Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 6

Zhihu

2025-03-30 12:19:51

Giang Ninh thở ra một hơi:

“Vậy sao… Khi nào cậu về?”

Tôi suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Sớm nhất cũng phải mai. Đừng lo, cứ ở trong nhà, nhớ đeo đồng hồ có chức năng gọi điện.”

Giang Ninh hít hít mũi:

“Ừ.”

Sau khi cúp máy, tôi định thần lại, kiểm tra vị trí của Giang Ninh trên điện thoại.

Cô ấy đang ở nhà.

24

Dù hung thủ lại xuất hiện, nhưng tôi vẫn cảm thấy nhà tang lễ này có vấn đề.

Thôi, đoán mò cũng vô ích, vào xem thử đi.

Tôi đứng dậy, chậm rãi bước tới cổng nhà tang lễ…

Bảo vệ đang gà gật lập tức giật mình tỉnh dậy.

Sau đó, gã liếc mắt nhìn tôi một cái.

Rồi bỗng cúi gằm mặt xuống, giả vờ không thấy tôi.

Tôi cúi đầu nhìn bộ đồ liền màu trắng mình đang mặc tối nay:

”…”

Thôi thì tôi cứ nghênh ngang mà vào vậy.

Nhà tang lễ này vẫn theo kiểu cũ, không gương, không camera, nghe nói để tránh phạm vào điều kiêng kỵ.

Nhưng do là đơn vị lâu đời nên diện tích cực kỳ rộng lớn.

An Tông thường làm việc ở khu hỏa táng, nhưng ở đây vẫn còn hai lò hỏa táng cũ đã bị bỏ hoang, cả khu vực xung quanh cũng trở thành bãi đất hoang.

Tôi cầm đèn pin tiến vào giữa đêm.

Bỗng có thứ gì đó lao ra, kèm theo tiếng thở phì phò nặng nề.

Tôi giơ đèn lên soi, hóa ra là một con ch.ó hoang đang vẫy đuôi.

Tôi cười với nó.

Nó lập tức cụp đuôi chạy mất.

Tôi tiếp tục đi vào trong. Trên cây còn có mấy con mèo hoang, bị tôi làm giật mình, “vèo” một cái phóng đi, khiến mấy con chim cũng hoảng hốt bay lên.

Bây giờ đã vào thu, nhưng cỏ trong vườn vẫn mọc um tùm, còn có cả dây leo chằng chịt.

Nhìn tình trạng này là biết rất ít người lui tới, nếu không, đường đi hẳn đã bị giẫm nát rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ vang lên trong rừng cây.

25

Tôi giơ đèn pin bước vào sâu hơn, giữa đường còn giẫm phải thứ gì đó nhão nhoẹt.

Vừa định soi thử xem có phải chó hoang tiêu chảy mà tôi đạp trúng không…

Lại nghe thấy tiếng cười “hí hí hí” ấy.

Lần này có vẻ gần tôi hơn một chút.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, hóa ra chỉ là một vũng bùn, thở phào nhẹ nhõm, rồi lấy giày chùi chùi vào đất.

“Hí hí hí…”

Tôi giơ đèn pin chiếu về phía phát ra tiếng cười.

Thấy một bóng người.

Ánh đèn vừa rọi tới, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc dài dơ bẩn đến mức sáng bóng.

Bị ánh sáng làm giật mình, người đó hốt hoảng quay đầu lại.

Tôi không nhịn được mà nhíu mày.

Dưới ánh sáng, gương mặt ấy phủ đầy bụi đất trong từng nếp nhăn, khóe miệng còn dính một thứ gì đó đen sì.

Nhưng gương mặt đó chỉ lướt qua trong nháy mắt.

Cô ta nhanh chóng lao vụt đi.

”… Này!”

Dáng người cô ta gầy gò, nhưng tốc độ lại cực nhanh, vọt một phát đã ra xa.

Tôi vừa đuổi theo, cô ta bỗng nhảy vọt lên cây.

Tôi: ”???”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Đây còn là người sao?!

26

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi ngậm đèn pin, lao lên đuổi theo.

Người phụ nữ đó vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa còn rất thông thuộc địa hình.

Còn tôi thì bị hạn chế bởi ánh sáng, hoàn toàn không đoán được bước tiếp theo của cô ta.

Nhưng tôi quyết phải bắt được cô ta.

Một người phụ nữ điên xuất hiện ngay gần chỗ làm của An Tông, một khu vực có nguy cơ phạm tội cao…

Thế nào cũng thấy không bình thường.

Có lẽ bị tôi dồn đến đường cùng, cô ta bỗng quay phắt đầu lại khi đang trèo lên một cái cây rồi lao về phía tôi!

Tôi không kịp phòng bị, bị cô ta đè ngã xuống đất, cùng lúc đó một con ch.ó hoang cũng lao tới cắn chặt vào ủng của tôi.

Cô ta điên rồi, động tác loạn xạ, không chút quy tắc, cố sức bóp cổ tôi, miệng lảm nhảm những câu không rõ ràng.

Giọng nói của cô ta khàn đặc, nghe như từng bị lửa thiêu.

Tôi vung tay đ.ấ.m mạnh một phát, khiến cô ta văng sang một bên.

Cô ta chống cả tay lẫn chân bỏ chạy.

Tôi định đuổi theo thì bất ngờ dẫm trúng một hố bùn, mắt cá chân hình như bị thứ gì đó giữ lại.

Tôi soi đèn pin xuống.

Một bàn tay trắng bệch thò lên từ trong bùn, giữ chặt lấy chân tôi.

Tôi lặng lẽ móc điện thoại ra.

“A lô, tôi báo án. Tôi vừa phát hiện một thi thể.”

27

Anh trai tôi rất nhanh đã dẫn đội đến hiện trường.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy liền trưng ra vẻ mặt bất lực như muốn c.h.ế.t đi cho rồi:

“Biến ra chỗ khác!”

“Ồ.”

Tôi bước ra ngoài, đứng sau dải băng phong tỏa mà họ vừa giăng lên.

Một nữ cảnh sát đi tới hỏi tôi về tình hình.

Tôi nói:

“Tôi đến tìm Tiểu Kim.”

“Tiểu Kim?”

“Con chó hoang tôi nhặt được. Nó chạy vào đây. Tôi còn chào hỏi bác bảo vệ trước rồi mà.”

Tôi liếc nhìn bác bảo vệ đang đứng sau nữ cảnh sát, mặt ông ấy méo xệch, chẳng biết nên nói gì.

Tôi vẫy tay với ông ấy:

“Bác ơi, chẳng phải bác vừa thấy tôi đi vào sao?”

Mặt bác bảo vệ biến sắc.

Ông ấy lắp bắp:

“Phải… phải mà…”

Đúng lúc này, nhóm pháp y đã đào được t.h.i t.h.ể lên.

Là một t.h.i t.h.ể nam, đã qua xử lý bảo quản.

Tai tôi thính, nghe thấy bác sĩ pháp y đang nói với trợ lý của mình:

“Nạn nhân là nam giới, thời gian tử vong không rõ, nhưng có lẽ đã hơn nửa năm rồi…”

Tôi nghiêng tai nghe chăm chú thì anh trai tôi bước tới.

Anh ấy nhìn tôi, mặt đầy do dự.

Rồi gằn giọng:

”… Hiện trường toàn là dấu chân của em!”

Cô cảnh sát tốt bụng đứng bên cạnh vội vàng nói đỡ:

“Đừng như vậy, cô ấy đâu có cố ý…”

Bỗng bên kia lại vang lên tiếng xôn xao.

Tôi nói:

“À phải rồi, trong rừng còn có một người phụ nữ điên.”

28

Trời sáng, tôi bị đưa về cùng họ.

Thi thể được đưa đi khám nghiệm, người phụ nữ điên cũng bị bắt giữ.

Cô ta trông còn điên hơn trước, bị hai nữ cảnh sát giữ chặt, liên tục lắc đầu qua lại.

Trước khi lên xe, tôi quay đầu nhìn cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt

Số ký tự: 0