Kế Hoạch Bảo Vệ Mẹ

Chương 14

Tô Mạt Diệp Tử

2025-03-15 19:16:33

Mẹ và em trai thò đầu ra cửa sổ, vẫy tay thật mạnh về phía tôi.

 

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn theo họ.

 

Gương mặt họ từ rõ ràng dần trở nên mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

 

Tôi vẫn đứng mãi nơi đó, rất lâu sau mới quay về.

 

Về đến cửa, tôi thấy Hà San San ngồi trên một cái ghế, chặn ngay lối đi.

 

Cô ta mặc một chiếc váy trắng mới, trông đầy phấn khích khi thấy tôi.

 

"Chu Húc!" Cô ta gọi tên tôi.

 

Tôi không thèm để ý, lách qua người cô ta mà đi.

 

Cô ta giật lấy vạt áo tôi, lớn tiếng hơn:

 

"Chu Húc! Cậu không nghe thấy tôi gọi sao?"

 

Tôi quay lại, lạnh lùng cảnh cáo:

 

"Buông tay ra."

 

Cô ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo như một kẻ chiến thắng:

 

"Không buông thì sao? Cậu đúng là một tên vô lễ."

 

Tôi giật mạnh tay, thoát khỏi cô ta, rồi đi thẳng vào trong.

 

Nhưng cô ta không hề tức giận, ngược lại còn cười cợt:

 

"Chu Húc, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà. Giờ cậu thấy chưa, điều đó đã thành sự thật!"

 

Ngoài cửa phòng trong, Hà Huệ đứng đó, trên tay bưng một đĩa trái cây, ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Khi đó, tôi còn quá trẻ, chưa hiểu hết sự hiểm ác của lòng người.

 

Tôi không nhận ra những hàm ý trong lời nói của Hà San San.

 

Tôi cũng không biết rằng, ánh mắt của Hà Huệ đang ẩn giấu một kế hoạch khác…

 

16

 

Ngày trước kỳ thi cấp ba, bố tôi và Hà Huệ chọn đúng hôm đó để đi đăng ký kết hôn.

 

Sau khi cầm được giấy chứng nhận, họ cùng với Hà San San mang kẹo cưới và hạt dưa đi chia cho hàng xóm.

 

Tôi thì đóng cửa ôn thi trong phòng, mặc kệ họ làm trò.

 

Lúc chia kẹo, Hà San San lựa chọn kỹ càng những viên ngon nhất.

 

Sau đó, Hà Huệ mang phần kẹo còn lại vào phòng bà nội.

 

Giờ cơm trưa, Hà San San đưa tôi một viên kẹo, nói:

 

"Đây là kẹo ngon nhất."

 

Năm đó tôi đã cao 1m75, còn Hà San San chỉ tầm 1m60.

 

Cô ta lúc nào cũng ngước lên nhìn tôi và cười tươi.

 

Cô ta từng khoe khắp nơi rằng thích tôi.

 

Tin đồn lan ra cả trường đều biết.

 

Nhưng bây giờ, cô ta trở thành trò cười.

 

Cô ta lại chẳng thấy ngại, vẫn hồn nhiên vui vẻ như không có chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thật sự đầu óc có vấn đề.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi nghĩ thầm:

 

"Tôi điên chắc mà ăn kẹo mừng của bố tôi và người đàn bà kia!"

 

Bố tôi còn đứng bên cổ vũ:

 

"Em gái cho đấy, ăn một viên đi con."

 

Tôi suýt bật cười, nhưng nén lại.

 

Không thèm nhận viên kẹo, tôi lạnh lùng nói:

 

"Trước khi thi, con không ăn linh tinh. Sợ đau bụng."

 

Nhưng tôi vẫn chúc mừng hai người họ, nói:

 

"Bố, chúc mừng bố nhé. Có tình nhân cuối cùng cũng thành vợ chồng."

 

"Ồ… nhưng không thể chúc bố sớm sinh quý tử được, vì bố đã có hai thằng con trai rồi."

 

Nói xong, tôi ngồi xuống ăn cơm, không thèm nhìn mặt ai.

 

Chơi trò gây khó chịu à? Tôi có thể khiến các người khó chịu gấp trăm lần!

 

Kỳ thi diễn ra suôn sẻ.

 

Tôi mua đáp án về tự chấm điểm, sau đó gọi điện báo tin vui cho mẹ.

 

Mẹ nói công việc đã ổn định, nhưng chưa tìm được nhà, vẫn ở tạm nhà cô Hứa Minh.

 

Bà bảo nếu tìm được nhà rồi, tôi có thể đến chơi vài ngày.

 

Tôi nói:

 

"Không cần vội đâu mẹ. Con đã đăng ký học lớp liên thông giữa cấp hai và cấp ba, học xong rồi con qua."

 

Bây giờ tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất:

 

Cố gắng học đến chết, học đến mức giỏi nhất có thể.

 

Tôi phải trưởng thành, trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ.

 

Ngày 22 tháng 6, điểm thi cấp ba được công bố.

 

Tôi xếp hạng nhất toàn khu, hạng ba toàn huyện, vượt xa mong đợi của hiệu trưởng.

 

Buổi chiều hôm đó, cả đống giáo viên tuyển sinh gọi điện cho bố tôi.

 

Trường công, tư, trong huyện, ngoài huyện, thậm chí cả tỉnh khác đều muốn tuyển tôi.

 

Ngôi trường tôi muốn học còn đề nghị miễn toàn bộ học phí, cộng thêm học bổng tùy theo thành tích.

 

Bố tôi vui phát điên, cho rằng tôi đã giúp ông ta nở mày nở mặt.

 

Ông ta tổ chức tiệc mừng ba ngày liền và thưởng tôi 2.000 tệ, bảo tôi đi chơi.

 

Tôi mang tiền đến gặp mẹ.

 

Mua quần áo mới cho bà, mua đồ chơi Biến Hình mà em trai tôi mơ ước từ lâu.

 

Những ngày đó tôi rất hạnh phúc.

 

Cô Hứa Minh cũng trò chuyện với tôi, dạy tôi nhiều bài học cuộc sống quý giá.

 

Trước khi về, tôi còn mua quà cho bố, Hà Huệ và Hà San San.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kế Hoạch Bảo Vệ Mẹ

Số ký tự: 0