Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Ngân Bảo (1)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Lại nói đến bà mẹ chồng kia, bà cụ tiếc số tiền hơn trăm ngàn mà con dâu bỏ ra để chiêu đãi hai đứa con nít. Biết rõ con thứ của mình đêm nay sẽ về còn tiêu
tốn một bàn tiệc lớn như thế, chẳng mấy chốc mà phá sản, dưới ánh mắt của bà thì cô con dâu này không để chồng vào mắt.
Đàn ông không ở nhà, đàn bà ăn ở tằn tiện một chút cũng được vậy mà đứa con dâu này còn dám ăn uống xa xỉ, đến cả cháu trai cũng phải ăn uống khoa học
phối hợp dì đó. Cái rắm! Con trai bà khó khăn lắm mới gầy dựng được gia nghiệp chẳng mấy mà phá dưới tay đứa bại gia này.
Bà cụ biết đến đêm con trai sẽ về nên cố ý không xuống tầng ăn cơm trưa, con dâu có nói bảo mẫu lên gọi một lần, bà liền mặc kệ. Hứ, dám để mẹ chồng
chịu đói, còn mình thì ở dưới ăn uống thả ga, chờ con trai bà về rồi, bà phải tố nó, xem nó làm được gì nữa.
Bởi vì mang suy nghĩ như thế, lúc sau Chị Phượng có lên lầu hỏi xem bà cụ có muốn ăn mì trứng không bà đều nhịn không ăn. Trong phòng bà cụ còn có mấy
hộp đồ ăn, tùy tiện ăn cũng đủ đối phó, đợi đến khi con trai về rồi tính.
Sáu giờ chiều, ông Ngô, Ngô Quốc Trụ xách hành lí về đến nhà, bà Ngô, Vương Mỹ Dung đến nhận hành lý từ tay chồng, không kịp hỏi xem chồng đi đường
thế nào thì bà cụ ở trên tầng hai đã nghe thấy tiếng, bà cụ hung hăng nhéo đùi mình một cái, lấy miếng gừng nhỏ đã chuẩn bị sẵn lau lên mắt, cay đến độ nước
mắt chảy ròng ròng, mắt đỏ bừng, rồi cứ thế hét lên, "Trời ơi! Tôi sống không nổi nữa!!!"
Ngô Quốc Trụ giật mình, sau đó mới nhớ ra mẹ mình vẫn đang còn ở nhà mình. "Có chuyện gì thế?"
"Em không biết." Vương Mỹ Dung lắc đầu rồi len lén trợn mắt khinh bỉ. Chắc chắn là bà già kia đợi chồng mình về rồi giả vờ khóc lóc đây mà. Ha ha, quân
đến tốt chặn, để xem ai sợ ai!
Ngô Quốc Trụ biết tính tình của mẹ mình, xưa nay ông cũng không bớt việc, mấy năm nay bà đã gây đủ họa cho nhà anh cả, sau này cũng không ở lại đó được
nữa. Bây giờ mang họa đến nhà mình nhưng chung quy đó cũng là mẹ của ông, ông không thể không quan tâm. "Tôi lên lầu xem sao."
"Trời ơi! Tôi sống không nổi nữa thôi! Con dâu không cho tôi ăn cơm! Bỏ mặc mẹ chồng ở một mình! Là đang khinh thường bà mẹ này! Bà già này khổ cự
chăm bẵm con cái lớn khôn thế mà bây giờ lại nhận lại kết cục như thế này! Ta thà rằng chết đi!"
"Mẹ, mẹ làm sao thế?" Ngô Quốc Trụ kiên nhẫn hỏi mẹ mình, ông biết mẹ mình như thế nào, cũng hiểu cả vợ mình, cứng đối cứng, chẳng mong sẽ có chuyện
gì tốt lành cả.
"Con trai! Con trai! Con về rồi! Nếu con còn không về có khi không gặp được bà mẹ này nữa đâu!" Bà cụ thấy con trai đi vào càng khóc tợn, với cái âm
lượng này nếu mà còn ở nông thôn thì chắc cả xóm đã kéo đến xem náo nhiệt.
"Mẹ. Mẹ đau ở đâu sao?"
"Vợ mày không cho mẹ ăn cơm! Không cho mẹ xuống lầu."
"Mẹ, sao con lại không cho mẹ ăn cơm được chứ? Quốc Trụ, anh xem nồi vịt hầm trên bếp còn nóng đấy." Vương Mỹ Dung theo chồng đi lên lầu, tất nhiên
nghe mẹ chồng nói mình thế sẽ không im lặng mà phản bác.
"Mẹ mày là đồ phá gia, hôm nay có hai đứa con nít vắt mũi chưa sạch đến nhà, thế là kiếm cớ làm một bàn tiệc cực kì lớn, còn cố ý mua con cá đắt tiền kia,
hơn một trăm ngàn một cân! Một bàn ăn nhiều như thế! Bao nhiêu là tiền! Mới nói mấy câu nó đã đuổi bà mẹ chồng này lên lầu nghỉ ngơi! Trước mặt người
ngoài cũng không thèm nể mặt bà già này!"
"Con nói này mẹ, sao mẹ hãm thế, sao mẹ không nói con vả miệng của mẹ trước mặt khách luôn đi? Sao không bảo là con cầm chổi quét mẹ ra khỏi chỗ này
luôn đi?" Vương Mỹ Dung ở thành phố nhiều năm như thế mà vẫn bị bà già này chọc điên đến quên cmn tiếng phổ thông.
"Thiên Phóng đến rồi à?" Ngô Quốc Trụ vẫn nghe ra trọng điểm.
"Ừm. Đi cùng một cô gái nữa."
"Mẹ. Mẹ không nên tham gia vào mấy việc như thế là đúng rồi." Ông biết mẹ mình là người như thế nào, không có lợi cho mình thì không làm, hư vinh lại hẹp
hòi, không có kiến thức. Nếu để bà ngồi cùng một bàn ăn với ục Thiên Phóng không biết bà có thể làm ra trò cười gì đâu, đến lúc đó cũng không biết giấu mặt
vào đâu nữa.
"Em không có không cho mẹ xuống tầng, em có nói chị Phượng lên kêu mẹ hai lần, mẹ đều nói người không khỏe nên không muốn xuống. Em còn nói chị
Phượng hầm canh vịt trên bếp, phòng trường hợp mẹ muốn ăn." Vương Mỹ Dung giải thích với chồng, cho dù là cô không chào đón mẹ chồng, nhưng sống
chung cũng không phải không được. "Nếu mẹ cảm thấy ở nhà chúng ta không tốt thì để mẹ về lại nhà anh cả đi, em vẫn câu nói đó, ai chăm được mẹ, một
tháng em đưa người đó bốn ngàn mỗi tháng."
Ngô Quốc Trụ cười khổ, vợ anh không được lòng mẹ, còn chị dâu thì chịu không nổi nữa, nhưng...ở đây...cũng không ổn..... Ông là dân làm ăn, đôi khi phải
tiếp khách quý ở nhà, nếu để mẹ ông đến quậy một trận....Vừa nghĩ ông vừa đổ mồ hôi lạnh. "Mẹ...."
"Có phải anh cũng muốn đưa mẹ về quê không? Ta không đi! Không muốn về! Ta sợ lạnh!"
"Mẹ, không phải anh chị cả vừa mới mua một căn nhà ở huyện sao? Hệ thống sưởi cũng không thua kém ở thành phố......"
"Ta không đi! Ta không về đó!" Bà cụ khoanh tay, "Thằng cả là đồ không có lương tâm, mày cũng là đồ không có lương tâm. Có vợ thì quên luôn mẹ đẻ,
chúng mày ghét bà già này phải không? Hôm nay ta sẽ chết ở đây...." Nói xong bà cụ đập đầu vào tủ đầu giường, Vương Mỹ Dung khinh bỉ vung tay cười
không thèm để ý đến bà cụ nhưng Ngô Quốc Trụ vẫn còn nhớ đó là mẹ ruột của mình nên kéo bà cụ dậy, "Mẹ đừng làm như thế nữa."
Bà cụ lại trượt chân ngã ngồi lên đất, "Ai da, tôi sống không nổi nữa! Chân ta gãy rồi! Gãy rồi!!!!"
Chịu....Sàn nhà đều là gỗ thật, bên trên còn trải thêm một lớp thảm dày, đừng nói là người trưởng thành ngã xuống, cho dù là cốc nước thủy tinh có rơi xuống
cũng không vỡ được..... chỉ mới thế mà đã gãy xương....cũng thật là biết diễn! Vương Mỹ Dũng lắc đầu rồi quay đi, đến mức này mà bà còn nói chuyện với bà
già này nữa là tự hạ thấp bản thân mình rồi.
Ngô Quốc Trụ không thể nào mặc kệ mẹ ruột, ông dùng lực đỡ mẹ dậy, mấy năm nay bà cụ sống an nhàn sung sướng, da thịt đều tót cả, Ngô Quốc Trụ dùng
lực kéo bà dậy cũng tốn sức.
Phải hơn nửa tiếng sau ông mới đỡ được mẹ già lên giường, "Mẹ, con nghĩ là chân của mẹ không bị gãy đâu. Mẹ nằm đây một lát, nếu không được thì mai con
đưa mẹ đi bệnh viện." Ông vừa nói vừa thở hổn hển, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
"Con trai! Con là con trai ruột của mẹ! Từ lúc mẹ mang thai con ngày nào cũng nôn mửa cho đến khi sinh con ra...." Bà cụ lại tố khổ, bắt đầu kể từ lúc mang
thai Ngô Quốc Trụ cho đến lúc ông kết hôn, từ chữ từng chữ cứ như đem hết cả máu thịt ra kể. Ngô quốc Trụ chỉ có thể im lặng lắng nghe, đầu ong
ong.....Ông cũng biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, mà nhìn ý của bà cụ...chắc là không muốn đi.
Vương Mỹ Dung lắng nghe động tĩnh trên lầu, Chị Phượng đi đến hỏi, "Phu nhân, bà có muốn dùng cơm không?"
"Ăn cơm! Hừ! Làm mình làm mẩy ở nhà con trai, thật không biết xấu hổ!" Hồi còn trẻ bà cụ đã nổi tiếng là một bà chằn, đi đường đụng trúng xe của người ta
cho dù không làm sao cũng bắt người ta bồi thường mấy chục đồng. Ở cái thời đó một ngày người ta kiếm được bao nhiêu tiền chứ.
Tất nhiên, Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm không hề biết gì về bộ phim drama "tình thân" mà nhà họ Ngô đang diễn, bọn họ bận điều tra cháu gái của nhà
họ Ngô..... Mà chuyện này cũng không khó khi mà mỗi lúc chơi mạt chược Vương Mỹ Dung đều sẽ kể chuyện về gia đình nhà chồng của mình. Chỉ cần hỏi
Hàn Diễm Yến là đủ biết rồi.
Thì ra nhà họ Ngô có đến năm anh chị em, ba trai hai gái. Anh cả là người thật thà chất phác, tự nhận đầu óc không tốt, học hành không được nên đã sớm
nghỉ học ở nhà phụ giúp gia đình làm nông; cưới được người vợ cũng là người hiền lành. Theo như lời Vương Mỹ Dung nói thì cho dù có dùng kim đâm một cái
thì người này cũng không dám nói đau.
Từ khi con trai cả cưới vợ thì bà cụ cũng "đình công", từ sau đó chuyện gì cũng không làm, ngay cả đồ lót cũng để con trai và con dâu giặt cho. Nhưng cho dù
như vậy bà vẫn không thích cô con dâu này, lúc trước bà cụ không ngừng châm ngòi li gián hai vợ chồng, con trai lớn nhà họ Ngô là Ngô Quốc Đông là kẻ
ngốc, mẹ nói cái gì liền tin cái đó, thường xuyên nghe lời xúi giục của mẹ mà đánh vợ.
Con trai thứ hai là Ngô Quốc Trụ thi đậu đại học ở huyện thành, sau khi tốt nghiệp thì đến ngân hàng ở huyện thành làm việc, cưới một cô gái gốc huyện thành
là Vương Mỹ Dung. Sau lại quen biết được vài người bạn, ăn nên làm ra, cố gắng mấy năm thì hai vợ chồng phát đạt. Lúc đó bà cụ cũng bắt đầu làm khó nhà
con trai cả, tranh tối tranh sáng nói rằng con trai cả là đồ bất tài không làm ra gì nên hồn. Lúc này người con trai cả mới biết được bộ mặt thật của mẹ mình, hai
vợ chồng cũng thôi đánh chửi nhau, thế nhưng anh cả là một người con có hiếu, dâu cả cũng là người hiền lành, cho nên bà cụ ở nhà con trai cả hưởng phúc.
Người con trai thứ ba đỗ vào một trường sư phạm bình thường, kết hôn cùng với một người bạn cùng lớp, sau đó cả hai đều dạy ở một trường cấp 2 ở thị xã.
Người con thứ ba này đã sớm hiểu hết mẹ mình từ khi còn trẻ và rất không hài lòng với bà cụ. Kết hôn được hai năm thì hai vợ chồng có một đứa con gái,
trong lúc bà cụ đến phụ chăm cháu đã nói rất nhiều lời không hay, bị đứa con thứ này đưa về quê, cả đời không muốn nhìn mặt.
Thế thì vì sao Vương Mỹ Dung lại không thích bà mẹ chồng này? Đứa đầu tiên của bà cũng là con gái, vì biết tính của mẹ chồng nên bà không nhờ mẹ chồng
đến chăm con; mà bà cụ cũng biết đứa con thứ này của mình có tiền nên không dám nói lời quá đáng, chỉ đến thăm cháu rồi đi ngay. Làm ăn buôn bán thì có
lúc lên lúc xuống, lúc con gái vừa tròn năm tháng tuổi thì làm ăn thất bát, thiếu nợ đến hai trăm vạn, bà cụ liền thay đổi sắc mặt....
Vương Mỹ Dũng vừa muốn chăm con vừa muốn đi làm phụ giúp chồng, cho nên muốn nhờ mẹ chồng đến phụ mình chăm con. Kết quả bà mẹ chồng này
mắng bà đến không chừa mặt mũi, còn nói con gái của bà là sao chổi, khắc cha khắc mẹ, còn muốn đưa con gái của bà đi cho người khác.
Vương Mỹ Dung nào dám để mẹ chồng chăm con mình nữa, bà cắn răng dứt sữa của con, đưa con về gửi ở nhà mẹ đẻ. Cái cảm giác cốt nhục tách rời
kia....bây giờ nhớ lại bà vẫn sẽ khóc.
Sau lại việc làm ăn dần khởi sắc, nợ nần được trả hết, nhà cũng có của ăn của để thì bà cụ lại bắt đầu xuất hiện.... Ha ha ha....
"Mẹ. Mẹ mau kể chuyện cô cháu gái kia kìa!" Lục Thiên Phóng không có tâm tình nghe drama mà mẹ mình kể, hét vào wechat với mẹ mình như thế.
"Ranh con! Mày từ từ nghe mẹ kể đi." Bà Lục ra hiệu cho người ta nâng cái ipad lên giá đỡ, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Nhà người anh cả có hai đứa con, đứa đầu là trai, đứa thứ hai là gái. Đứa con trai đầu này cũng là dạng đầu đất không hợp với việc học hành, đổ tiền vào việc
học bổ túc, chật vật lắm mới có thể tham gia thi vào một trường đại học ở huyện, kết quả là thi được 300 điểm... Lúc này bà cụ lại xuất hiện, bà cụ nói rằng
cháu mình như thế là do mẹ nó không biết quản gia, muốn tìm cho cháu trai của mình một người vợ giỏi giang thay đổi phong thủy của cả nhà. Sau đó giới thiệu
cho cháu trai nhà mình cháu gái của họ hàng xa bắn đại bác ba ngày không tới để lấy làm vợ. Cô gái kia có đôi mắt "ba tròng trắng", một khuôn mặt như bánh
nướng, hiển nhiên là bộ dạng giống bà cụ lúc còn trẻ; chỉ vừa tốt nghiệp cấp 2 nào có xứng với cháu trai lớn nhà họ Ngô. Nhưng lại có bà cụ làm bà mối, cô
gái kia lại là người dẻo miệng nói rằng điều kiện của cháu trai bà cụ làm sao lấy được vợ! Kết hôn thôi! Lễ hỏi mười hai vạn, không tính đến căn nhà chín mươi
mét vuông, còn đòi cả xe, ba chỉ vàng, cả áo choàng lông chồn.....
(*) Ba tròng trắng: là ý chỉ đôi mắt có con ngươi nhỏ, đa phần là lòng trắng.
Con gái của Ngô Quốc Đông lại khác người nhà, cô bé học rất tốt. Thế nhưng từ khi cô bé lên cấp ba, bà cụ đã bắt đầu không cho cô bé đọc nhiều sách, bắt
cháu gái phải đi tìm chồng, giúp kiếm cho nhà mình một phần lễ hỏi. Đối với chuyện này Ngô Quốc Đông không chịu nghe mẹ mình, ông cho con gái học hết
cấp ba, còn chu cấp cho con học đại học. Bây giờ con gái cũng thi đậu công chức, coi như là cuộc sống yên ổn.
Cháu trai từ khi có thêm cháu dâu thì thông đồng cùng bà nội làm phiền đến mẹ mình, vợ của Ngô Quốc Đông quá mức hiền thục, may mắn là đứa con gái làm
công chức lại không giống mẹ, về nhà lại làm chỗ dựa cho mẹ mình. Mắng anh trai và chị dâu là đồ không ra gì, cô cũng không thèm nể mặt bà nội, cứ thế bị
đuổi đến nhà Ngô Quốc Trụ ở thành phố.
"Không phải là bà nói không trông cậy vào ba mẹ cháu để dưỡng lão sao? Không phải ngày nào bà cũng khoe là con trai thứ của bà giỏi thế nào sao? Bây giờ
cháu đưa bà đi! Để xem bà sống sao ở cái nhà đó!"
Chuyện đến đây đã rõ ràng, chuyện còn lại Uông Tư Điềm có thể đoán ra, từ đống đồ dùng của Ngân Bảo trong nhà của bà Ngô. Bà cụ ngứa mắt chuyện
con dâu xem chó như con mà cưng nựng, lại không thèm để mẹ chồng vào mắt nên cấu kết với minh hữu duy nhất trong nhà là cháu dâu, bắt trộm chó!
Uông Tư Điềm lập tức gọi cho bà Ngô, hỏi phương thức liên lạc của cháu dâu lớn nhà anh cả của bà.
"Chỉ có chồng ta có phương thức liên lạc với nhà anh cả, ta không có."
"Ồ. Vậy thì chiếc Baojun là của ai vậy?"
"Của cháu trai của chồng ta đó."
"Tôi biết rồi."
Uông Tư Điềm cắt ảnh biển số xe của chiếc Baojun khỏi băng ghi hình, kiểm tra thông tin đăng kí xe và thấy luôn cả cách thức liên lạc của cháu trai bà Ngô.
Tùy tiện dùng một cái tài khoản mỹ nữ giả mạo đã add được wechat của cháu trai, vào tìm trong mục liên hệ thì tìm được cô cháu dâu của bà cụ Ngô.
Cái này cũng quá là làm khó cô cháu dâu rồi, Uông Tư Điềm xem băng ghi hình, bọn họ ở trong nhà bà Ngô không quá nửa tiếng thế mà cô cháu dâu này
chụp được rất nhiều ảnh. Mấy ngày này không ngừng đăng lên wechat, cũng không nói là biệt thự của ai, người ta vào tán thưởng cô ta còn kiêm tốn trả lời:
Bình thường thôi, cũng không đẹp như vậy....
Trong một đống ảnh, Uông Tư Điềm lướt đến một tấm chụp cận cô ta bồng một chú chó..... Đương nhiên là khoe chó cộngh thêm việc khoe chân....
Chú chó này rõ ràng là ...... Ngân Bảo!
chương 8: Ngân Bảo (2)
Cái gọi là, lúc tìm thì không thấy mà lúc không tìm lại thấy, cũng đều tại vì Vương Mỹ Dung ghét cái đám người nhà mẹ chồng, khỏi phải nói từ ban đầu khinh
thường đứa cháu dâu, còn không thèm thêm cả số wechat của nguyên dàn chị dâu nhà chồng, nên không hề biết rằng con chó trong nhà đã trở thành công cụ
khoe ngực rồi khoe chân của cháu dâu.
Mùa đông giá rét may có hệ thống sưởi trong nhà cũng không quá lạnh, cô ta mặc áo ba lỗ lộ rõ khe ngực sâu hun hút, để Ngân Bảo nằm trên ngực mình,
chụp “con chó” bằng gậy tự sướng, để con chó nằm lên giữa đùi chỉ có mỗi chiếc váy ngắn bó sát, rồi lại chụp thêm mấy tấm nữa - “Cún”, cô ta gửi vào tường
nhà trên wechat: “Chồng mình ghen rồi này, anh í nghĩ rằng mình bị bé cún này cướp mất rồi.”
Đúng rồi, sự chú ý của người xem hình đều bị “khuôn ngực” tràn đầy mơn mởn và “đôi chân” của cô thu hút hết cả rồi, con chó giống gì thì… nhìn không ra.
“Đây là Ngân Bảo sao?” Lục Thiên Phóng nhìn chằm chằm vào tấm hình bảy tám phút.
“Cái anh này, anh nhìn ngực hay nhìn chân đấy?” Uông Tư Điềm chọc nát tâm tư của hắn.
“Làm gì có, một đứa con gái dưới quê cục mịch. Cô coi tôi là gì vậy hả, tôi chỉ sợ nói khó nghe.” Dĩ nhiên thì, ngực với chân cũng được đấy.
Uông Tư Điềm liếc nhìn hắn, ánh mắt đầu tiên của đám đàn ông là vẻ ngoài của phụ nữ, cái thứ hai vẫn là vẻ ngoài của phụ nữ, nhìn cho đã con mắt rồi mới đi
sâu vào vẻ đẹp tâm hồn của họ.
Trong vòng bạn bè ngoại trừ các bài đăng khoe khoang các địa điểm nổi tiếng, còn có phúc âm của những người theo đuổi, định vị trong vòng bạn bè của đứa
cháu dâu luôn luôn được mở, một ngày ít nhất phải share đến ba lần, ai thêm wechat của cô ta đều biết cô ta đang ở đâu.
Dựa vào lời nhắn trên vòng bạn bè của cô ta, cô ta và chồng cô ta mừng thọ tám mươi tuổi của bà ở Lưu gia trang, thôn Duyên Giang, thị trấn XX, huyện XX.
Uông Tư Điềm nằm trên giường tra Baidu, nơi đó có vẻ hẻo lánh, từ huyện đi qua một đoạn cao tốc, rồi lại đi thêm mấy trăm mét nữa mới đến.
Lục Thiên Phóng xem ngực với chân đã đủ, bây giờ mới vào chính sự, “Hình như cô ta đưa Ngân Bảo về quê luôn rồi.”
“Ừm.”
“Ể. Đây mà là đường đi hả?” Hắn chỉ vào con đường nhỏ trong video, mặt đường không còn rõ rệt nữa, khắp nơi đều là tuyết, chiếc xe tròng trành trong
những khe nứt nhỏ hẹp của tuyết. “Chắc là không thấy được chiếc R8 của tôi rồi.”
“Ừm.” Uông Tư Điềm vẫn còn đang nghiên cứu phương thức hành động, cái thôn này chỉ cần có người vào thì không thể không biết, giải cứu một con chó so
với giải cứu một cô gái bị bắt cóc thì độ khó lại chả như nhau đi.
“Chiếc Toyota Prado có vẻ được việc.”
“Hửm?”
“Alo? Tiểu Tống à, chiếc Prado của ba tôi ấy? Cút. Tôi muốn dùng. Đừng có nói nữa không có tác dụng đâu, ông già có nhiều xe đến vậy mất một chiếc thì
có là gì, đổi sang lốp xe đi trên tuyết chưa?”
“Chưa đổi thì nhanh tới tiệm 4S đổi đi chứ. Đã mua lốp cả rồi. Đổi thành lốp đi tuyết, đổ đầy xăng rồi mang xe tới đây cho tôi.”
Chiếc Toyota Prado này lúc ở trong thành phố thì chưa thấy được tác dụng thật sự của nó, nay chinh chiến trên đường thôn nhấp nhô đầy những ụ tuyết này thì
ưu thế của nó đã được phát huy, gầm xe vừa ổn định vừa cao, tuy rằng vận tốc không nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Xe này được đấy, dùng làm xe công ty được không?” Lục Thiên Phóng liên tục đung đưa người theo tiếng nhạc, khó mà nghĩ được một “ông già” như hắn lại
thích “chị gái hoa quả”
T/n: Chị gái hoa quả là Katy Perry, mỗi lúc biểu diễn Katy Perry đều mặc đồ có đính trái cây, hoa quả.
“Ừm.” Uông Tư Điềm gật đầu rồi xem bộ phim mà cô đã lưu trước đó trên điện thoại.
“Xem gì đó?” Lục Thiên Phóng liếc mắt nhìn.
“Chả có gì, American Horror Story thôi.”
“Tới tập mấy rồi?”
“Mùa 2 rồi.”
“Hê hê hê.” Lục Thiên Phóng cười khoái chí rồi nói, “Phía sau còn có chuyện hay hơn.”
Uông Tư Điềm bị hắn cười đến nỗi ớn lạnh, chợt không có hứng xem nữa, tắt di động nhắm mắt nằm nghỉ.
Một lúc sau xe ngừng lại.
“Đến rồi à?”
“Hình như không đúng lắm.” Lục Thiên Phóng cho dừng xe ở một bờ sông khô ráo, định vị lại bảo hắn chạy thẳng xe xuống.
Định vị hư không mong đợi được gì rồi, Uông Tư Điềm nhìn quanh quất, một cảnh hoang vu vắng lạnh. Xung quanh ngoài tuyết thì cỏ chết với một vài cái cây
cô không biết là loại gì vẫn chưa rụng hết lá.
Trên con đường đối diện bờ sông có một chiếc máy kéo bốn bánh dừng bên đường, không biết chủ xe đang loay hoay cái gì trên xe, Uông Tư Điềm vẫy tay
cật lực, hét lớn, “Uây! Uây! Đồng hương! Chú ơi!”
Tiết trời lạnh cóng, người đó đội chiếc mũ dày dặn, Uông Tư Điềm kêu bảy tám tiếng thì ông ấy mới ngẩng đầu nhìn sang bờ sông phía bên này.
Thời đại này ai cũng tin định vị, không biết mấy người làm định vị có bị điên hay không nữa, cứ cách năm ba ngày lại có người thành phố bị định vị sai đến chỗ
đó, dân địa phương ở đây cũng quen rồi.
Ông ấy đứng lên, kéo cái quần, từ bờ bên kia sông chạy sang bên này, đánh giá hai người từ đầu xuống chân, bởi vì bọn họ đến để điều tra nên ăn mặc có
chút bình thường, chiếc quần jeans rách của Lục Thiên Phóng đổi thành quần jeans xanh da trời, áo sơ mi phối với áo khoác phao ngắn, Uông Tư Điềm mặc
áo lông cừu họa tiết hoạt hình phối quần jeans đi cùng chiếc áo phao ngắn, nhìn hai người rất giống sinh viên đại học bình thường, “Hai đứa là du khách hay
gặp người thân?”
“Bọn cháu đến gặp người thân!” Uông Tư Điềm biết du khách đồng nghĩa với việc dễ bị lừa, gặp người thân lại có ý là có khi người bọn họ tìm lại chính là
người thân của mình.
“Mấy đứa tìm thôn nào?”
“Lưu gia trang ở thôn Duyên Giang.”
“Lưu gia trang? Người thôn đó ai chú cũng biết, mấy đứa tìm ai.”
“Cháu tìm Trương Mẫn, vợ của bạn học cháu.”
“Trương Mẫn.” Người đàn ông bỏ mũ xuống gãi đầu, “Không quen, chắc là đám trẻ.”
“Hôm nay bà của cô ấy đãi tiệc thọ tám mươi tuổi!”
“À, mấy đứa tìm nhà của ông Trương Ngũ!” Người đó cười phá lên, ông tháo khăn choàng cổ ra để lộ gương mặt đầy râu, “Tiếc là xe chú bị hư rồi, nếu
không thì cũng đưa mấy đứa đi được, mấy đứa rẽ nhầm khúc cua rồi, bờ đối diện bên kia mới là đường vào thôn Duyên Giang, quay đầu xe lại vào ngã ba
đường quẹo trái, cứ đi thẳng cho đến khi thấy một cái ngã ba nữa thì chạy xuống chỗ dốc, lại chạy thẳng cho đến khi thấy tiệm tạp hóa có nuôi chó, hỏi cái
nhà đó thì sẽ biết được nhà ông Trương Ngũ ở đâu.”
“Chú ơi, nếu chú không có việc gì thì cứ dừng xe ở đó đi, dắt bọn cháu đi.” Uông Tư Điềm lấy ví tiền ra, chìa ra một trăm tệ, “Tiền này để chú hút thuốc ạ.”
Ông chú nhìn cô, “Tôi với nhà ông Trương cũng tính là thân thích, ai lại lấy tiền bao giờ! Trên xe chú có kéo phân bón. Anh họ chú ở trong cái thôn đó, cháu
đợi chú gọi điện, để người nhà bọn họ ra đón cháu.”
Uông Tư Điềm cắn môi, đảo mắt một lượt. “Chú ơi, thật ra thì bọn cháu với người nhà họ không quen biết gì cả.”
“Hửm? Vậy còn nói gì nữa trời, cô gái còn trẻ mà đã nói dối là không tốt đâu nhé.”
“Không phải.” Trước đó Uông Tư Điềm lướt tường nhà wechat của bà Ngô đã thấy đăng tin tìm chó, treo thưởng năm ngàn tệ. “Bọn cháu đến để tìm chó.”
“Chó?” Người đó cầm di động xem, cũng không phải đồ vật gì quý hiếm, chỉ là một con chó không lớn lắm, mũi nhăn nhúm. “Con gái chú cũng có một con y
chang.”
“Con chó này được một người thành phố giàu có nuôi lớn, mất đi thì đau lòng, cháu nhận ra con chó này trên wechat của Trương Mẫn. Chú à, mùa đông lạnh
lẽo như thế này không có việc gì làm, tìm một con chó đã kiếm được năm ngàn tệ. Chú nói với người thân tìm cách trộm con chó này đi, kiếm được tiền thì hai
chúng ta chia với nhau, mỗi người một nửa.”
Lục Thiên Phóng đứng ngây người, nhìn thấy ảnh hậu diễn tới bước này rồi liền nhanh chóng nhập đoàn, “Em ngốc à! Bây giờ ổng biết con cho có giá năm
ngàn tệ, chịu chia một nửa với em không hả?”
Uông Tư Điềm dường như vừa kịp phản ứng lại, giật lại chiếc di động, “Ừ thì chú ơi, tụi cháu tự tìm đường đây, con chó mà Trương Mẫn ôm về cũng chưa
chắc là con chó đó. Bọn cháu nhầm rồi! Nhầm rồi!”
Người đàn ông như vừa từ trong mơ tỉnh dậy, mùa đông lạnh buốt ai cũng ru rú trong nhà, từ người ra ngoài làm việc có về nhà hay không về nhà, chả có việc
gì để làm, không ra vô nhà người ta thì là đánh mạt chược, chẳng có đồng vô đồng ra gì cả. Nếu như lấy được năm ngàn tệ này thì, năm nay ăn tết ngon rồi.
Nhưng tiếc là ông ta chưa kịp nhìn rõ số điện thoại nhận thưởng.
“Cháu gái, cháu cho chú xem tí. Có khi chú từng thấy qua con chó này rồi.”
Uông Tư Điềm lắc đầu, “Cháu nói nhầm thôi, không có việc này đâu, không có gì đâu chú.”
Người đó đằng hắng một tiếng, “Cô gái trẻ, không phải tôi hù cô đâu, người Lưu gia trang hiền lành, người ngoài như cô định vào thôn trộm chó, khỏi cần nói
nhà người khác, chỉ cần mấy anh chị em nhà Trương Ngũ cũng đủ cho cô một trận, nhà đó đông người lắm con ạ. Tận mấy chục người tới chúc thọ bà già.
Mỗi người một đạp cũng đủ chết hai đứa tụi bây.”
“Ơ cái này.” Mặt Uông Tư Điềm lộ vẻ sợ hãi.
“Vầy đi, cháu đưa số wechat cho chú, chú cho cháu tám trăm tệ.”
''Không được, cháu đưa wechat cho chú, chú lừa cháu thì sao?”
“Chú còn sợ mấy đứa lừa chú nữa kìa!”
“Chú ơi, tụi cháu không có lừa chú!” Uông Tư Điềm cắn môi, “Chú là dân địa phương, chắc chắn biết Trương Mẫn được gả tới nhà họ Ngô, con chó này là
con chó của con dâu lão nhị nhà họ Ngô, bị Trương Mẫn trộm đi.”
Nông thôn chẳng giống thành phố, đóng cửa nhà thì không quan tâm chuyện nhà ai cả, chuyện Ngô Quốc Trụ trở nên giàu có ở bên ngoài không những ở các
thôn gần đó, kể cả trên huyện thành người biết cũng không ít, nghe Uông Tư Điềm nói như thế người đàn ông lập tức đã hiểu ra.
Được rồi, chú hiểu rồi.” Khỏi tốn trăm tệ, tới lúc bắt được chó thì tìm Ngô lão đại là được, ông ta làm gì mà không liên lạc được với con dâu của anh em
mình?
“Ây? Chú ơi? Sao chú lại đi rồi! Chú ơi!” Uông Tư Điềm càng la thì người đó chạy càng nhanh, chớp mắt đã chạy tới bờ đối diện của con sông rồi.
“Giờ chúng ta sao đây?”
“Về nhà họ Ngô, đợi tin tức.” Ngàn vạn lần không được xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân, đặc biệt là khi nhắc đến tiền bạc, bọn họ sẽ toả ra một
năng lượng kinh người.
“Vậy có phải chúng ta bỏ lỡ năm ngàn tệ rồi không.” Đây rõ ràng là tiền mà hắn tự kiếm được. Lục Thiên Phóng có hơi đau lòng.
Uông Tư Điềm liếc mắt nhìn, “Uỷ thác chúng ta nhận là tìm chó, bây giờ không phải đã biết là ai trộm rồi sao? Chó do người nhà bọn họ trộm đi, không phải
tự chạy đi, theo lý mà nói chúng ta chuyển hình tự sướng của Trương Mẫn với con chó cho người ta là được, bây giờ còn chạy tới đây đã là dịch vụ đặc biệt
rồi, hai ngàn tệ, nể mặt ai thì người ta cũng sẽ không trả thiếu đâu.”
“Ờ vậy được.” Nghe ra có vẻ không đúng lắm. Nhưng mà, thôi vậy cũng được.
Uông Tư Điềm lại rất rõ, cốt yếu không phải là con chó, mà là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu họ Ngô, xung đột anh em, chị dâu em chồng, cô nghĩ nếu như
muốn khuấy động mặt nước yên tĩnh thì bọn cô đã đạt đến mục đích ban đầu mà bà Ngô muốn rồi, cô cũng không ngại ngồi xem kết quả.
tốn một bàn tiệc lớn như thế, chẳng mấy chốc mà phá sản, dưới ánh mắt của bà thì cô con dâu này không để chồng vào mắt.
Đàn ông không ở nhà, đàn bà ăn ở tằn tiện một chút cũng được vậy mà đứa con dâu này còn dám ăn uống xa xỉ, đến cả cháu trai cũng phải ăn uống khoa học
phối hợp dì đó. Cái rắm! Con trai bà khó khăn lắm mới gầy dựng được gia nghiệp chẳng mấy mà phá dưới tay đứa bại gia này.
Bà cụ biết đến đêm con trai sẽ về nên cố ý không xuống tầng ăn cơm trưa, con dâu có nói bảo mẫu lên gọi một lần, bà liền mặc kệ. Hứ, dám để mẹ chồng
chịu đói, còn mình thì ở dưới ăn uống thả ga, chờ con trai bà về rồi, bà phải tố nó, xem nó làm được gì nữa.
Bởi vì mang suy nghĩ như thế, lúc sau Chị Phượng có lên lầu hỏi xem bà cụ có muốn ăn mì trứng không bà đều nhịn không ăn. Trong phòng bà cụ còn có mấy
hộp đồ ăn, tùy tiện ăn cũng đủ đối phó, đợi đến khi con trai về rồi tính.
Sáu giờ chiều, ông Ngô, Ngô Quốc Trụ xách hành lí về đến nhà, bà Ngô, Vương Mỹ Dung đến nhận hành lý từ tay chồng, không kịp hỏi xem chồng đi đường
thế nào thì bà cụ ở trên tầng hai đã nghe thấy tiếng, bà cụ hung hăng nhéo đùi mình một cái, lấy miếng gừng nhỏ đã chuẩn bị sẵn lau lên mắt, cay đến độ nước
mắt chảy ròng ròng, mắt đỏ bừng, rồi cứ thế hét lên, "Trời ơi! Tôi sống không nổi nữa!!!"
Ngô Quốc Trụ giật mình, sau đó mới nhớ ra mẹ mình vẫn đang còn ở nhà mình. "Có chuyện gì thế?"
"Em không biết." Vương Mỹ Dung lắc đầu rồi len lén trợn mắt khinh bỉ. Chắc chắn là bà già kia đợi chồng mình về rồi giả vờ khóc lóc đây mà. Ha ha, quân
đến tốt chặn, để xem ai sợ ai!
Ngô Quốc Trụ biết tính tình của mẹ mình, xưa nay ông cũng không bớt việc, mấy năm nay bà đã gây đủ họa cho nhà anh cả, sau này cũng không ở lại đó được
nữa. Bây giờ mang họa đến nhà mình nhưng chung quy đó cũng là mẹ của ông, ông không thể không quan tâm. "Tôi lên lầu xem sao."
"Trời ơi! Tôi sống không nổi nữa thôi! Con dâu không cho tôi ăn cơm! Bỏ mặc mẹ chồng ở một mình! Là đang khinh thường bà mẹ này! Bà già này khổ cự
chăm bẵm con cái lớn khôn thế mà bây giờ lại nhận lại kết cục như thế này! Ta thà rằng chết đi!"
"Mẹ, mẹ làm sao thế?" Ngô Quốc Trụ kiên nhẫn hỏi mẹ mình, ông biết mẹ mình như thế nào, cũng hiểu cả vợ mình, cứng đối cứng, chẳng mong sẽ có chuyện
gì tốt lành cả.
"Con trai! Con trai! Con về rồi! Nếu con còn không về có khi không gặp được bà mẹ này nữa đâu!" Bà cụ thấy con trai đi vào càng khóc tợn, với cái âm
lượng này nếu mà còn ở nông thôn thì chắc cả xóm đã kéo đến xem náo nhiệt.
"Mẹ. Mẹ đau ở đâu sao?"
"Vợ mày không cho mẹ ăn cơm! Không cho mẹ xuống lầu."
"Mẹ, sao con lại không cho mẹ ăn cơm được chứ? Quốc Trụ, anh xem nồi vịt hầm trên bếp còn nóng đấy." Vương Mỹ Dung theo chồng đi lên lầu, tất nhiên
nghe mẹ chồng nói mình thế sẽ không im lặng mà phản bác.
"Mẹ mày là đồ phá gia, hôm nay có hai đứa con nít vắt mũi chưa sạch đến nhà, thế là kiếm cớ làm một bàn tiệc cực kì lớn, còn cố ý mua con cá đắt tiền kia,
hơn một trăm ngàn một cân! Một bàn ăn nhiều như thế! Bao nhiêu là tiền! Mới nói mấy câu nó đã đuổi bà mẹ chồng này lên lầu nghỉ ngơi! Trước mặt người
ngoài cũng không thèm nể mặt bà già này!"
"Con nói này mẹ, sao mẹ hãm thế, sao mẹ không nói con vả miệng của mẹ trước mặt khách luôn đi? Sao không bảo là con cầm chổi quét mẹ ra khỏi chỗ này
luôn đi?" Vương Mỹ Dung ở thành phố nhiều năm như thế mà vẫn bị bà già này chọc điên đến quên cmn tiếng phổ thông.
"Thiên Phóng đến rồi à?" Ngô Quốc Trụ vẫn nghe ra trọng điểm.
"Ừm. Đi cùng một cô gái nữa."
"Mẹ. Mẹ không nên tham gia vào mấy việc như thế là đúng rồi." Ông biết mẹ mình là người như thế nào, không có lợi cho mình thì không làm, hư vinh lại hẹp
hòi, không có kiến thức. Nếu để bà ngồi cùng một bàn ăn với ục Thiên Phóng không biết bà có thể làm ra trò cười gì đâu, đến lúc đó cũng không biết giấu mặt
vào đâu nữa.
"Em không có không cho mẹ xuống tầng, em có nói chị Phượng lên kêu mẹ hai lần, mẹ đều nói người không khỏe nên không muốn xuống. Em còn nói chị
Phượng hầm canh vịt trên bếp, phòng trường hợp mẹ muốn ăn." Vương Mỹ Dung giải thích với chồng, cho dù là cô không chào đón mẹ chồng, nhưng sống
chung cũng không phải không được. "Nếu mẹ cảm thấy ở nhà chúng ta không tốt thì để mẹ về lại nhà anh cả đi, em vẫn câu nói đó, ai chăm được mẹ, một
tháng em đưa người đó bốn ngàn mỗi tháng."
Ngô Quốc Trụ cười khổ, vợ anh không được lòng mẹ, còn chị dâu thì chịu không nổi nữa, nhưng...ở đây...cũng không ổn..... Ông là dân làm ăn, đôi khi phải
tiếp khách quý ở nhà, nếu để mẹ ông đến quậy một trận....Vừa nghĩ ông vừa đổ mồ hôi lạnh. "Mẹ...."
"Có phải anh cũng muốn đưa mẹ về quê không? Ta không đi! Không muốn về! Ta sợ lạnh!"
"Mẹ, không phải anh chị cả vừa mới mua một căn nhà ở huyện sao? Hệ thống sưởi cũng không thua kém ở thành phố......"
"Ta không đi! Ta không về đó!" Bà cụ khoanh tay, "Thằng cả là đồ không có lương tâm, mày cũng là đồ không có lương tâm. Có vợ thì quên luôn mẹ đẻ,
chúng mày ghét bà già này phải không? Hôm nay ta sẽ chết ở đây...." Nói xong bà cụ đập đầu vào tủ đầu giường, Vương Mỹ Dung khinh bỉ vung tay cười
không thèm để ý đến bà cụ nhưng Ngô Quốc Trụ vẫn còn nhớ đó là mẹ ruột của mình nên kéo bà cụ dậy, "Mẹ đừng làm như thế nữa."
Bà cụ lại trượt chân ngã ngồi lên đất, "Ai da, tôi sống không nổi nữa! Chân ta gãy rồi! Gãy rồi!!!!"
Chịu....Sàn nhà đều là gỗ thật, bên trên còn trải thêm một lớp thảm dày, đừng nói là người trưởng thành ngã xuống, cho dù là cốc nước thủy tinh có rơi xuống
cũng không vỡ được..... chỉ mới thế mà đã gãy xương....cũng thật là biết diễn! Vương Mỹ Dũng lắc đầu rồi quay đi, đến mức này mà bà còn nói chuyện với bà
già này nữa là tự hạ thấp bản thân mình rồi.
Ngô Quốc Trụ không thể nào mặc kệ mẹ ruột, ông dùng lực đỡ mẹ dậy, mấy năm nay bà cụ sống an nhàn sung sướng, da thịt đều tót cả, Ngô Quốc Trụ dùng
lực kéo bà dậy cũng tốn sức.
Phải hơn nửa tiếng sau ông mới đỡ được mẹ già lên giường, "Mẹ, con nghĩ là chân của mẹ không bị gãy đâu. Mẹ nằm đây một lát, nếu không được thì mai con
đưa mẹ đi bệnh viện." Ông vừa nói vừa thở hổn hển, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
"Con trai! Con là con trai ruột của mẹ! Từ lúc mẹ mang thai con ngày nào cũng nôn mửa cho đến khi sinh con ra...." Bà cụ lại tố khổ, bắt đầu kể từ lúc mang
thai Ngô Quốc Trụ cho đến lúc ông kết hôn, từ chữ từng chữ cứ như đem hết cả máu thịt ra kể. Ngô quốc Trụ chỉ có thể im lặng lắng nghe, đầu ong
ong.....Ông cũng biết thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, mà nhìn ý của bà cụ...chắc là không muốn đi.
Vương Mỹ Dung lắng nghe động tĩnh trên lầu, Chị Phượng đi đến hỏi, "Phu nhân, bà có muốn dùng cơm không?"
"Ăn cơm! Hừ! Làm mình làm mẩy ở nhà con trai, thật không biết xấu hổ!" Hồi còn trẻ bà cụ đã nổi tiếng là một bà chằn, đi đường đụng trúng xe của người ta
cho dù không làm sao cũng bắt người ta bồi thường mấy chục đồng. Ở cái thời đó một ngày người ta kiếm được bao nhiêu tiền chứ.
Tất nhiên, Lục Thiên Phóng và Uông Tư Điềm không hề biết gì về bộ phim drama "tình thân" mà nhà họ Ngô đang diễn, bọn họ bận điều tra cháu gái của nhà
họ Ngô..... Mà chuyện này cũng không khó khi mà mỗi lúc chơi mạt chược Vương Mỹ Dung đều sẽ kể chuyện về gia đình nhà chồng của mình. Chỉ cần hỏi
Hàn Diễm Yến là đủ biết rồi.
Thì ra nhà họ Ngô có đến năm anh chị em, ba trai hai gái. Anh cả là người thật thà chất phác, tự nhận đầu óc không tốt, học hành không được nên đã sớm
nghỉ học ở nhà phụ giúp gia đình làm nông; cưới được người vợ cũng là người hiền lành. Theo như lời Vương Mỹ Dung nói thì cho dù có dùng kim đâm một cái
thì người này cũng không dám nói đau.
Từ khi con trai cả cưới vợ thì bà cụ cũng "đình công", từ sau đó chuyện gì cũng không làm, ngay cả đồ lót cũng để con trai và con dâu giặt cho. Nhưng cho dù
như vậy bà vẫn không thích cô con dâu này, lúc trước bà cụ không ngừng châm ngòi li gián hai vợ chồng, con trai lớn nhà họ Ngô là Ngô Quốc Đông là kẻ
ngốc, mẹ nói cái gì liền tin cái đó, thường xuyên nghe lời xúi giục của mẹ mà đánh vợ.
Con trai thứ hai là Ngô Quốc Trụ thi đậu đại học ở huyện thành, sau khi tốt nghiệp thì đến ngân hàng ở huyện thành làm việc, cưới một cô gái gốc huyện thành
là Vương Mỹ Dung. Sau lại quen biết được vài người bạn, ăn nên làm ra, cố gắng mấy năm thì hai vợ chồng phát đạt. Lúc đó bà cụ cũng bắt đầu làm khó nhà
con trai cả, tranh tối tranh sáng nói rằng con trai cả là đồ bất tài không làm ra gì nên hồn. Lúc này người con trai cả mới biết được bộ mặt thật của mẹ mình, hai
vợ chồng cũng thôi đánh chửi nhau, thế nhưng anh cả là một người con có hiếu, dâu cả cũng là người hiền lành, cho nên bà cụ ở nhà con trai cả hưởng phúc.
Người con trai thứ ba đỗ vào một trường sư phạm bình thường, kết hôn cùng với một người bạn cùng lớp, sau đó cả hai đều dạy ở một trường cấp 2 ở thị xã.
Người con thứ ba này đã sớm hiểu hết mẹ mình từ khi còn trẻ và rất không hài lòng với bà cụ. Kết hôn được hai năm thì hai vợ chồng có một đứa con gái,
trong lúc bà cụ đến phụ chăm cháu đã nói rất nhiều lời không hay, bị đứa con thứ này đưa về quê, cả đời không muốn nhìn mặt.
Thế thì vì sao Vương Mỹ Dung lại không thích bà mẹ chồng này? Đứa đầu tiên của bà cũng là con gái, vì biết tính của mẹ chồng nên bà không nhờ mẹ chồng
đến chăm con; mà bà cụ cũng biết đứa con thứ này của mình có tiền nên không dám nói lời quá đáng, chỉ đến thăm cháu rồi đi ngay. Làm ăn buôn bán thì có
lúc lên lúc xuống, lúc con gái vừa tròn năm tháng tuổi thì làm ăn thất bát, thiếu nợ đến hai trăm vạn, bà cụ liền thay đổi sắc mặt....
Vương Mỹ Dũng vừa muốn chăm con vừa muốn đi làm phụ giúp chồng, cho nên muốn nhờ mẹ chồng đến phụ mình chăm con. Kết quả bà mẹ chồng này
mắng bà đến không chừa mặt mũi, còn nói con gái của bà là sao chổi, khắc cha khắc mẹ, còn muốn đưa con gái của bà đi cho người khác.
Vương Mỹ Dung nào dám để mẹ chồng chăm con mình nữa, bà cắn răng dứt sữa của con, đưa con về gửi ở nhà mẹ đẻ. Cái cảm giác cốt nhục tách rời
kia....bây giờ nhớ lại bà vẫn sẽ khóc.
Sau lại việc làm ăn dần khởi sắc, nợ nần được trả hết, nhà cũng có của ăn của để thì bà cụ lại bắt đầu xuất hiện.... Ha ha ha....
"Mẹ. Mẹ mau kể chuyện cô cháu gái kia kìa!" Lục Thiên Phóng không có tâm tình nghe drama mà mẹ mình kể, hét vào wechat với mẹ mình như thế.
"Ranh con! Mày từ từ nghe mẹ kể đi." Bà Lục ra hiệu cho người ta nâng cái ipad lên giá đỡ, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Nhà người anh cả có hai đứa con, đứa đầu là trai, đứa thứ hai là gái. Đứa con trai đầu này cũng là dạng đầu đất không hợp với việc học hành, đổ tiền vào việc
học bổ túc, chật vật lắm mới có thể tham gia thi vào một trường đại học ở huyện, kết quả là thi được 300 điểm... Lúc này bà cụ lại xuất hiện, bà cụ nói rằng
cháu mình như thế là do mẹ nó không biết quản gia, muốn tìm cho cháu trai của mình một người vợ giỏi giang thay đổi phong thủy của cả nhà. Sau đó giới thiệu
cho cháu trai nhà mình cháu gái của họ hàng xa bắn đại bác ba ngày không tới để lấy làm vợ. Cô gái kia có đôi mắt "ba tròng trắng", một khuôn mặt như bánh
nướng, hiển nhiên là bộ dạng giống bà cụ lúc còn trẻ; chỉ vừa tốt nghiệp cấp 2 nào có xứng với cháu trai lớn nhà họ Ngô. Nhưng lại có bà cụ làm bà mối, cô
gái kia lại là người dẻo miệng nói rằng điều kiện của cháu trai bà cụ làm sao lấy được vợ! Kết hôn thôi! Lễ hỏi mười hai vạn, không tính đến căn nhà chín mươi
mét vuông, còn đòi cả xe, ba chỉ vàng, cả áo choàng lông chồn.....
(*) Ba tròng trắng: là ý chỉ đôi mắt có con ngươi nhỏ, đa phần là lòng trắng.
Con gái của Ngô Quốc Đông lại khác người nhà, cô bé học rất tốt. Thế nhưng từ khi cô bé lên cấp ba, bà cụ đã bắt đầu không cho cô bé đọc nhiều sách, bắt
cháu gái phải đi tìm chồng, giúp kiếm cho nhà mình một phần lễ hỏi. Đối với chuyện này Ngô Quốc Đông không chịu nghe mẹ mình, ông cho con gái học hết
cấp ba, còn chu cấp cho con học đại học. Bây giờ con gái cũng thi đậu công chức, coi như là cuộc sống yên ổn.
Cháu trai từ khi có thêm cháu dâu thì thông đồng cùng bà nội làm phiền đến mẹ mình, vợ của Ngô Quốc Đông quá mức hiền thục, may mắn là đứa con gái làm
công chức lại không giống mẹ, về nhà lại làm chỗ dựa cho mẹ mình. Mắng anh trai và chị dâu là đồ không ra gì, cô cũng không thèm nể mặt bà nội, cứ thế bị
đuổi đến nhà Ngô Quốc Trụ ở thành phố.
"Không phải là bà nói không trông cậy vào ba mẹ cháu để dưỡng lão sao? Không phải ngày nào bà cũng khoe là con trai thứ của bà giỏi thế nào sao? Bây giờ
cháu đưa bà đi! Để xem bà sống sao ở cái nhà đó!"
Chuyện đến đây đã rõ ràng, chuyện còn lại Uông Tư Điềm có thể đoán ra, từ đống đồ dùng của Ngân Bảo trong nhà của bà Ngô. Bà cụ ngứa mắt chuyện
con dâu xem chó như con mà cưng nựng, lại không thèm để mẹ chồng vào mắt nên cấu kết với minh hữu duy nhất trong nhà là cháu dâu, bắt trộm chó!
Uông Tư Điềm lập tức gọi cho bà Ngô, hỏi phương thức liên lạc của cháu dâu lớn nhà anh cả của bà.
"Chỉ có chồng ta có phương thức liên lạc với nhà anh cả, ta không có."
"Ồ. Vậy thì chiếc Baojun là của ai vậy?"
"Của cháu trai của chồng ta đó."
"Tôi biết rồi."
Uông Tư Điềm cắt ảnh biển số xe của chiếc Baojun khỏi băng ghi hình, kiểm tra thông tin đăng kí xe và thấy luôn cả cách thức liên lạc của cháu trai bà Ngô.
Tùy tiện dùng một cái tài khoản mỹ nữ giả mạo đã add được wechat của cháu trai, vào tìm trong mục liên hệ thì tìm được cô cháu dâu của bà cụ Ngô.
Cái này cũng quá là làm khó cô cháu dâu rồi, Uông Tư Điềm xem băng ghi hình, bọn họ ở trong nhà bà Ngô không quá nửa tiếng thế mà cô cháu dâu này
chụp được rất nhiều ảnh. Mấy ngày này không ngừng đăng lên wechat, cũng không nói là biệt thự của ai, người ta vào tán thưởng cô ta còn kiêm tốn trả lời:
Bình thường thôi, cũng không đẹp như vậy....
Trong một đống ảnh, Uông Tư Điềm lướt đến một tấm chụp cận cô ta bồng một chú chó..... Đương nhiên là khoe chó cộngh thêm việc khoe chân....
Chú chó này rõ ràng là ...... Ngân Bảo!
chương 8: Ngân Bảo (2)
Cái gọi là, lúc tìm thì không thấy mà lúc không tìm lại thấy, cũng đều tại vì Vương Mỹ Dung ghét cái đám người nhà mẹ chồng, khỏi phải nói từ ban đầu khinh
thường đứa cháu dâu, còn không thèm thêm cả số wechat của nguyên dàn chị dâu nhà chồng, nên không hề biết rằng con chó trong nhà đã trở thành công cụ
khoe ngực rồi khoe chân của cháu dâu.
Mùa đông giá rét may có hệ thống sưởi trong nhà cũng không quá lạnh, cô ta mặc áo ba lỗ lộ rõ khe ngực sâu hun hút, để Ngân Bảo nằm trên ngực mình,
chụp “con chó” bằng gậy tự sướng, để con chó nằm lên giữa đùi chỉ có mỗi chiếc váy ngắn bó sát, rồi lại chụp thêm mấy tấm nữa - “Cún”, cô ta gửi vào tường
nhà trên wechat: “Chồng mình ghen rồi này, anh í nghĩ rằng mình bị bé cún này cướp mất rồi.”
Đúng rồi, sự chú ý của người xem hình đều bị “khuôn ngực” tràn đầy mơn mởn và “đôi chân” của cô thu hút hết cả rồi, con chó giống gì thì… nhìn không ra.
“Đây là Ngân Bảo sao?” Lục Thiên Phóng nhìn chằm chằm vào tấm hình bảy tám phút.
“Cái anh này, anh nhìn ngực hay nhìn chân đấy?” Uông Tư Điềm chọc nát tâm tư của hắn.
“Làm gì có, một đứa con gái dưới quê cục mịch. Cô coi tôi là gì vậy hả, tôi chỉ sợ nói khó nghe.” Dĩ nhiên thì, ngực với chân cũng được đấy.
Uông Tư Điềm liếc nhìn hắn, ánh mắt đầu tiên của đám đàn ông là vẻ ngoài của phụ nữ, cái thứ hai vẫn là vẻ ngoài của phụ nữ, nhìn cho đã con mắt rồi mới đi
sâu vào vẻ đẹp tâm hồn của họ.
Trong vòng bạn bè ngoại trừ các bài đăng khoe khoang các địa điểm nổi tiếng, còn có phúc âm của những người theo đuổi, định vị trong vòng bạn bè của đứa
cháu dâu luôn luôn được mở, một ngày ít nhất phải share đến ba lần, ai thêm wechat của cô ta đều biết cô ta đang ở đâu.
Dựa vào lời nhắn trên vòng bạn bè của cô ta, cô ta và chồng cô ta mừng thọ tám mươi tuổi của bà ở Lưu gia trang, thôn Duyên Giang, thị trấn XX, huyện XX.
Uông Tư Điềm nằm trên giường tra Baidu, nơi đó có vẻ hẻo lánh, từ huyện đi qua một đoạn cao tốc, rồi lại đi thêm mấy trăm mét nữa mới đến.
Lục Thiên Phóng xem ngực với chân đã đủ, bây giờ mới vào chính sự, “Hình như cô ta đưa Ngân Bảo về quê luôn rồi.”
“Ừm.”
“Ể. Đây mà là đường đi hả?” Hắn chỉ vào con đường nhỏ trong video, mặt đường không còn rõ rệt nữa, khắp nơi đều là tuyết, chiếc xe tròng trành trong
những khe nứt nhỏ hẹp của tuyết. “Chắc là không thấy được chiếc R8 của tôi rồi.”
“Ừm.” Uông Tư Điềm vẫn còn đang nghiên cứu phương thức hành động, cái thôn này chỉ cần có người vào thì không thể không biết, giải cứu một con chó so
với giải cứu một cô gái bị bắt cóc thì độ khó lại chả như nhau đi.
“Chiếc Toyota Prado có vẻ được việc.”
“Hửm?”
“Alo? Tiểu Tống à, chiếc Prado của ba tôi ấy? Cút. Tôi muốn dùng. Đừng có nói nữa không có tác dụng đâu, ông già có nhiều xe đến vậy mất một chiếc thì
có là gì, đổi sang lốp xe đi trên tuyết chưa?”
“Chưa đổi thì nhanh tới tiệm 4S đổi đi chứ. Đã mua lốp cả rồi. Đổi thành lốp đi tuyết, đổ đầy xăng rồi mang xe tới đây cho tôi.”
Chiếc Toyota Prado này lúc ở trong thành phố thì chưa thấy được tác dụng thật sự của nó, nay chinh chiến trên đường thôn nhấp nhô đầy những ụ tuyết này thì
ưu thế của nó đã được phát huy, gầm xe vừa ổn định vừa cao, tuy rằng vận tốc không nhanh nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Xe này được đấy, dùng làm xe công ty được không?” Lục Thiên Phóng liên tục đung đưa người theo tiếng nhạc, khó mà nghĩ được một “ông già” như hắn lại
thích “chị gái hoa quả”
T/n: Chị gái hoa quả là Katy Perry, mỗi lúc biểu diễn Katy Perry đều mặc đồ có đính trái cây, hoa quả.
“Ừm.” Uông Tư Điềm gật đầu rồi xem bộ phim mà cô đã lưu trước đó trên điện thoại.
“Xem gì đó?” Lục Thiên Phóng liếc mắt nhìn.
“Chả có gì, American Horror Story thôi.”
“Tới tập mấy rồi?”
“Mùa 2 rồi.”
“Hê hê hê.” Lục Thiên Phóng cười khoái chí rồi nói, “Phía sau còn có chuyện hay hơn.”
Uông Tư Điềm bị hắn cười đến nỗi ớn lạnh, chợt không có hứng xem nữa, tắt di động nhắm mắt nằm nghỉ.
Một lúc sau xe ngừng lại.
“Đến rồi à?”
“Hình như không đúng lắm.” Lục Thiên Phóng cho dừng xe ở một bờ sông khô ráo, định vị lại bảo hắn chạy thẳng xe xuống.
Định vị hư không mong đợi được gì rồi, Uông Tư Điềm nhìn quanh quất, một cảnh hoang vu vắng lạnh. Xung quanh ngoài tuyết thì cỏ chết với một vài cái cây
cô không biết là loại gì vẫn chưa rụng hết lá.
Trên con đường đối diện bờ sông có một chiếc máy kéo bốn bánh dừng bên đường, không biết chủ xe đang loay hoay cái gì trên xe, Uông Tư Điềm vẫy tay
cật lực, hét lớn, “Uây! Uây! Đồng hương! Chú ơi!”
Tiết trời lạnh cóng, người đó đội chiếc mũ dày dặn, Uông Tư Điềm kêu bảy tám tiếng thì ông ấy mới ngẩng đầu nhìn sang bờ sông phía bên này.
Thời đại này ai cũng tin định vị, không biết mấy người làm định vị có bị điên hay không nữa, cứ cách năm ba ngày lại có người thành phố bị định vị sai đến chỗ
đó, dân địa phương ở đây cũng quen rồi.
Ông ấy đứng lên, kéo cái quần, từ bờ bên kia sông chạy sang bên này, đánh giá hai người từ đầu xuống chân, bởi vì bọn họ đến để điều tra nên ăn mặc có
chút bình thường, chiếc quần jeans rách của Lục Thiên Phóng đổi thành quần jeans xanh da trời, áo sơ mi phối với áo khoác phao ngắn, Uông Tư Điềm mặc
áo lông cừu họa tiết hoạt hình phối quần jeans đi cùng chiếc áo phao ngắn, nhìn hai người rất giống sinh viên đại học bình thường, “Hai đứa là du khách hay
gặp người thân?”
“Bọn cháu đến gặp người thân!” Uông Tư Điềm biết du khách đồng nghĩa với việc dễ bị lừa, gặp người thân lại có ý là có khi người bọn họ tìm lại chính là
người thân của mình.
“Mấy đứa tìm thôn nào?”
“Lưu gia trang ở thôn Duyên Giang.”
“Lưu gia trang? Người thôn đó ai chú cũng biết, mấy đứa tìm ai.”
“Cháu tìm Trương Mẫn, vợ của bạn học cháu.”
“Trương Mẫn.” Người đàn ông bỏ mũ xuống gãi đầu, “Không quen, chắc là đám trẻ.”
“Hôm nay bà của cô ấy đãi tiệc thọ tám mươi tuổi!”
“À, mấy đứa tìm nhà của ông Trương Ngũ!” Người đó cười phá lên, ông tháo khăn choàng cổ ra để lộ gương mặt đầy râu, “Tiếc là xe chú bị hư rồi, nếu
không thì cũng đưa mấy đứa đi được, mấy đứa rẽ nhầm khúc cua rồi, bờ đối diện bên kia mới là đường vào thôn Duyên Giang, quay đầu xe lại vào ngã ba
đường quẹo trái, cứ đi thẳng cho đến khi thấy một cái ngã ba nữa thì chạy xuống chỗ dốc, lại chạy thẳng cho đến khi thấy tiệm tạp hóa có nuôi chó, hỏi cái
nhà đó thì sẽ biết được nhà ông Trương Ngũ ở đâu.”
“Chú ơi, nếu chú không có việc gì thì cứ dừng xe ở đó đi, dắt bọn cháu đi.” Uông Tư Điềm lấy ví tiền ra, chìa ra một trăm tệ, “Tiền này để chú hút thuốc ạ.”
Ông chú nhìn cô, “Tôi với nhà ông Trương cũng tính là thân thích, ai lại lấy tiền bao giờ! Trên xe chú có kéo phân bón. Anh họ chú ở trong cái thôn đó, cháu
đợi chú gọi điện, để người nhà bọn họ ra đón cháu.”
Uông Tư Điềm cắn môi, đảo mắt một lượt. “Chú ơi, thật ra thì bọn cháu với người nhà họ không quen biết gì cả.”
“Hửm? Vậy còn nói gì nữa trời, cô gái còn trẻ mà đã nói dối là không tốt đâu nhé.”
“Không phải.” Trước đó Uông Tư Điềm lướt tường nhà wechat của bà Ngô đã thấy đăng tin tìm chó, treo thưởng năm ngàn tệ. “Bọn cháu đến để tìm chó.”
“Chó?” Người đó cầm di động xem, cũng không phải đồ vật gì quý hiếm, chỉ là một con chó không lớn lắm, mũi nhăn nhúm. “Con gái chú cũng có một con y
chang.”
“Con chó này được một người thành phố giàu có nuôi lớn, mất đi thì đau lòng, cháu nhận ra con chó này trên wechat của Trương Mẫn. Chú à, mùa đông lạnh
lẽo như thế này không có việc gì làm, tìm một con chó đã kiếm được năm ngàn tệ. Chú nói với người thân tìm cách trộm con chó này đi, kiếm được tiền thì hai
chúng ta chia với nhau, mỗi người một nửa.”
Lục Thiên Phóng đứng ngây người, nhìn thấy ảnh hậu diễn tới bước này rồi liền nhanh chóng nhập đoàn, “Em ngốc à! Bây giờ ổng biết con cho có giá năm
ngàn tệ, chịu chia một nửa với em không hả?”
Uông Tư Điềm dường như vừa kịp phản ứng lại, giật lại chiếc di động, “Ừ thì chú ơi, tụi cháu tự tìm đường đây, con chó mà Trương Mẫn ôm về cũng chưa
chắc là con chó đó. Bọn cháu nhầm rồi! Nhầm rồi!”
Người đàn ông như vừa từ trong mơ tỉnh dậy, mùa đông lạnh buốt ai cũng ru rú trong nhà, từ người ra ngoài làm việc có về nhà hay không về nhà, chả có việc
gì để làm, không ra vô nhà người ta thì là đánh mạt chược, chẳng có đồng vô đồng ra gì cả. Nếu như lấy được năm ngàn tệ này thì, năm nay ăn tết ngon rồi.
Nhưng tiếc là ông ta chưa kịp nhìn rõ số điện thoại nhận thưởng.
“Cháu gái, cháu cho chú xem tí. Có khi chú từng thấy qua con chó này rồi.”
Uông Tư Điềm lắc đầu, “Cháu nói nhầm thôi, không có việc này đâu, không có gì đâu chú.”
Người đó đằng hắng một tiếng, “Cô gái trẻ, không phải tôi hù cô đâu, người Lưu gia trang hiền lành, người ngoài như cô định vào thôn trộm chó, khỏi cần nói
nhà người khác, chỉ cần mấy anh chị em nhà Trương Ngũ cũng đủ cho cô một trận, nhà đó đông người lắm con ạ. Tận mấy chục người tới chúc thọ bà già.
Mỗi người một đạp cũng đủ chết hai đứa tụi bây.”
“Ơ cái này.” Mặt Uông Tư Điềm lộ vẻ sợ hãi.
“Vầy đi, cháu đưa số wechat cho chú, chú cho cháu tám trăm tệ.”
''Không được, cháu đưa wechat cho chú, chú lừa cháu thì sao?”
“Chú còn sợ mấy đứa lừa chú nữa kìa!”
“Chú ơi, tụi cháu không có lừa chú!” Uông Tư Điềm cắn môi, “Chú là dân địa phương, chắc chắn biết Trương Mẫn được gả tới nhà họ Ngô, con chó này là
con chó của con dâu lão nhị nhà họ Ngô, bị Trương Mẫn trộm đi.”
Nông thôn chẳng giống thành phố, đóng cửa nhà thì không quan tâm chuyện nhà ai cả, chuyện Ngô Quốc Trụ trở nên giàu có ở bên ngoài không những ở các
thôn gần đó, kể cả trên huyện thành người biết cũng không ít, nghe Uông Tư Điềm nói như thế người đàn ông lập tức đã hiểu ra.
Được rồi, chú hiểu rồi.” Khỏi tốn trăm tệ, tới lúc bắt được chó thì tìm Ngô lão đại là được, ông ta làm gì mà không liên lạc được với con dâu của anh em
mình?
“Ây? Chú ơi? Sao chú lại đi rồi! Chú ơi!” Uông Tư Điềm càng la thì người đó chạy càng nhanh, chớp mắt đã chạy tới bờ đối diện của con sông rồi.
“Giờ chúng ta sao đây?”
“Về nhà họ Ngô, đợi tin tức.” Ngàn vạn lần không được xem thường trí tuệ của quần chúng nhân dân, đặc biệt là khi nhắc đến tiền bạc, bọn họ sẽ toả ra một
năng lượng kinh người.
“Vậy có phải chúng ta bỏ lỡ năm ngàn tệ rồi không.” Đây rõ ràng là tiền mà hắn tự kiếm được. Lục Thiên Phóng có hơi đau lòng.
Uông Tư Điềm liếc mắt nhìn, “Uỷ thác chúng ta nhận là tìm chó, bây giờ không phải đã biết là ai trộm rồi sao? Chó do người nhà bọn họ trộm đi, không phải
tự chạy đi, theo lý mà nói chúng ta chuyển hình tự sướng của Trương Mẫn với con chó cho người ta là được, bây giờ còn chạy tới đây đã là dịch vụ đặc biệt
rồi, hai ngàn tệ, nể mặt ai thì người ta cũng sẽ không trả thiếu đâu.”
“Ờ vậy được.” Nghe ra có vẻ không đúng lắm. Nhưng mà, thôi vậy cũng được.
Uông Tư Điềm lại rất rõ, cốt yếu không phải là con chó, mà là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu họ Ngô, xung đột anh em, chị dâu em chồng, cô nghĩ nếu như
muốn khuấy động mặt nước yên tĩnh thì bọn cô đã đạt đến mục đích ban đầu mà bà Ngô muốn rồi, cô cũng không ngại ngồi xem kết quả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro