Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ
Chương 13
Zhihu
2025-03-27 11:17:58
Ta gật đầu, không kìm được nước mắt, hắn lại luống cuống tay chân.
"Đừng khóc nữa, tiểu tổ tông."
Ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nấc cụt khiến ta thở không ra hơi.
Lý Hành Chu thở dài, lại ôm ta vào lòng:
"Nàng thích khóc nhè như vậy, không có ta thì làm sao đây?"
"Bình thường ta không có khóc!"
Ta nhỏ giọng phản đối, lại chần chừ hỏi hắn: "Chàng không sao chứ? Hình như người của Triệu gia đã đến rồi."
"Nàng yên tâm, ta đã giải quyết xong rồi, Triệu gia không chịu nổi điều tra đâu, trước đây không ai chịu quản, bây giờ ta muốn truy cứu đến cùng, quan phủ tự nhiên phải nể mặt ta."
"Nhưng bọn họ gian xảo nhiều năm như vậy, cũng không ai bắt được nhược điểm, bây giờ lấy tội danh gì để định tội bọn họ?"
Hắn buông ta ra một chút, cúi đầu nhìn ta, trong đáy mắt toàn là hình bóng của ta.
"Nàng có biết hôm nay thi đình yết bảng không?"
"A? Ta còn chưa kịp đi xem, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Triệu gia?"
Lý Hành Chu thở dài một tiếng, đặt cằm lên đỉnh đầu ta.
"Cô nương ngốc của ta, quan phủ nể mặt không phải là ta, mà là nể mặt trạng nguyên lang."
"A! Chàng, chàng, chàng..."
Ta kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, va vào cằm đau điếng, ta vội vàng xoa xoa.
"Vừa rồi ta nghe nàng nói về Lâm Doanh Doanh, còn tưởng nàng biết chuyện này, ai, thì ra nàng không biết."
Đầu óc ta nhất thời có chút không theo kịp.
"Đường Thước, có ta ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.
Sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi rất nhiều nơi, để người dân ở đó đều có cơm ăn, có sách đọc, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ta không cần cái gì bậc thang lên trời, ta chỉ cần nàng."
Nước mắt ta tuôn rơi, không sao ngăn lại được.
Ta nói Lâm Doanh Doanh không hiểu được chí hướng của Lý Hành Chu, thì ra ta cũng không hiểu.
Bồ Liễu trấn rất nhỏ, nhưng vẫn chưa phải là nơi nghèo nhất.
Những hương trấn xa xôi hơn, ngân sách địa phương thâm hụt, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đừng nói đến chuyện học hành.
Nghèo thì sinh đạo tặc, giàu thì bất nhân, lòng người ly tán, thế đạo tất nhiên hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chí hướng của hắn không phải ở kinh thành, mà là ở khắp bốn phương.
Quận huyện giàu có, dân chúng an lạc, trừ gian diệt ác, mới là điều hắn hướng tới.
16
Hắn có vẻ hơi ấm ức, ngước mắt lên hỏi ta:
"Đường Thước, những năm qua ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, vì sao lúc trước nàng lại im hơi lặng tiếng bỏ đi, đến một câu cũng không để lại cho ta?"
Ta ngẩn người, có chút chột dạ nói: "Ta đã nhờ Tiểu Hổ Tử đưa thư từ hôn cho chàng rồi, đâu phải im hơi lặng tiếng."
Sắc mặt Lý Hành Chu lập tức sa sầm, giọng cũng lớn hơn:
"Còn có chuyện đó nữa sao?"
Ta hơi khó hiểu trước phản ứng của hắn: "Lúc đó chàng không hồi âm, ta cứ tưởng chàng cũng đồng ý rồi."
Lý Hành Chu bỗng ôm lấy ta, đặt lên lan can, ngẩng đầu nhìn ta:
"Nàng còn muốn từ hôn với ta? Ta căn bản có nhận được đâu!"
Hắn rõ ràng đang cố nén giận, ta nào dám chọc giận hắn nữa.
Vội vàng lắc đầu, lắp bắp nói: "Hôn ước trước đây chỉ là lời nói đùa thôi mà, chàng đồng ý với cha ta cũng là do tình thế ép buộc, hơn nữa chàng cũng biết, nhà ta nợ nhiều tiền lắm, nếu chàng cưới ta, cuộc sống của chàng vừa mới tốt lên sẽ lại bị hủy mất."
Hắn im lặng một lúc, gõ nhẹ lên đầu ta:
"Trước kia nàng đâu có nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ vì những chuyện này mà nàng không thèm để ý đến ta?"
"Ta sợ trở thành gánh nặng của chàng."
"Gánh nặng?"
Lý Hành Chu nhíu mày, "Đường Thước, nương tử của ta không cần có gia thế hiển hách, không cần phải sống theo khuôn phép, nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được.
Nếu có thể, ta mong nàng vẫn vui vẻ như trước đây, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem quán nào có đồ ăn vặt ngon, quán nào có váy áo đẹp, mãi mãi ngây thơ và hạnh phúc, mọi phong ba bão táp đều có ta gánh chịu."
Nhìn hắn bày tỏ hết lòng mình, ta kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
"Lúc trước ta đã lấy tiền của cha nàng để chữa bệnh cho tỷ tỷ, ta đúng là nợ nhà họ Đường các nàng.
Cho nên dù biết nàng sẽ đau lòng, ta vẫn không một lần đáp lại tình cảm của nàng, chỉ vì lòng tự trọng đáng thương của ta, ta đã bỏ lỡ ba năm."
Thì ra hắn động lòng sớm hơn ta, lần đầu tiên thấy ta bị cha ném vào thư viện, hắn đã thấy ta thú vị rồi.
Cô bé mùa đông mặc đồ tròn xoe như búp bê trong tranh Tết.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lúc đó ta cả ngày vô tư lự, cứ đến lớp là lại chớp mắt buồn ngủ, bị thầy mắng còn lè lưỡi trêu lại.
Ở nơi không ai để ý, hắn đã nhìn ta rất nhiều lần.
"Đừng khóc nữa, tiểu tổ tông."
Ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nấc cụt khiến ta thở không ra hơi.
Lý Hành Chu thở dài, lại ôm ta vào lòng:
"Nàng thích khóc nhè như vậy, không có ta thì làm sao đây?"
"Bình thường ta không có khóc!"
Ta nhỏ giọng phản đối, lại chần chừ hỏi hắn: "Chàng không sao chứ? Hình như người của Triệu gia đã đến rồi."
"Nàng yên tâm, ta đã giải quyết xong rồi, Triệu gia không chịu nổi điều tra đâu, trước đây không ai chịu quản, bây giờ ta muốn truy cứu đến cùng, quan phủ tự nhiên phải nể mặt ta."
"Nhưng bọn họ gian xảo nhiều năm như vậy, cũng không ai bắt được nhược điểm, bây giờ lấy tội danh gì để định tội bọn họ?"
Hắn buông ta ra một chút, cúi đầu nhìn ta, trong đáy mắt toàn là hình bóng của ta.
"Nàng có biết hôm nay thi đình yết bảng không?"
"A? Ta còn chưa kịp đi xem, nhưng chuyện này có liên quan gì đến Triệu gia?"
Lý Hành Chu thở dài một tiếng, đặt cằm lên đỉnh đầu ta.
"Cô nương ngốc của ta, quan phủ nể mặt không phải là ta, mà là nể mặt trạng nguyên lang."
"A! Chàng, chàng, chàng..."
Ta kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, va vào cằm đau điếng, ta vội vàng xoa xoa.
"Vừa rồi ta nghe nàng nói về Lâm Doanh Doanh, còn tưởng nàng biết chuyện này, ai, thì ra nàng không biết."
Đầu óc ta nhất thời có chút không theo kịp.
"Đường Thước, có ta ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt nàng nữa.
Sau này chúng ta sẽ cùng nhau đi rất nhiều nơi, để người dân ở đó đều có cơm ăn, có sách đọc, sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ta không cần cái gì bậc thang lên trời, ta chỉ cần nàng."
Nước mắt ta tuôn rơi, không sao ngăn lại được.
Ta nói Lâm Doanh Doanh không hiểu được chí hướng của Lý Hành Chu, thì ra ta cũng không hiểu.
Bồ Liễu trấn rất nhỏ, nhưng vẫn chưa phải là nơi nghèo nhất.
Những hương trấn xa xôi hơn, ngân sách địa phương thâm hụt, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, đừng nói đến chuyện học hành.
Nghèo thì sinh đạo tặc, giàu thì bất nhân, lòng người ly tán, thế đạo tất nhiên hỗn loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chí hướng của hắn không phải ở kinh thành, mà là ở khắp bốn phương.
Quận huyện giàu có, dân chúng an lạc, trừ gian diệt ác, mới là điều hắn hướng tới.
16
Hắn có vẻ hơi ấm ức, ngước mắt lên hỏi ta:
"Đường Thước, những năm qua ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, vì sao lúc trước nàng lại im hơi lặng tiếng bỏ đi, đến một câu cũng không để lại cho ta?"
Ta ngẩn người, có chút chột dạ nói: "Ta đã nhờ Tiểu Hổ Tử đưa thư từ hôn cho chàng rồi, đâu phải im hơi lặng tiếng."
Sắc mặt Lý Hành Chu lập tức sa sầm, giọng cũng lớn hơn:
"Còn có chuyện đó nữa sao?"
Ta hơi khó hiểu trước phản ứng của hắn: "Lúc đó chàng không hồi âm, ta cứ tưởng chàng cũng đồng ý rồi."
Lý Hành Chu bỗng ôm lấy ta, đặt lên lan can, ngẩng đầu nhìn ta:
"Nàng còn muốn từ hôn với ta? Ta căn bản có nhận được đâu!"
Hắn rõ ràng đang cố nén giận, ta nào dám chọc giận hắn nữa.
Vội vàng lắc đầu, lắp bắp nói: "Hôn ước trước đây chỉ là lời nói đùa thôi mà, chàng đồng ý với cha ta cũng là do tình thế ép buộc, hơn nữa chàng cũng biết, nhà ta nợ nhiều tiền lắm, nếu chàng cưới ta, cuộc sống của chàng vừa mới tốt lên sẽ lại bị hủy mất."
Hắn im lặng một lúc, gõ nhẹ lên đầu ta:
"Trước kia nàng đâu có nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ vì những chuyện này mà nàng không thèm để ý đến ta?"
"Ta sợ trở thành gánh nặng của chàng."
"Gánh nặng?"
Lý Hành Chu nhíu mày, "Đường Thước, nương tử của ta không cần có gia thế hiển hách, không cần phải sống theo khuôn phép, nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được.
Nếu có thể, ta mong nàng vẫn vui vẻ như trước đây, mỗi ngày chỉ cần nghĩ xem quán nào có đồ ăn vặt ngon, quán nào có váy áo đẹp, mãi mãi ngây thơ và hạnh phúc, mọi phong ba bão táp đều có ta gánh chịu."
Nhìn hắn bày tỏ hết lòng mình, ta kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
"Lúc trước ta đã lấy tiền của cha nàng để chữa bệnh cho tỷ tỷ, ta đúng là nợ nhà họ Đường các nàng.
Cho nên dù biết nàng sẽ đau lòng, ta vẫn không một lần đáp lại tình cảm của nàng, chỉ vì lòng tự trọng đáng thương của ta, ta đã bỏ lỡ ba năm."
Thì ra hắn động lòng sớm hơn ta, lần đầu tiên thấy ta bị cha ném vào thư viện, hắn đã thấy ta thú vị rồi.
Cô bé mùa đông mặc đồ tròn xoe như búp bê trong tranh Tết.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Lúc đó ta cả ngày vô tư lự, cứ đến lớp là lại chớp mắt buồn ngủ, bị thầy mắng còn lè lưỡi trêu lại.
Ở nơi không ai để ý, hắn đã nhìn ta rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro