Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ
Chương 7
Zhihu
2025-03-27 11:17:58
Rất lâu về sau, ta mới biết được đêm tiệc thọ, tỷ tỷ nhà họ Lý bị ngất ở nhà, Lý Hành Chu đã mời lang y, canh giữ đến khi nàng tỉnh lại, trời đã tối mịt.
Những chiếc giỏ tre mà hắn gánh, không phải để mang đi bán.
Mà là do tỷ tỷ nhà họ Lý đã thức mấy đêm tỉ mỉ đan, muốn tặng cho cha ta, bên trong còn có mấy món đồ chơi nhỏ cho ta.
Nàng không biết cha ta có thích không, nhưng nàng chỉ biết làm những thứ này.
Nhà họ Lý quá nghèo, đến tiền thuốc thang cũng là do cha ta giúp đỡ, nàng sao có thể mặt dày lấy tiền của cha ta mà đi mua quà mừng thọ.
Nàng đã cố gắng gọt giũa những mảnh tre đầy gai cho thật nhẵn, cẩn thận làm từng công đoạn, gửi gắm vào đó những mong ước và lời chúc phúc.
Khi đó ta không biết gì cả, sau này nghĩ lại, lòng ta luôn âm ỉ đau.
Lý Hành Chu luôn im lặng ít nói, nhưng chắc cũng đã từng thích ta.
Thời gian của hắn eo hẹp như vậy, mà vẫn tranh thủ khắc cho ta con chim hỉ thước kia, đôi tay của hắn vốn nên cầm sách vở, lại có thêm nhiều vết thương như vậy.
Hắn biết ta nhất định sẽ đợi hắn, nên dù muộn như vậy, hắn vẫn đội mưa chạy đến.
Những năm đó, hắn đã giằng xé giữa tuyệt vọng và hy vọng, nhưng chưa bao giờ cúi đầu khuất phục.
Còn bây giờ thì sao?
Hắn ôm chặt lấy ta, cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.
Rõ ràng trên mặt ta đang nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt xuống áo hắn.
Người đang ôm ta bỗng cứng đờ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, đợi đến khi ta khóc mệt rồi mới buông ta ra.
Lý Hành Chu thở dài, bất lực nhìn ta:
"Nàng muốn lấy mạng ta sao."
Hắn lấy ra một mặt dây chuyền mới, cũng là một con chim hỉ thước, xanh biếc rất đẹp.
Tay nghề... tiến bộ rất nhiều.
"Bây giờ ta có thể khắc rất tốt rồi, đợi ta thi xong điện thí làm quan, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua cho nàng những thứ tốt hơn."
Hắn muốn đeo lên cổ cho ta, thay cho con chim hỉ thước gỗ kia.
"Nàng có thể đừng bỏ ta được không?"
Hắn còn muốn nói gì đó, thì tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nhị dịch trạm nói có người đến tìm ta.
Ta cầm đòn gánh và giỏ, vội vàng xuống lầu, Tề Thiệu chống gậy đứng ở cửa, ôn hòa mỉm cười:
"Tiểu Thước Nhi, ta đến đón nàng đây.”
9
Ta cùng Tề Thiệu về nhà, ta đỡ huynh nằm xuống giường, rồi lại lấy nước nóng đến lau tay chân cho huynh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đường đến dịch trạm xa xôi, chỗ cụt chân bị cọ xát đến ửng đỏ, ta dùng nước ấm chườm.
Chân phải của Tề Thiệu mất là vì ta, bị chặt cụt đến tận gốc đùi.
Khi Đường gia suy bại, tất cả mọi người đều nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cha ta tức giận sinh bệnh, chẳng bao lâu sau đã qua đời.
Mẹ ta quen hưởng thụ, không gánh vác được việc gì, trong nhà rối tung cả lên.
Lúc chúng ta bị đuổi ra khỏi Đường gia, chính Tề Thiệu đã cưu mang giúp đỡ.
Huynh ấy vốn là chưởng quầy của cửa hàng nhà ta, cửa hàng đóng cửa, đám người làm đều đi tìm đường sống khác, chỉ có huynh là không đi.
Huynh nói: “Lão gia có ơn với ta, ta không thể cứ thế mà bỏ đi được.”
Những ngày đó, huynh dẫn ta và mẹ ta trốn đông trốn tây, sợ chủ nợ tìm đến.
Nhưng sợ hãi thì có ích gì, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Chỉ là liên lụy đến Tề Thiệu, cuối cùng vẫn là lỗi của ta.
Dù chúng ta trốn đến trấn khác, bọn chủ nợ vẫn tìm được, chúng ép ta ký giấy bán thân để trừ nợ.
Bọn chúng bịt miệng mũi ta, lôi ta lên xe ngựa, mẹ ta khóc lóc đuổi theo phía sau, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Tề Thiệu vội vã trở về, một mình chặn xe ngựa để cứu ta, phu xe quất roi ngựa vào huynh ấy mà huynh vẫn không chịu tránh ra.
Huynh xông lên bám vào xe ngựa, bọn chủ nợ mất kiên nhẫn, đánh huynh da tróc thịt bong, huynh vẫn ôm chân bọn chúng không chịu buông.
Ta nhân cơ hội nhảy xuống xe ngựa, cắm đầu bỏ chạy, dù muốn quay đầu lại nhìn, nhưng tiếng hét của Tề Thiệu vang lên sau lưng:
“Đừng quay lại! Chạy mau!”
Ta nghe theo lời huynh ấy, không quay đầu lại mà cứ chạy, cứ chạy mãi.
Trốn ở bên ngoài mấy ngày, ta mới dám mò về xem sao.
Nhưng khi ta trở về mới phát hiện, Tề Thiệu và mẹ ta đều đã biến mất.
Hàng xóm nói, lúc mẹ ta đuổi theo xe ngựa, không cẩn thận bị ngã xuống vách núi mà chết, bọn chủ nợ còn làm gãy chân Tề Thiệu, suýt chút nữa thì mất thêm một mạng người.
Ta không biết Tề Thiệu đã đi đâu, một người bị gãy chân như huynh rốt cuộc đã rời đi bằng cách nào.
Sau này ta đi rất nhiều nơi, vừa kiếm tiền, vừa tìm huynh.
Cuối cùng, ta cũng tìm được huynh ở trấn Bồ Liễu.
Vòng đi vòng lại, chúng ta đều trở về điểm xuất phát.
Tề Thiệu nằm trên giường nhìn ta bận rộn.
“Tiểu Thước Nhi, người đó là người mà muội thích phải không?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Những chiếc giỏ tre mà hắn gánh, không phải để mang đi bán.
Mà là do tỷ tỷ nhà họ Lý đã thức mấy đêm tỉ mỉ đan, muốn tặng cho cha ta, bên trong còn có mấy món đồ chơi nhỏ cho ta.
Nàng không biết cha ta có thích không, nhưng nàng chỉ biết làm những thứ này.
Nhà họ Lý quá nghèo, đến tiền thuốc thang cũng là do cha ta giúp đỡ, nàng sao có thể mặt dày lấy tiền của cha ta mà đi mua quà mừng thọ.
Nàng đã cố gắng gọt giũa những mảnh tre đầy gai cho thật nhẵn, cẩn thận làm từng công đoạn, gửi gắm vào đó những mong ước và lời chúc phúc.
Khi đó ta không biết gì cả, sau này nghĩ lại, lòng ta luôn âm ỉ đau.
Lý Hành Chu luôn im lặng ít nói, nhưng chắc cũng đã từng thích ta.
Thời gian của hắn eo hẹp như vậy, mà vẫn tranh thủ khắc cho ta con chim hỉ thước kia, đôi tay của hắn vốn nên cầm sách vở, lại có thêm nhiều vết thương như vậy.
Hắn biết ta nhất định sẽ đợi hắn, nên dù muộn như vậy, hắn vẫn đội mưa chạy đến.
Những năm đó, hắn đã giằng xé giữa tuyệt vọng và hy vọng, nhưng chưa bao giờ cúi đầu khuất phục.
Còn bây giờ thì sao?
Hắn ôm chặt lấy ta, cầu xin ta đừng rời bỏ hắn.
Rõ ràng trên mặt ta đang nở nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt xuống áo hắn.
Người đang ôm ta bỗng cứng đờ, luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, đợi đến khi ta khóc mệt rồi mới buông ta ra.
Lý Hành Chu thở dài, bất lực nhìn ta:
"Nàng muốn lấy mạng ta sao."
Hắn lấy ra một mặt dây chuyền mới, cũng là một con chim hỉ thước, xanh biếc rất đẹp.
Tay nghề... tiến bộ rất nhiều.
"Bây giờ ta có thể khắc rất tốt rồi, đợi ta thi xong điện thí làm quan, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, mua cho nàng những thứ tốt hơn."
Hắn muốn đeo lên cổ cho ta, thay cho con chim hỉ thước gỗ kia.
"Nàng có thể đừng bỏ ta được không?"
Hắn còn muốn nói gì đó, thì tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nhị dịch trạm nói có người đến tìm ta.
Ta cầm đòn gánh và giỏ, vội vàng xuống lầu, Tề Thiệu chống gậy đứng ở cửa, ôn hòa mỉm cười:
"Tiểu Thước Nhi, ta đến đón nàng đây.”
9
Ta cùng Tề Thiệu về nhà, ta đỡ huynh nằm xuống giường, rồi lại lấy nước nóng đến lau tay chân cho huynh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đường đến dịch trạm xa xôi, chỗ cụt chân bị cọ xát đến ửng đỏ, ta dùng nước ấm chườm.
Chân phải của Tề Thiệu mất là vì ta, bị chặt cụt đến tận gốc đùi.
Khi Đường gia suy bại, tất cả mọi người đều nhân cơ hội giậu đổ bìm leo, cha ta tức giận sinh bệnh, chẳng bao lâu sau đã qua đời.
Mẹ ta quen hưởng thụ, không gánh vác được việc gì, trong nhà rối tung cả lên.
Lúc chúng ta bị đuổi ra khỏi Đường gia, chính Tề Thiệu đã cưu mang giúp đỡ.
Huynh ấy vốn là chưởng quầy của cửa hàng nhà ta, cửa hàng đóng cửa, đám người làm đều đi tìm đường sống khác, chỉ có huynh là không đi.
Huynh nói: “Lão gia có ơn với ta, ta không thể cứ thế mà bỏ đi được.”
Những ngày đó, huynh dẫn ta và mẹ ta trốn đông trốn tây, sợ chủ nợ tìm đến.
Nhưng sợ hãi thì có ích gì, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Chỉ là liên lụy đến Tề Thiệu, cuối cùng vẫn là lỗi của ta.
Dù chúng ta trốn đến trấn khác, bọn chủ nợ vẫn tìm được, chúng ép ta ký giấy bán thân để trừ nợ.
Bọn chúng bịt miệng mũi ta, lôi ta lên xe ngựa, mẹ ta khóc lóc đuổi theo phía sau, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Tề Thiệu vội vã trở về, một mình chặn xe ngựa để cứu ta, phu xe quất roi ngựa vào huynh ấy mà huynh vẫn không chịu tránh ra.
Huynh xông lên bám vào xe ngựa, bọn chủ nợ mất kiên nhẫn, đánh huynh da tróc thịt bong, huynh vẫn ôm chân bọn chúng không chịu buông.
Ta nhân cơ hội nhảy xuống xe ngựa, cắm đầu bỏ chạy, dù muốn quay đầu lại nhìn, nhưng tiếng hét của Tề Thiệu vang lên sau lưng:
“Đừng quay lại! Chạy mau!”
Ta nghe theo lời huynh ấy, không quay đầu lại mà cứ chạy, cứ chạy mãi.
Trốn ở bên ngoài mấy ngày, ta mới dám mò về xem sao.
Nhưng khi ta trở về mới phát hiện, Tề Thiệu và mẹ ta đều đã biến mất.
Hàng xóm nói, lúc mẹ ta đuổi theo xe ngựa, không cẩn thận bị ngã xuống vách núi mà chết, bọn chủ nợ còn làm gãy chân Tề Thiệu, suýt chút nữa thì mất thêm một mạng người.
Ta không biết Tề Thiệu đã đi đâu, một người bị gãy chân như huynh rốt cuộc đã rời đi bằng cách nào.
Sau này ta đi rất nhiều nơi, vừa kiếm tiền, vừa tìm huynh.
Cuối cùng, ta cũng tìm được huynh ở trấn Bồ Liễu.
Vòng đi vòng lại, chúng ta đều trở về điểm xuất phát.
Tề Thiệu nằm trên giường nhìn ta bận rộn.
“Tiểu Thước Nhi, người đó là người mà muội thích phải không?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro