằng ly nước trái cây đó đã bị đánh thuốc.
Hà San San cũng đã uống nó.
Một kẻ vừa say rượu vừa uống thuốc.
Cộng thêm một kẻ có chủ đích uống thuốc.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sự việc đã đến nước này, Hà Huệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút đơn kiện.
Nhưng bà ta cũng không thể tiếp tục sống hòa thuận với bố tôi được nữa.
Hai người họ ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Bố tôi muốn ly hôn.
Hà Huệ nhất quyết không chịu, không biết bà ta đang cố kéo dài để đạt được thứ gì.
Mỗi lần họ động tay động chân, đều gây ầm ĩ.
Rút d.a.o cũng là chuyện như cơm bữa.
Họ gây rối đến nhiều lần phải lên đồn cảnh sát.
Đến mức cảnh sát khu vực quản lý nhà tôi cũng đau đầu vì họ.
Có rất nhiều người khuyên bố tôi ly hôn.
Nhưng hễ ai đề nghị ly hôn, Hà Huệ lại khóc lóc chửi bới, từ một người phụ nữ dịu dàng biến thành mụ đàn bà đanh đá.
Bà ta không chịu ly hôn, có lẽ vì thứ bà ta muốn chưa đạt được.
Hà Huệ câm lặng.
Tôi nhìn cảnh sát, bình tĩnh nói:
"Vừa nãy anh hỏi tôi có chứng cứ gì chứng minh mình vô tội phải không? Giờ tôi nói cho anh biết: Tôi có nhân chứng."
Hôm đó, tôi nhận ly nước trái cây, uống một ngụm, bỗng thấy buồn tiểu.
Tôi để ly nước trên bàn ăn rồi vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi quay lại, ly nước đã bị uống hết.
Đang cầm chiếc cốc trống rỗng, còn chưa kịp thắc mắc, Hà San San đã gọi tôi sang giúp cô ta kiểm tra máy tính.
Vừa vào phòng, tôi thấy cô ta mặc váy ngủ mỏng, vô tình hay cố ý đến gần tôi.
Mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.
Giọng gọi tên tôi mềm nhũn, dịu dàng khó tả.
Tôi lập tức thấy có gì đó không ổn.
Mẹ con nhà này đã xa lánh tôi rất lâu, nhưng tối hôm nay lại quá bất thường.
Lập tức, tôi mượn cớ đi vệ sinh, về phòng lấy điện thoại, rồi rời khỏi nhà ngay.
Ra ngoài, tôi nhắn tin cho bạn thân hồi cấp hai, bảo rằng:
"Nhà hết chỗ ngủ, tôi sẽ sang nhà cậu ấy qua đêm."
Tôi bắt taxi, dặn bạn xuống đón tôi.
Như vậy, tài xế taxi và người nhà bạn tôi có thể làm chứng rằng lúc đó tôi không có mặt ở nhà.
Tôi chỉ định dùng kế "Kim thiền thoát xác", để mẹ con họ không làm gì được tôi.
Nhưng không ngờ, sau khi tôi rời đi, vẫn có người khác bước vào phòng Hà San San.
Thế nên, khi Hà Huệ chặn tôi giữa đường, tôi mới cố tình kích bà ta báo cảnh sát, làm mọi chuyện bung bét.
Vì đêm đó, toàn bộ khách khứa ngủ lại đều là họ hàng của bà ta.
Không ai ngờ rằng, kẻ đã bước vào phòng Hà San San đêm đó... chính là bố tôi.
21
Bố tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.
Lúc đối diện với mẹ con tôi, ông ấy trông thảm hại vô cùng.
Mẹ tôi phẫn nộ, chỉ vào ông ta mà mắng:
"Đồ súc sinh! Ngay cả con ruột của mình mà cũng hại! Nếu ông không làm ra cái chuyện bẩn thỉu đó, thì con trai tôi có bị vu oan thế này không?"
Nói xong, bà trừng mắt nhìn Hà Huệ đầy căm hận.
Nhưng Hà Huệ chẳng buồn để ý đến mẹ tôi.
Vừa nhìn thấy bố tôi, bà ta liền lao đến đánh đ.ấ.m túi bụi, như một con thỏ đang bị dồn đến đường cùng.
"Sao lại là ông? Sao có thể là ông?!"
Bà ta khóc, là khóc thực sự.
"Ông đã làm ra chuyện này, thế mà mấy ngày nay vẫn đối mặt với mẹ con tôi như không có chuyện gì xảy ra ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, bà ta tự tát mình hai cái thật mạnh, vừa khóc vừa mắng chính mình:
"Là tôi ngu ngốc! Bảo sao dạo này ông ta lạnh nhạt với mình như vậy, mà tôi lại không nhận ra vấn đề chứ?"
"San San à… San San à… mẹ có lỗi với con!"
Bà ta vừa khóc, vừa gọi tên Hà San San, người không có mặt ở đó.
Như phát điên, bà ta nguyền rủa bố tôi.
Bố tôi cũng lấy tay che mặt, phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi biết ông ta khóc vì cái gì.
Ông ta đáng phải khóc.
Cả đời này, điều ông ta coi trọng nhất là thể diện.
Nhưng lần này, thể diện mất sạch rồi.
Tôi không biết sau khi vào phòng thẩm vấn, ông ta sẽ nói gì với cảnh sát.
Nhưng tôi đã cố tình nói với cảnh sát rằng:
"Tôi nghi ngờ ly nước trái cây mà Hà Huệ đưa cho tôi có vấn đề."
Bởi vì lúc tôi quay lại từ nhà vệ sinh, tôi đã thấy bóng dáng của bố tôi.
Lúc đó, trong phòng không có ai khác.
Bên ngoài, bố tôi vẫn đang cùng mấy người chú uống rượu, trò chuyện để tỉnh táo lại.
Tôi không nghĩ ông ta hèn hạ đến mức có ý đồ với một cô gái trẻ.
Nhưng theo hướng tôi gợi ý, cảnh sát thực sự đã hỏi cung được từ Hà Huệ rằng ly nước trái cây đó đã bị đánh thuốc.
Hà San San cũng đã uống nó.
Một kẻ vừa say rượu vừa uống thuốc.
Cộng thêm một kẻ có chủ đích uống thuốc.
Chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sự việc đã đến nước này, Hà Huệ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút đơn kiện.
Nhưng bà ta cũng không thể tiếp tục sống hòa thuận với bố tôi được nữa.
Hai người họ ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí đánh nhau.
Bố tôi muốn ly hôn.
Hà Huệ nhất quyết không chịu, không biết bà ta đang cố kéo dài để đạt được thứ gì.
Mỗi lần họ động tay động chân, đều gây ầm ĩ.
Rút d.a.o cũng là chuyện như cơm bữa.
Họ gây rối đến nhiều lần phải lên đồn cảnh sát.
Đến mức cảnh sát khu vực quản lý nhà tôi cũng đau đầu vì họ.
Có rất nhiều người khuyên bố tôi ly hôn.
Nhưng hễ ai đề nghị ly hôn, Hà Huệ lại khóc lóc chửi bới, từ một người phụ nữ dịu dàng biến thành mụ đàn bà đanh đá.
Bà ta không chịu ly hôn, có lẽ vì thứ bà ta muốn chưa đạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro