Kế Hoạch Bảo Vệ Mẹ

Chương 17

Tô Mạt Diệp Tử

2025-03-15 19:16:33

Chẳng mấy chốc, cô ta lại yêu đại ca trường nghề

 

Học hút thuốc, uống rượu, làm đại tỷ.

 

Phá kỷ luật, vi phạm nội quy là chuyện thường xuyên.

 

Giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi phụ huynh.

 

Nói chung là cô ta ở trường thì làm loạn trường, về nhà thì khiến cả nhà đảo lộn.

 

Cô ta gây chuyện quá nhiều, đến mức bố tôi bắt đầu có ý kiến về cách dạy con của Hà Huệ.

 

Không biết có phải do so sánh với tôi không, mà ông ta bắt đầu quan tâm đến tình hình học tập của tôi.

 

Ông ta thậm chí còn chủ động gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của tôi,

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nhắc nhở tôi phải học hành tử tế, đừng kết giao bạn bè không đàng hoàng.

 

Lời vô nghĩa.

 

Hai năm qua, không có Hà San San quấy rầy, tôi học hành tốt vô cùng.

 

Từ hạng 36 khi mới nhập học, tôi vọt thẳng vào top 3 của lớp.

 

Thầy chủ nhiệm ước tính, tôi có khả năng đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.

 

Dù mỗi lần về nhà, Hà Huệ không mặn không nhạt với tôi, nhưng tôi cũng chẳng để tâm.

 

Dù gì, trong mắt tôi, bà ta cũng chẳng khác gì một cục rác.

 

Bà ta đã bị con gái mình hành đến sắp điên rồi, còn đâu hơi sức mà gây chuyện với tôi và bố tôi nữa.

 

Nhờ vậy, tôi cũng bớt đi không ít phiền phức.

 

Lên lớp 12, tôi càng tập trung học hơn.

 

Tôi không còn thời gian quan tâm đến mẹ con họ nữa.

 

Mãi đến khi tôi phải về nhà mấy hôm vì viêm ruột thừa, tôi mới nhận ra bầu không khí trong nhà có gì đó rất lạ.

 

Hà San San cũng không đến trường.

 

19

 

Bà nội nói với tôi:

 

"Bạn trai giang hồ của Hà San San đánh nhau gây thương tích, con bé cũng tham gia.

 

Phụ huynh nhà kia báo cảnh sát, những ai có liên quan đều phải bồi thường. Những kẻ cầm đầu bị đuổi học."

 

"Nghe đâu bồi thường hơn 50.000 tệ.

 

Hà Huệ không đủ tiền, về nhà đòi bố con."

 

"Hai người họ cãi nhau to từ tối đến sáng."

 

Từ khi cưới bố tôi, Hà Huệ lơ là tiệm làm tóc, nên khách hàng đều bị cửa tiệm mới mở cướp mất.

 

"Bố con cuối cùng vẫn đưa tiền, nhưng nói thẳng: Nếu Hà San San còn gây chuyện, ông ấy sẽ không bỏ thêm một xu."

 

"Vì chuyện này, hai người họ chiến tranh lạnh suốt mấy ngày liền."

 

Mấy ngày đó, tôi không thấy Hà San San.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô ta tự nhốt trong phòng, làm loạn đòi gặp bạn trai giang hồ kia.

 

Hà Huệ mắng cũng mắng, đánh cũng đánh,

 

Nhưng còn phải thức trắng nhiều đêm để trông con gái.

 

Bà ta tinh thần sa sút, già đi trông thấy.

 

Nhưng dù có trông thế nào, cuối cùng vẫn để Hà San San bỏ trốn.

 

Hà Huệ tìm khắp nơi nhưng không có tin tức, khóc suốt ngày,

 

Khiến bầu không khí trong nhà nặng nề vô cùng.

 

Tâm trạng bà ta tụt dốc, không còn giả vờ hiền thục nữa,

 

Cãi nhau với bố tôi càng lúc càng thường xuyên.

 

Mãi sau này, cảnh sát tìm được Hà San San, nhưng lý do gì thì tôi không biết.

 

Cô ta gầy sọp đi, ăn gì cũng nôn ra hết.

 

Bà nội nhìn thấy còn nói:

 

"Nhìn y như mắc bệnh hiểm nghèo vậy."

 

Đưa đến bệnh viện kiểm tra, mới biết là chứng chán ăn do tinh thần suy sụp.

 

Sự việc này truyền khắp huyện, ai ai cũng bàn tán.



 

Tôi về nhà nghỉ đông, phát hiện Hà San San và Hà Huệ vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh.

 

Hà Huệ trở nên dè dặt, còn Hà San San không im lặng thì chửi mắng mẹ mình.

 

Cô ta mới mười mấy tuổi, nhưng mỗi lần mở miệng đều như một con mụ chanh chua.

 

Tôi không rõ có bí mật nào giữa họ, nhưng Hà San San tràn đầy oán hận,

 

Luôn cho rằng mẹ mình là người đã hủy hoại danh dự của cô ta.

 

Trong kỳ nghỉ đông, giáo viên chủ nhiệm đến nhà tôi để họp phụ huynh.

 

Lúc đó, tôi và thầy ngồi trong phòng khách, còn Hà San San không bước ra khỏi phòng.

 

Thầy trò chuyện hơn một tiếng, hy vọng gia đình có thể làm chỗ dựa tinh thần cho tôi,

 

Giúp tôi tập trung học tập, không bị phân tâm bởi những chuyện bên ngoài.

 

Bố tôi hết sức vui mừng, liên tục gật đầu đồng ý.

 

Hà Huệ muốn cười, nhưng cười không nổi.

 

Khoảnh khắc đó, sự đối lập quá rõ ràng.

 

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tôi cười cực kỳ sảng khoái.

 

Sau khi giáo viên rời đi, Hà San San bước ra khỏi phòng, đứng trước cửa nhìn tôi chằm chằm.

 

Hà Huệ lập tức quay sang hỏi con gái:

 

"San San, đói không? Muốn ăn gì không?"

 

Giọng bà ta đầy mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Bảo Vệ Mẹ

Số ký tự: 0