Kẻ Điên 3: Tên Sát Nhân Hàng Loạt
Chương 10
Zhihu
2025-03-30 12:19:51
Tôi đánh đến mức cũng thấy mệt rồi.
Hắn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi tưởng hắn định nói gì đó.
Ai ngờ hắn chỉ phun ra một ngụm máu, rồi hỏi tôi một câu: “Làm sao cô biết?”
48
Làm sao tôi biết?
Đương nhiên là vì Tiểu Kim nhận ra hắn.
“Sau khi Chu Kiến chết, anh giúp hắn cho con điên đó ăn đúng không? An Tông có thể không nhận ra anh, nhưng chó thì không bao giờ quên mùi của anh đâu.”
Tôi không biết Chu Kiến c.h.ế.t thế nào, nhưng chuyện đó không quan trọng, hắn chẳng có giá trị gì cả.
Tên đó đã từng dùng những thủ đoạn tàn nhẫn g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng lại “nuôi dưỡng” một người phụ nữ điên.
Hắn hành hạ cô ấy, hủy hoại cô ấy, nhưng không giết, thậm chí còn chăm sóc dinh dưỡng rất tốt.
Nếu không, với độ tuổi đó, thể trạng cô ấy không thể nào khỏe mạnh như vậy được.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Chu Kiến hận cô ấy, kẻ hắn thực sự muốn g.i.ế.c là cô ấy.
Nhưng hắn lại “yêu” cô ấy, không ra tay g.i.ế.c được.
Vậy nên những người phụ nữ bị hắn sát hại trước đó, chẳng qua chỉ là “vật thế thân” để hắn luyện tập.
Rồi sẽ có một ngày hắn xuống tay với “hàng thật”.
Tiếc rằng hắn chưa kịp làm điều đó đã c.h.ế.t rồi, chắc hắn c.h.ế.t không nhắm mắt đâu.
Còn cái tên thoi thóp trước mặt tôi đây.
Hắn tôn sùng Chu Kiến, nghiên cứu Chu Kiến, bắt chước Chu Kiến, muốn trở thành Chu Kiến, thậm chí còn tự cho rằng mình đã vượt qua Chu Kiến.
Hắn làm việc rất cẩn thận, An Tông nói rằng chưa từng đối mặt với hắn.
Nhưng hắn sao có thể nhịn được mà không đi nhìn con điên đó?
Chu Kiến là “sư phụ tinh thần” của hắn cơ mà, hắn phải đến gần linh hồn của sư phụ chứ.
Tôi nói: “Tôi nghĩ Tiểu Kim là một con ch.ó rất thông minh.”
Đổng Minh: “……”
Tôi có cảm giác nếu hắn có thể bò dậy, hắn nhất định sẽ muốn đánh tôi.
Hắn nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì…”
Tôi nói: “Ồ, có vẻ anh chưa hiểu, kẻ g.i.ế.c người không có nhân quyền đâu.”
Hắn miệng thì la hét bảo tôi báo cảnh sát, nhưng rốt cuộc vẫn nhát gan.
“Thế này chẳng thú vị hơn săn g.i.ế.c thiếu nữ sao?”
Tôi ném cho hắn một chiếc điện thoại.
“Anh có hai lựa chọn, gọi người đến cứu hoặc báo cảnh sát.”
Hắn gắng gượng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: “Tôi khuyên anh nên báo cảnh sát, nếu không từ nay về sau anh sẽ không bao giờ được yên ổn nữa.”
49
Tôi đỗ xe ở một khoảng cách không xa.
Chờ khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, người đến không phải là cảnh sát, mà là một chiếc xe tải nhỏ.
Hắn vẫn chọn gọi đồng bọn giúp đỡ, chứ không báo cảnh sát.
Tôi khẽ thở dài: “Không chịu nghe lời khuyên gì cả.”
Ai cũng biết, hầu hết những kẻ g.i.ế.c người hàng loạt đều có hoang tưởng.
Hắn cũng vậy.
Ví dụ như, hắn ảo tưởng mình là một chuyên gia dọn dẹp hiện trường tội phạm có thể đối đầu trực diện với cảnh sát.
Nhưng ảo tưởng suy cho cùng vẫn chỉ là ảo tưởng, dễ dàng sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn bò rạp trên bãi cỏ, cắn răng chịu đau suốt ngần ấy thời gian, cuối cùng vẫn phải thừa nhận một sự thật:
Hắn không dám báo cảnh sát.
50
Buổi tối, tôi về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy một con ch.ó lớn, lông xù mượt, chạy ra đón.
Tôi: “Mày là ai?”
Con chó lắc đầu vẫy đuôi như múa lân—trông quen mắt thật.
Giang Ninh nói: “Nó là Hakimi đấy.”
Tôi càng ngơ ngác hơn: “Hakimi?”
Con chó: “Gâu.”
Ồ, hóa ra là Tiểu Kim.
Giang Ninh vui vẻ ra mặt: “Tắm sạch sẽ nhìn đẹp hơn hẳn, tôi còn dẫn nó đi khám thú y, làm cả giấy đăng ký nuôi chó nữa.”
Tôi hỏi: “Cô dám ra ngoài rồi à?”
Cô ấy bảo Hakimi sẽ bảo vệ cô ấy.
Rồi bắt đầu đuổi theo con chó: “Hakimi~”
Tôi: “…”
Cũng đúng, dù chó không dám cắn người thì ít nhất cũng biết sủa, sủa một cái là trộm sẽ hoảng.
Vậy từ nay nó tên là Hakimi luôn.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
51
Tôi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày.
Hai ngày này, định vị của Đổng Minh lúc nào cũng ở nhà.
Xem ra hắn còn chẳng dám đến bệnh viện.
Nhưng hắn là bác sĩ, vợ hắn—Trần Hương—hình như từng làm y tá, chắc có thể tự xử lý vết thương.
Trong hai ngày này, cảnh sát lần lượt đăng mấy thông báo tìm người mất tích.
Ngoài người đàn bà điên kia, còn có sáu nạn nhân nữa đang cần xác minh danh tính.
Trong đó có cả ngón tay trong bụng nạn nhân đầu tiên.
Những nạn nhân tôi biết, t.h.i t.h.ể đều đã bị chặt vụn, chôn rải rác trong các ngôi mộ khác nhau.
Sáu người này, e rằng là do cảnh sát lần theo từng manh mối, kết hợp với lời khai của An Tông mà có được.
Hiệu suất làm việc quá kinh ngạc.
Tôi nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu, đầy tia m.á.u của anh trai mình…
Rồi nhếch môi cười lạnh.
52
Tôi cũng không rảnh rỗi, lên diễn đàn trinh thám đăng một bài viết.
Giả sử bạn là một cậu ấm mắc chứng rối loạn nhân cách, không có việc gì làm.
Thuở thiếu niên, cha mẹ ly hôn, sau đó cha bạn cưới một người vợ mới rất mạnh mẽ.
Bà ta khác hoàn toàn với người mẹ hiền lành, dịu dàng của bạn. Bà ta kiểm soát cha bạn chặt chẽ, thiết lập uy quyền tuyệt đối trong gia đình.
Bà ta cũng quản bạn nghiêm ngặt, từng mắng bạn vì những lỗi nhỏ nhặt.
Thậm chí còn đánh bạn.
Cuối cùng bạn thi đỗ vào một trường danh giá, bà ta sắp xếp cho bạn du học nước ngoài.
Những năm tháng ở nước ngoài là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bạn, bạn cảm thấy mình được hít thở không khí tự do.
Bạn càng hiểu biết nhiều, càng căm hận bà ta, căm hận tuổi thơ bị bà ta thao túng.
Bà ta là cái thá gì? Dựa vào đâu mà dám kiểm soát bạn…
Sau khi về nước, bạn trở thành bác sĩ, cưới một người vợ ngoan ngoãn, sinh một cô con gái đáng yêu.
Bà ta lại nói: ‘Cuối cùng cũng không uổng công con gọi ta một tiếng mẹ.’
Nhưng điều bạn căm ghét nhất chính là tiếng ‘mẹ’ kia.
Hắn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, tôi tưởng hắn định nói gì đó.
Ai ngờ hắn chỉ phun ra một ngụm máu, rồi hỏi tôi một câu: “Làm sao cô biết?”
48
Làm sao tôi biết?
Đương nhiên là vì Tiểu Kim nhận ra hắn.
“Sau khi Chu Kiến chết, anh giúp hắn cho con điên đó ăn đúng không? An Tông có thể không nhận ra anh, nhưng chó thì không bao giờ quên mùi của anh đâu.”
Tôi không biết Chu Kiến c.h.ế.t thế nào, nhưng chuyện đó không quan trọng, hắn chẳng có giá trị gì cả.
Tên đó đã từng dùng những thủ đoạn tàn nhẫn g.i.ế.c rất nhiều người, nhưng lại “nuôi dưỡng” một người phụ nữ điên.
Hắn hành hạ cô ấy, hủy hoại cô ấy, nhưng không giết, thậm chí còn chăm sóc dinh dưỡng rất tốt.
Nếu không, với độ tuổi đó, thể trạng cô ấy không thể nào khỏe mạnh như vậy được.
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Chu Kiến hận cô ấy, kẻ hắn thực sự muốn g.i.ế.c là cô ấy.
Nhưng hắn lại “yêu” cô ấy, không ra tay g.i.ế.c được.
Vậy nên những người phụ nữ bị hắn sát hại trước đó, chẳng qua chỉ là “vật thế thân” để hắn luyện tập.
Rồi sẽ có một ngày hắn xuống tay với “hàng thật”.
Tiếc rằng hắn chưa kịp làm điều đó đã c.h.ế.t rồi, chắc hắn c.h.ế.t không nhắm mắt đâu.
Còn cái tên thoi thóp trước mặt tôi đây.
Hắn tôn sùng Chu Kiến, nghiên cứu Chu Kiến, bắt chước Chu Kiến, muốn trở thành Chu Kiến, thậm chí còn tự cho rằng mình đã vượt qua Chu Kiến.
Hắn làm việc rất cẩn thận, An Tông nói rằng chưa từng đối mặt với hắn.
Nhưng hắn sao có thể nhịn được mà không đi nhìn con điên đó?
Chu Kiến là “sư phụ tinh thần” của hắn cơ mà, hắn phải đến gần linh hồn của sư phụ chứ.
Tôi nói: “Tôi nghĩ Tiểu Kim là một con ch.ó rất thông minh.”
Đổng Minh: “……”
Tôi có cảm giác nếu hắn có thể bò dậy, hắn nhất định sẽ muốn đánh tôi.
Hắn nói: “Cô rốt cuộc muốn làm gì…”
Tôi nói: “Ồ, có vẻ anh chưa hiểu, kẻ g.i.ế.c người không có nhân quyền đâu.”
Hắn miệng thì la hét bảo tôi báo cảnh sát, nhưng rốt cuộc vẫn nhát gan.
“Thế này chẳng thú vị hơn săn g.i.ế.c thiếu nữ sao?”
Tôi ném cho hắn một chiếc điện thoại.
“Anh có hai lựa chọn, gọi người đến cứu hoặc báo cảnh sát.”
Hắn gắng gượng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: “Tôi khuyên anh nên báo cảnh sát, nếu không từ nay về sau anh sẽ không bao giờ được yên ổn nữa.”
49
Tôi đỗ xe ở một khoảng cách không xa.
Chờ khoảng hơn hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, người đến không phải là cảnh sát, mà là một chiếc xe tải nhỏ.
Hắn vẫn chọn gọi đồng bọn giúp đỡ, chứ không báo cảnh sát.
Tôi khẽ thở dài: “Không chịu nghe lời khuyên gì cả.”
Ai cũng biết, hầu hết những kẻ g.i.ế.c người hàng loạt đều có hoang tưởng.
Hắn cũng vậy.
Ví dụ như, hắn ảo tưởng mình là một chuyên gia dọn dẹp hiện trường tội phạm có thể đối đầu trực diện với cảnh sát.
Nhưng ảo tưởng suy cho cùng vẫn chỉ là ảo tưởng, dễ dàng sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn bò rạp trên bãi cỏ, cắn răng chịu đau suốt ngần ấy thời gian, cuối cùng vẫn phải thừa nhận một sự thật:
Hắn không dám báo cảnh sát.
50
Buổi tối, tôi về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy một con ch.ó lớn, lông xù mượt, chạy ra đón.
Tôi: “Mày là ai?”
Con chó lắc đầu vẫy đuôi như múa lân—trông quen mắt thật.
Giang Ninh nói: “Nó là Hakimi đấy.”
Tôi càng ngơ ngác hơn: “Hakimi?”
Con chó: “Gâu.”
Ồ, hóa ra là Tiểu Kim.
Giang Ninh vui vẻ ra mặt: “Tắm sạch sẽ nhìn đẹp hơn hẳn, tôi còn dẫn nó đi khám thú y, làm cả giấy đăng ký nuôi chó nữa.”
Tôi hỏi: “Cô dám ra ngoài rồi à?”
Cô ấy bảo Hakimi sẽ bảo vệ cô ấy.
Rồi bắt đầu đuổi theo con chó: “Hakimi~”
Tôi: “…”
Cũng đúng, dù chó không dám cắn người thì ít nhất cũng biết sủa, sủa một cái là trộm sẽ hoảng.
Vậy từ nay nó tên là Hakimi luôn.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
51
Tôi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày.
Hai ngày này, định vị của Đổng Minh lúc nào cũng ở nhà.
Xem ra hắn còn chẳng dám đến bệnh viện.
Nhưng hắn là bác sĩ, vợ hắn—Trần Hương—hình như từng làm y tá, chắc có thể tự xử lý vết thương.
Trong hai ngày này, cảnh sát lần lượt đăng mấy thông báo tìm người mất tích.
Ngoài người đàn bà điên kia, còn có sáu nạn nhân nữa đang cần xác minh danh tính.
Trong đó có cả ngón tay trong bụng nạn nhân đầu tiên.
Những nạn nhân tôi biết, t.h.i t.h.ể đều đã bị chặt vụn, chôn rải rác trong các ngôi mộ khác nhau.
Sáu người này, e rằng là do cảnh sát lần theo từng manh mối, kết hợp với lời khai của An Tông mà có được.
Hiệu suất làm việc quá kinh ngạc.
Tôi nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu, đầy tia m.á.u của anh trai mình…
Rồi nhếch môi cười lạnh.
52
Tôi cũng không rảnh rỗi, lên diễn đàn trinh thám đăng một bài viết.
Giả sử bạn là một cậu ấm mắc chứng rối loạn nhân cách, không có việc gì làm.
Thuở thiếu niên, cha mẹ ly hôn, sau đó cha bạn cưới một người vợ mới rất mạnh mẽ.
Bà ta khác hoàn toàn với người mẹ hiền lành, dịu dàng của bạn. Bà ta kiểm soát cha bạn chặt chẽ, thiết lập uy quyền tuyệt đối trong gia đình.
Bà ta cũng quản bạn nghiêm ngặt, từng mắng bạn vì những lỗi nhỏ nhặt.
Thậm chí còn đánh bạn.
Cuối cùng bạn thi đỗ vào một trường danh giá, bà ta sắp xếp cho bạn du học nước ngoài.
Những năm tháng ở nước ngoài là khoảng thời gian vui vẻ nhất của bạn, bạn cảm thấy mình được hít thở không khí tự do.
Bạn càng hiểu biết nhiều, càng căm hận bà ta, căm hận tuổi thơ bị bà ta thao túng.
Bà ta là cái thá gì? Dựa vào đâu mà dám kiểm soát bạn…
Sau khi về nước, bạn trở thành bác sĩ, cưới một người vợ ngoan ngoãn, sinh một cô con gái đáng yêu.
Bà ta lại nói: ‘Cuối cùng cũng không uổng công con gọi ta một tiếng mẹ.’
Nhưng điều bạn căm ghét nhất chính là tiếng ‘mẹ’ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro