Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 4
Zhihu
2025-03-30 12:19:51
ID Tay Kéo: “Thiên tài tội phạm thì không đến nỗi. Cảnh sát không bắt được hắn chỉ vì công nghệ thời đó lạc hậu, cộng thêm hạn chế về quy trình điều tra thôi.”
ID Tay Kéo: “Thực ra, hắn chỉ là một tên rác rưởi.”
Sau đó, tôi chuyển sang mười tài khoản phụ khác để đồng tình với ID Tay Kéo, chưa kể còn có những người hùa theo.
Màn hình ngập tràn bình luận:
“Rác rưởi.”
“Giữ đội hình! Rác rưởi!”
14
Một lúc sau, ID Người Tốt Một Đời Bình An gửi tin nhắn riêng cho ID Tay Kéo.
ID Người Tốt Một Đời Bình An: “Mày có biết mày đang đắc tội với ai không?”
Tôi mỉm cười.
Khoái cảm của hắn bị cắt ngang, hắn lại bắt đầu phát điên rồi.
Rất có thể hắn sẽ lại g.i.ế.c người.
Vì vậy, tôi gửi cho hắn một bức ảnh.
Là ảnh tôi mặc váy ngắn đi dạo trên phố An Ninh hôm nay, phía sau là một tiệm trà sữa nổi bật.
Anh trai thẳng đuột của tôi chụp ảnh xác c.h.ế.t thì đẹp, nhưng chụp người lại bình thường.
Nhưng không sao, váy đủ ngắn là được.
ID Tay Kéo:
“Không phải mày nói hắn giỏi lắm sao? Vậy sao vẫn có phụ nữ dám lượn lờ quanh hiện trường g.i.ế.c người?”
“Dù hắn có làm gì đi nữa, những cô gái hắn căm hận cũng chẳng bao giờ để hắn vào mắt.”
“Vì họ thừa biết hắn chỉ dám ra tay với mấy đứa nhỏ, gầy yếu mà thôi.”
“Phải không, rác rưởi?”
ID Người Tốt Một Đời Bình An im lặng rất lâu.
Rồi hắn thoát khỏi diễn đàn.
15
Tôi biết, dục vọng của hắn đã bị tôi đập nát.
Dù là với tư cách hung thủ hay kẻ sùng bái, nạn nhân là những thiếu nữ yếu ớt—đó mới là thứ kích thích hắn.
Nhưng giờ đây, điều đó không còn khơi gợi nổi ham muốn của hắn nữa.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là, tôi chỉ tốn chút thời gian…
Là đã xác định được vị trí của hắn.
16
Lúc này, trời vừa hửng sáng.
Tôi gọi cho ông anh xui xẻo của mình.
Quả nhiên, anh ấy đã dậy rồi.
Nghe động tĩnh bên đó, hình như còn dẫn theo cảnh khuyển.
Tim tôi khẽ động—sáng sớm đã phải huy động chó nghiệp vụ sao?
“Anh, lại phát hiện xác c.h.ế.t à?”
Anh tôi bất đắc dĩ đáp: “Doanh Doanh, thật sự không thể nói cho em biết.”
Tôi quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Định vị hiển thị—nhà tang lễ.
Đã vậy rồi thì gần như chắc chắn chẳng còn t.h.i t.h.ể nào để lại.
“Vậy để em nói cho anh nghe, em đã câu được hắn rồi. Vị trí của hắn ở nhà tang lễ.”
Anh tôi im lặng rõ lâu, sau đó bắt đầu chửi thề.
“Chiều nay anh qua tìm em.”
Dù đã nhận ra có gì đó không đúng, anh vẫn phải chạy một chuyến.
17
Chiều nay, lúc tôi đang tranh thủ ngủ bù, anh tôi tự mở cửa bước vào.
Tôi vò đầu, bật máy tính lên.
“Anh xem bài đăng này, từ sáng nay.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nội dung bài đăng đã tiết lộ một thông tin quan trọng mà cảnh sát vốn giữ bí mật:
Khi khám nghiệm tử thi, người ta tìm thấy trong dạ dày nạn nhân một ngón tay thuộc về một nạn nhân khác, kèm theo một số manh mối liên quan đến địa lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đây là thứ mà hung thủ cố tình nhét vào—cũng là một phần trong trò chơi của hắn.
Anh tôi nhìn chằm chằm vào màn hình: “Hắn điên rồi…”
“Không, hắn mất kiểm soát rồi.”
Lẽ ra hắn có thể lặng lẽ đứng ngoài theo dõi, nhưng lại chọn cách tự mình tiết lộ chi tiết này.
Chỉ có điều, ID đăng bài không phải ID Người Tốt Một Đời Bình An đêm qua, mà là một cái tên khác—ID Trục Quang.
Tôi đã so sánh, hai ID này không cùng IP.
Sắc mặt anh tôi thoáng lộ vẻ giận dữ.
Tôi hỏi: “ID Trục Quang tự xưng là người trong nội bộ, anh có nghĩ vậy không?”
Anh tôi đáp: “Không.”
“Hung thủ đã phạm sai lầm, chỉ là hắn chưa nhận ra thôi.”
Chỉ với một ngón tay mà tìm được đột phá sao?
Đúng là anh tôi.
“Vậy thì hắn đã có kẻ ủng hộ rồi. Hoặc, cũng có thể là đồng phạm.”
Cuối cùng, anh tôi mang theo toàn bộ thông tin tài khoản và nguồn IP tôi cung cấp.
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính.
ID Trục Quang vẫn đang nhảy nhót:
“Cảnh sát không tìm ra bằng chứng, thua toàn tập…”
Tôi nghĩ, may mà tôi không phải cảnh sát, không cần đến bằng chứng.
Tôi lướt qua hắn, gửi tin nhắn riêng cho ID Người Tốt Một Đời Bình An:
[Tôi đến đây.]
18
Thật ra tôi vẫn có chút nghi ngờ.
ID Người Tốt Một Đời Bình An dường như bị cảm xúc chi phối mạnh hơn, còn ID Trục Quang lại có vẻ chuyên nghiệp hơn.
Một người ở nhà tang lễ, một người ở khu biệt thự…
Tôi quyết định đến nhà tang lễ trước.
Buổi chiều, tôi thu dọn đồ đạc, nói với Giang Ninh rằng mình phải đi xa một chuyến.
Giang Ninh hỏi: “Cậu đi bao lâu?”
Tôi nghĩ ngợi: “Hai ngày.”
Giang Ninh thở phào: “Tốt quá.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế?”
Giang Ninh bảo không có gì.
Tôi nhíu mày nhìn cô ấy, cô ấy đành đưa điện thoại cho tôi xem.
Hộp thư trong ứng dụng mạng xã hội của cô ấy đầy tin nhắn trêu ghẹo.
Mọi người nói cô ấy nên cẩn thận, có thể hung thủ sẽ nhắm vào cô ấy.
Tôi lặng lẽ đọc từng tin một, vừa đọc vừa nói: “Hung thủ đã bị xác định rồi, trong thời gian ngắn sẽ không dám hành động gì đâu.”
Giang Ninh mở to mắt: “Thật sao?”
Tôi đáp: “Thật—”
Chợt tôi phát hiện một trong những người gửi tin nhắn, kẻ tích cực nhất trong đám đó, có một cái tên quen thuộc.
ID Lấp Lánh.
Hắn viết:
“Chị gái xinh đẹp có vẻ giống kiểu người mà nạn nhân thích nhỉ.”
Tôi mở va-li, lấy laptop ra và bắt đầu truy vết vị trí của hắn.
Giang Ninh có vẻ hoảng: “Sao vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình:
“Kẻ này khác với những người còn lại. Hắn biết hung thủ có sở thích chọn nạn nhân theo kiểu nhất định…”
Vừa dứt lời, IP hiện lên.
Không ngoài dự đoán—chính là ID Trục Quang.
Tôi khẽ nhíu mày.
“Không sao, hắn cũng đã bị khóa mục tiêu rồi.”
Có lẽ vì Giang Ninh từng bình luận dưới một video nổi bật, lại thêm gương mặt xinh xắn, nên mới bị kẻ biến thái để ý.
Tâm lý của đám này rất khó diễn tả.
ID Tay Kéo: “Thực ra, hắn chỉ là một tên rác rưởi.”
Sau đó, tôi chuyển sang mười tài khoản phụ khác để đồng tình với ID Tay Kéo, chưa kể còn có những người hùa theo.
Màn hình ngập tràn bình luận:
“Rác rưởi.”
“Giữ đội hình! Rác rưởi!”
14
Một lúc sau, ID Người Tốt Một Đời Bình An gửi tin nhắn riêng cho ID Tay Kéo.
ID Người Tốt Một Đời Bình An: “Mày có biết mày đang đắc tội với ai không?”
Tôi mỉm cười.
Khoái cảm của hắn bị cắt ngang, hắn lại bắt đầu phát điên rồi.
Rất có thể hắn sẽ lại g.i.ế.c người.
Vì vậy, tôi gửi cho hắn một bức ảnh.
Là ảnh tôi mặc váy ngắn đi dạo trên phố An Ninh hôm nay, phía sau là một tiệm trà sữa nổi bật.
Anh trai thẳng đuột của tôi chụp ảnh xác c.h.ế.t thì đẹp, nhưng chụp người lại bình thường.
Nhưng không sao, váy đủ ngắn là được.
ID Tay Kéo:
“Không phải mày nói hắn giỏi lắm sao? Vậy sao vẫn có phụ nữ dám lượn lờ quanh hiện trường g.i.ế.c người?”
“Dù hắn có làm gì đi nữa, những cô gái hắn căm hận cũng chẳng bao giờ để hắn vào mắt.”
“Vì họ thừa biết hắn chỉ dám ra tay với mấy đứa nhỏ, gầy yếu mà thôi.”
“Phải không, rác rưởi?”
ID Người Tốt Một Đời Bình An im lặng rất lâu.
Rồi hắn thoát khỏi diễn đàn.
15
Tôi biết, dục vọng của hắn đã bị tôi đập nát.
Dù là với tư cách hung thủ hay kẻ sùng bái, nạn nhân là những thiếu nữ yếu ớt—đó mới là thứ kích thích hắn.
Nhưng giờ đây, điều đó không còn khơi gợi nổi ham muốn của hắn nữa.
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là, tôi chỉ tốn chút thời gian…
Là đã xác định được vị trí của hắn.
16
Lúc này, trời vừa hửng sáng.
Tôi gọi cho ông anh xui xẻo của mình.
Quả nhiên, anh ấy đã dậy rồi.
Nghe động tĩnh bên đó, hình như còn dẫn theo cảnh khuyển.
Tim tôi khẽ động—sáng sớm đã phải huy động chó nghiệp vụ sao?
“Anh, lại phát hiện xác c.h.ế.t à?”
Anh tôi bất đắc dĩ đáp: “Doanh Doanh, thật sự không thể nói cho em biết.”
Tôi quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Định vị hiển thị—nhà tang lễ.
Đã vậy rồi thì gần như chắc chắn chẳng còn t.h.i t.h.ể nào để lại.
“Vậy để em nói cho anh nghe, em đã câu được hắn rồi. Vị trí của hắn ở nhà tang lễ.”
Anh tôi im lặng rõ lâu, sau đó bắt đầu chửi thề.
“Chiều nay anh qua tìm em.”
Dù đã nhận ra có gì đó không đúng, anh vẫn phải chạy một chuyến.
17
Chiều nay, lúc tôi đang tranh thủ ngủ bù, anh tôi tự mở cửa bước vào.
Tôi vò đầu, bật máy tính lên.
“Anh xem bài đăng này, từ sáng nay.”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nội dung bài đăng đã tiết lộ một thông tin quan trọng mà cảnh sát vốn giữ bí mật:
Khi khám nghiệm tử thi, người ta tìm thấy trong dạ dày nạn nhân một ngón tay thuộc về một nạn nhân khác, kèm theo một số manh mối liên quan đến địa lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng đây là thứ mà hung thủ cố tình nhét vào—cũng là một phần trong trò chơi của hắn.
Anh tôi nhìn chằm chằm vào màn hình: “Hắn điên rồi…”
“Không, hắn mất kiểm soát rồi.”
Lẽ ra hắn có thể lặng lẽ đứng ngoài theo dõi, nhưng lại chọn cách tự mình tiết lộ chi tiết này.
Chỉ có điều, ID đăng bài không phải ID Người Tốt Một Đời Bình An đêm qua, mà là một cái tên khác—ID Trục Quang.
Tôi đã so sánh, hai ID này không cùng IP.
Sắc mặt anh tôi thoáng lộ vẻ giận dữ.
Tôi hỏi: “ID Trục Quang tự xưng là người trong nội bộ, anh có nghĩ vậy không?”
Anh tôi đáp: “Không.”
“Hung thủ đã phạm sai lầm, chỉ là hắn chưa nhận ra thôi.”
Chỉ với một ngón tay mà tìm được đột phá sao?
Đúng là anh tôi.
“Vậy thì hắn đã có kẻ ủng hộ rồi. Hoặc, cũng có thể là đồng phạm.”
Cuối cùng, anh tôi mang theo toàn bộ thông tin tài khoản và nguồn IP tôi cung cấp.
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính.
ID Trục Quang vẫn đang nhảy nhót:
“Cảnh sát không tìm ra bằng chứng, thua toàn tập…”
Tôi nghĩ, may mà tôi không phải cảnh sát, không cần đến bằng chứng.
Tôi lướt qua hắn, gửi tin nhắn riêng cho ID Người Tốt Một Đời Bình An:
[Tôi đến đây.]
18
Thật ra tôi vẫn có chút nghi ngờ.
ID Người Tốt Một Đời Bình An dường như bị cảm xúc chi phối mạnh hơn, còn ID Trục Quang lại có vẻ chuyên nghiệp hơn.
Một người ở nhà tang lễ, một người ở khu biệt thự…
Tôi quyết định đến nhà tang lễ trước.
Buổi chiều, tôi thu dọn đồ đạc, nói với Giang Ninh rằng mình phải đi xa một chuyến.
Giang Ninh hỏi: “Cậu đi bao lâu?”
Tôi nghĩ ngợi: “Hai ngày.”
Giang Ninh thở phào: “Tốt quá.”
Tôi cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế?”
Giang Ninh bảo không có gì.
Tôi nhíu mày nhìn cô ấy, cô ấy đành đưa điện thoại cho tôi xem.
Hộp thư trong ứng dụng mạng xã hội của cô ấy đầy tin nhắn trêu ghẹo.
Mọi người nói cô ấy nên cẩn thận, có thể hung thủ sẽ nhắm vào cô ấy.
Tôi lặng lẽ đọc từng tin một, vừa đọc vừa nói: “Hung thủ đã bị xác định rồi, trong thời gian ngắn sẽ không dám hành động gì đâu.”
Giang Ninh mở to mắt: “Thật sao?”
Tôi đáp: “Thật—”
Chợt tôi phát hiện một trong những người gửi tin nhắn, kẻ tích cực nhất trong đám đó, có một cái tên quen thuộc.
ID Lấp Lánh.
Hắn viết:
“Chị gái xinh đẹp có vẻ giống kiểu người mà nạn nhân thích nhỉ.”
Tôi mở va-li, lấy laptop ra và bắt đầu truy vết vị trí của hắn.
Giang Ninh có vẻ hoảng: “Sao vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình:
“Kẻ này khác với những người còn lại. Hắn biết hung thủ có sở thích chọn nạn nhân theo kiểu nhất định…”
Vừa dứt lời, IP hiện lên.
Không ngoài dự đoán—chính là ID Trục Quang.
Tôi khẽ nhíu mày.
“Không sao, hắn cũng đã bị khóa mục tiêu rồi.”
Có lẽ vì Giang Ninh từng bình luận dưới một video nổi bật, lại thêm gương mặt xinh xắn, nên mới bị kẻ biến thái để ý.
Tâm lý của đám này rất khó diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro