Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Giúp hay không...
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Thành phố A giống như cả nước, tivi chỉ thuộc về người già và trẻ nhỏ, cho dù là lúc cơm tối phát sóng trực tiếp tin tức mới nhất của tỉnh thì cũng chỉ thu hút
được số lượng lớn những người già và trung niên hay ra quảng trường nhảy nhót tập thể dục mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng việc thay đổi chương trình mới rất ổn, thứ nhất là thay đổi bản tin đài tỉnh ngày xưa cứ ông lãnh đạo này nói cái gì, ông kia nói cái nọ,
bây giờ chủ yếu phát những tin tức ngày thường gần gũi với đời sống người dân như ở khu nào đó có cặp vợ chồng đánh nhau hay ở một tầng lầu nào đó người
phụ nữ đã có chồng quăng ly thủy tinh từ trên cao xuống, làm bị thương một ông lão đang ngồi hóng mát, chiếm sóng đến tận bảy phút của chương trình, hay
như chủ doanh nghiệp ở một khu nào đó không đóng phí quản lý nên bị cúp nước cắt điện phát sóng đến năm phút tin tức, tiếp theo là nữ biên tập viên bắt đầu
lời dẫn: "Vào ngày hôm qua khi đạo diễn của chúng tôi mở tài khoản Weibo đã nhận được rất nhiều dòng thông báo, khi ông ấy mở ra thì tất cả đều chỉ nói về
một việc, đó là có một người phụ nữ họ Tư Mã là người dân của thành phố A chúng ta, người phụ nữ này làm việc tại trạm điện năng X ở ngoại ô, nhà ở khu
X, người phụ nữ thường đi tăng ca có lúc không bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng, để cô Tư Mã di chuyển thuận lợi thì người nhà cô đã tiết kiệm và giúp cô
mua một chiếc xe, gần đây cô Tư Mã gặp phải một chuyện rắc rối, xe của cô đã bị cảnh sát giam lại, còn cô thì bị người nhà oán trách nhiều lần, các bạn hãy
cùng tôi đón xem rốt cuộc là chuyện gì."
Đạo diễn chương trình cắt đến đoạn tư liệu phỏng vấn lúc chiều, một nữ phóng viên đứng giữa một con đường cái ở thôn quê, tay chỉ về mảnh đất trước mặt,
"Đây là đoạn đường xảy ra sự việc, năm ngày trước vào một buổi tối tầm chín giờ hơn, cô Tư Mã đã đi ngang qua đây và nhìn thấy một người đàn ông chạy
xe đạp điện ngã giữa đường, ngày hôm đó trời rất lạnh lại còn sắp đổ mưa, cô Tư Mã thấy xung quanh không có người thì quyết định xuống xe giúp người đàn
ông đó."
Tiếp theo là đoạn phỏng vấn với Tư Mã Vân: "Khi tôi nhìn thấy khung cảnh lúc đó, đã suy nghĩ rất lâu, mọi người cũng biết mà, bây giờ trên mạng có rất nhiều
tin tức người đi đường ra tay hiệp sĩ lại bị tố cáo vô tội vạ, bình thường tôi nói chuyện với đồng nghiệp cũng bàn về việc này nếu như gặp phải chuyện như vậy
thì sẽ không giúp, nhưng mà hôm đó nếu như tôi nghĩ rằng mình không giúp anh ta thì chỉ có một mình anh ta ở ngoài bị thương lại còn ướt mưa cả đêm rất có
thể nguy hiểm tính mạng, hơn nữa đêm đó rất tối, tôi mém thì không nhìn thấy anh ta, lỡ như xe lớn đâm phải anh ta thì. Tóm lại tôi đã xuống xe đỡ anh ta sang
đường, gọi 120. Nhưng điều tôi không ngờ là ngày thứ hai cảnh sát đến công ty chúng tôi, nói rằng người đó đã tỉnh báo cảnh sát rằng tôi đâm anh ta. Cảnh
sát điều tra xe của tôi, rất trùng hợp rằng xe tôi có một chỗ bị va quẹt ngày xưa, lại còn trùng khớp với bộ phận xe làm người kia bị thương, thì họ đã đem giam
xe tôi rồi, sau đó tôi mới nhận được một cuộc điện thoại, người đó tự xưng là một người chứng kiến, anh ta nói rằng chính mắt anh ta nhìn thấy người chạy xe
đạp điện đó tự mình ngã giữa đường, còn nói rằng trước tôi đã có hai chiếc xe đi ngang qua. Tôi lên mạng đăng bài và tìm nhà đài chỉ có một mục đích, tôi hy
vọng nhân chứng đó có thể đứng ra thay tôi làm chứng."
Một thầy giáo họ Ngô nào đó đã nghỉ hưu đang xem ti vi, đột nhiên cảm thấy mình không thể ngồi nhìn được nữa đã ngay lập tức gọi cho nhà đài: "Tôi là một
giáo viên đã nghỉ hưu, tôi chỉ muốn hỏi rằng đã tìm được nhân chứng chưa? Những người tỉnh khác đều nói người Đông Bắc chúng tôi là Lôi Phong sống, cả
xã hội bây giờ bại hoại thế nào mà thành cái gì rồi? Người ta cứu mình còn không cảm ơn, ngược lại còn vu khống cho người ta đâm trúng mình?"
*Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và
khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Những người giống thầy giáo Ngô cũng không phải số ít, cũng có một số người trẻ thông qua Weixin, Weibo biết được chuyện này, cách làm của bọn họ
không hề trực diện như vậy, có rất nhiều người chế giễu: "Hời, thời đại này cứu người mà không bị vu khống thì mới là tin hot, chị gái à, tôi kính chị một chữ
Hán Tử."
Những người cùng bị ảnh hưởng bởi sự việc này còn có người nhà Lương Gia Truân và Lương Lão Thực, tuy rằng trong tin tức không hề chỉ rõ ràng là người
nhà Lương Lão Thực, nhưng đoạn đường xảy ra sự việc chỉ có bấy nhiêu đó thôn xóm, chuyện của Lương Lão Thực đã lan truyền đến nỗi người người nhà
nhà đều biết, nhưng đa số chỉ mới nghe lời một phía của nhà họ Lương, họ nói rằng thầy Lương bị xe của một người có tiền trong thành phố đụng trúng, còn
đang nằm ở bệnh viện.
Ai mà ngờ rằng trên tin tức không nói như vậy, mà là Lương Lão Thực vong ơn bội nghĩa, Lương Gia Truân thấy vậy thì đoàn kết lại, bình thường nội bộ nhà
họ làm gì khăng khít như vậy, cũng có một nhà thấy Lương gia chướng mắt, đặc biệt là Lương Nhị Phượng kiêu căng phóng túng không coi ai ra gì cũng đắc
tội một đống người.
Càng không cần nói những người họ hàng thân thích cũng có thù với người của Lương Gia Truân vì những lần tranh giành lấy điện nước, các loại lợi ích khác.
Tứ phương tám hướng đều bị cái tin tức này làm cho gà bay chó sủa, rất nhanh "chân tướng" đã được đồn lên khắp các thôn xóm.
Người qua đường 1: "Cháu ngoại của cậu tư của chú ba của anh họ tôi đêm hôm đó cũng chạy xe ngang qua, ở phía xa nên không nhận ra Lương Lão Thực,
chỉ nhìn thấy một bóng đen đen, thằng nhóc nhát gan nên cứ chạy luôn."
Người qua đường 2: "Hê hê, thằng nhóc đó khôn đấy, nó mà xuống xe thì khéo mà bao gạo nhà nó cũng bị Lương gia lấy mất hút rồi."
Người qua đường 1: "Đúng đó! Người nhà này không có biết điều, mấy đồng bạc lừa con nhà người ta làm sao mà dùng cho được?"
Người qua đường 2: "Tôi lại nghe được rằng lúc đầu chuyện này không phải do hai người Lương Lão Thực đầu têu, hai người già đó cả giết gà còn không nổi
nghĩ sao ra mưu kế này, mà là do Lương Nhị Phượng với mấy cô dì họ Lương sắp xếp."
Người qua đường 1: "Hà, tôi thấy mấy anh không biết rõ rồi, Lương Lão Thực đó cũng có phải dạng tốt lành gì đâu, tâm cơ khôn lường, ông ta toàn đóng vai
người tốt, người xấu đều do cô dì nhà họ đóng rồi, anh nhìn xem mấy năm nay đất của ông ta đã được phân sẵn, nhà cũng lợp mái, trong thôn chuyện tốt nào
mà lại không có mặt nhà họ, đều bị ông ta chiếm hết rồi."
Người qua đường 2: "Ầy, tôi nghe nói anh định giới thiệu con gái thứ hai của anh trai mình cho lão nhị họ Lương à?"
Người qua đường 1: "Giới thiệu cái gì chứ, anh tôi nói với tôi rồi, kiểu người nhà như họ người bình thường như chúng ta làm gì mà hầu hạ nổi, chỉ tiếc Lương
lão Nhị thằng nhóc đó cũng khá được, nhưng dính phải cha mẹ như thế kèm thêm cô dì như vậy, nhà nào mà dám gả con gái sang chứ."
Người qua đường 2: "Tôi thấy con dâu lớn nhà đó cũng sống được trong nhà đó thôi."
Người qua đường 1: "Được cái gì đâu! Tôi biết mẹ cô ta, bà ấy nói rằng mấy cô dì nhà đó không có việc gì là cứ kêu cô ta, dạy dỗ cô ta cái gì đó, mới chỉ hai
năm đầu mà đánh nhau mấy trận! Cũng bởi vì con gái nhà bà ấy có chính kiến, chạy vào thành phố làm công rồi, không thèm để ý đến mấy người cô đó nữa!"
Việc này cứ truyền tai nhau người này nói người kia nghe, con người ghê gớm như Lương Nhị Phượng cũng có chút chịu đựng không nổi, về đến nhà thì chồng
cô ta Tống Lão Tứ cũng không đồng tình, "Em làm cái gì mà náo loạn cả lên vậy, đống tiền mà anh trai chia cho em có đáng không hả
?
"
"Thì không phải em đã tìm Tư Lão Nhị ngay để cưới con dâu rồi sao chứ? Gặp chuyện này thì ai mà không có tí lỗi!"
"Người đó có đâm anh trai em đâu! Em lập tức đi giải quyết chuyện này, chút tiền này làm thế nào cũng không dùng được!"
"Không được! Lương Nhị Phượng em chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy! Em phải..."
"Em còn muốn làm gì nữa hả? Người ta còn lên cả đài truyền hình rồi kìa! Chú anh nói rồi, trưởng thôn biết rồi, ảnh hưởng xấu lắm đó!"
"Trưởng thôn cũng phải biết bênh vực người của mình chứ! Chính là do cô ta đâm! Nếu không phải cô ta đâm thì tại sao lại giúp đỡ dậy chứ!"
"Con người cô đúng là đồ đàn bà cứng đầu, không nói lí lẽ! Tôi không nói với cô nữa!"
Cuộc tranh cãi tương tự cũng xảy ra ở một nhà khác.
"Em nói cho anh biết, chuyện này anh đừng có mà đứng ra, mau xóa đoạn clip đó đi, nếu như bị người nhà họ Lương đó biết thì hai người chúng ta không có
ngày nào yên ổn đâu!" Người con dâu nhỏ nào đó vừa nói vừa vỗ cho đứa con đi ngủ.
"Người khác sợ cô ả Lương Nhị Phượng nhưng anh đây không sợ, căn nhà trong thành phố của chúng ta sắp xong rồi, đến lúc đó thì chúng ta chuyển nhà một
thể thì cô ta làm gì được mình?"
"Nhà của Truân Tử anh cũng không cần? Hơn nữa khu nhà mà chúng ta mới mua cũng có mấy người thân quen đó thôi, người nhà họ Lương mà đến tìm chúng
ta thì..."
"Xấc! Bọn họ dám tìm tới nhà ta thì anh lôi hết tất cả những việc từ trước ra, để người trong thành phố chê bai bọn họ! Xem bọn họ còn thể diện gì nữa
không!"
"Không được! Anh không được lên tiếng! Em nói với anh rồi đấy, đừng có rảnh hơi đi kiếm chuyện!"
Người đàn ông lắc đầu bước đi, để lại cô vợ trong phòng lầm bầm chửi rủa không ngừng, vừa mắng người nhà họ Lương không phải người, vừa mắng chồng
mình suy nghĩ khắt khe.
Điều mà cô ta không biết rằng, thật ra chồng cô ta còn có một ý định khác.
Người đàn ông ngồi vào chiếc xe chở hàng của mình, trên tay cầm một chiếc usb, trong lòng nhẩm tính, người họ Lương nhìn có vẻ muốn lừa người ta một
trăm ngàn hay tám mươi ngàn đây, video của mình kiểu nào thì cũng đáng bảy tám mươi ngàn mà nhỉ? Căn nhà mới mua của mình nào là đồ trang trí tốn biết
bao nhiêu tiền, nếu như có người mua lại video này thì cũng coi như là bù được vốn đi.
Ông ta lấy di động ra, tìm kiếm hotline thu thập thông tin được chiếu trên bản tin tức, rồi gọi sang bên đó.
"Diêm Tinh à, tin tức lần này được phản hồi khá tốt, đã thu hút được sự quan tâm nhất định của xã hội rồi, tỷ lệ người xem cũng khá được, phần tiếp theo khi
nào có đấy?" Lúc làm lễ chào hỏi, phó giám đốc đài cười híp mắt nói.
"Bây giờ đã có manh mối rồi, dự tính ngày mai có thể phát." Diêm Tinh tự tin nói, cô ta ở bên đài thành phố tạm thời chuyển sang đây, ngoài mặt thì nhận được
các kiểu chào mừng, nhưng sau lưng có rất nhiều người không phục lính mới này, đặc biệt là biên tập viên hiện tại Châu Lợi, lúc đầu cô là người được yêu thích
nhất của đài truyền hình tỉnh, ai mà ngờ được tỷ suất người xem ngày càng thấp, đường đường là một biên tập viên mà còn không nổi tiếng bằng người dẫn
chương trình tiết mục trẻ em của toàn tỉnh, chuyên mục tin tức bản đổi mới lần này do cô tự mình cố gắng xúc tiến, không ngờ cấp trên lại cho rằng cô không
thể rời vị trí biên tập viên, từ đâu lòi ra một Diêm Tinh "có kinh nghiệm" được điều sang từ đài thành phố.
Cô biết nhà chồng Diêm Tinh gia thế không hề nhỏ, không phải loại mà mình đụng vào được, trước mặt thì rất thân thiết, hai người vừa gặp thì như bạn cũ, sau
lưng thì táy máy đủ thứ, Diêm Tinh chưa tới đây thì sự nghiệp cô còn chưa vững vàng, sau này cô ta làm chức lớn rồi có khi vị trí Nhất Tỷ đài tỉnh của cô chắc
không còn nữa.
"Giám đốc, tôi xin có ý kiến." Cô chậm rãi nhẹ nhàng nói, "Chuyên mục này nhận được phản hồi lớn từ người dân, nhưng phần lớn đều là những ảnh hưởng
tiêu cực, dựa theo một điều tra trên Weibo, nếu như bắt gặp một người lạ ngã bên đường lựa chọn giúp hay không thì 8/10 người chọn không giúp."
Hừm! Ngụy biện! "Tôi cũng nhìn thấy điều tra tương tự, nhưng mà thời gian của bảng điều tra này chắc là..." Diêm Tinh lấy di động ra, "À, ngày 21 tháng
trước, lúc đó chuyên mục của chúng ta còn chưa bắt đầu."
"Em gái, chị còn chưa nói xong. Cái tôi muốn nói là chúng ta là người làm tin tức không thể chỉ quan tâm đến tỷ lệ người xem, mà nên chú ý vào tầm ảnh hưởng
với xã hội, nâng cao năng lượng tích cực, nếu như kết quả của việc này..." Châu Lợi cười lên, "Chỉ là tôi tin tưởng em gái Diêm Tinh có thể làm tới trình độ này
thôi."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Diêm Tinh cười giả lả, Châu Lợi này đúng là từ trung tâm hoạt động cán bộ cốt cán nổi tiếng mà ra, trước tiên không đắc tội với chị ta
đã, bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức của Tư Điềm.
Sau khi tan họp, Diêm Tinh vừa bước ra khỏi phòng hội nghị, trợ lý Tiểu Tống mà cô đưa sang từ đài thành phố liền chạy lại, nói thầm bên tai cô mấy câu thì
cô liền chau mày, muốn mười ngàn tiền manh mối? Bây giờ làm gì mà có giá đó, một cái video có giá trị cùng lắm cũng chỉ một ngàn tệ. Còn phải thông qua
nhiều giai đoạn thẩm định, bản thân cô thì rất vui vẻ mà đưa ra mười ngàn tệ nhưng chuyện này không thể đưa vào ngân quỹ của đài. "Em ghi lại số điện thoại,
chị sẽ tìm người nói chuyện người đó."
--------------------------
được số lượng lớn những người già và trung niên hay ra quảng trường nhảy nhót tập thể dục mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng việc thay đổi chương trình mới rất ổn, thứ nhất là thay đổi bản tin đài tỉnh ngày xưa cứ ông lãnh đạo này nói cái gì, ông kia nói cái nọ,
bây giờ chủ yếu phát những tin tức ngày thường gần gũi với đời sống người dân như ở khu nào đó có cặp vợ chồng đánh nhau hay ở một tầng lầu nào đó người
phụ nữ đã có chồng quăng ly thủy tinh từ trên cao xuống, làm bị thương một ông lão đang ngồi hóng mát, chiếm sóng đến tận bảy phút của chương trình, hay
như chủ doanh nghiệp ở một khu nào đó không đóng phí quản lý nên bị cúp nước cắt điện phát sóng đến năm phút tin tức, tiếp theo là nữ biên tập viên bắt đầu
lời dẫn: "Vào ngày hôm qua khi đạo diễn của chúng tôi mở tài khoản Weibo đã nhận được rất nhiều dòng thông báo, khi ông ấy mở ra thì tất cả đều chỉ nói về
một việc, đó là có một người phụ nữ họ Tư Mã là người dân của thành phố A chúng ta, người phụ nữ này làm việc tại trạm điện năng X ở ngoại ô, nhà ở khu
X, người phụ nữ thường đi tăng ca có lúc không bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng, để cô Tư Mã di chuyển thuận lợi thì người nhà cô đã tiết kiệm và giúp cô
mua một chiếc xe, gần đây cô Tư Mã gặp phải một chuyện rắc rối, xe của cô đã bị cảnh sát giam lại, còn cô thì bị người nhà oán trách nhiều lần, các bạn hãy
cùng tôi đón xem rốt cuộc là chuyện gì."
Đạo diễn chương trình cắt đến đoạn tư liệu phỏng vấn lúc chiều, một nữ phóng viên đứng giữa một con đường cái ở thôn quê, tay chỉ về mảnh đất trước mặt,
"Đây là đoạn đường xảy ra sự việc, năm ngày trước vào một buổi tối tầm chín giờ hơn, cô Tư Mã đã đi ngang qua đây và nhìn thấy một người đàn ông chạy
xe đạp điện ngã giữa đường, ngày hôm đó trời rất lạnh lại còn sắp đổ mưa, cô Tư Mã thấy xung quanh không có người thì quyết định xuống xe giúp người đàn
ông đó."
Tiếp theo là đoạn phỏng vấn với Tư Mã Vân: "Khi tôi nhìn thấy khung cảnh lúc đó, đã suy nghĩ rất lâu, mọi người cũng biết mà, bây giờ trên mạng có rất nhiều
tin tức người đi đường ra tay hiệp sĩ lại bị tố cáo vô tội vạ, bình thường tôi nói chuyện với đồng nghiệp cũng bàn về việc này nếu như gặp phải chuyện như vậy
thì sẽ không giúp, nhưng mà hôm đó nếu như tôi nghĩ rằng mình không giúp anh ta thì chỉ có một mình anh ta ở ngoài bị thương lại còn ướt mưa cả đêm rất có
thể nguy hiểm tính mạng, hơn nữa đêm đó rất tối, tôi mém thì không nhìn thấy anh ta, lỡ như xe lớn đâm phải anh ta thì. Tóm lại tôi đã xuống xe đỡ anh ta sang
đường, gọi 120. Nhưng điều tôi không ngờ là ngày thứ hai cảnh sát đến công ty chúng tôi, nói rằng người đó đã tỉnh báo cảnh sát rằng tôi đâm anh ta. Cảnh
sát điều tra xe của tôi, rất trùng hợp rằng xe tôi có một chỗ bị va quẹt ngày xưa, lại còn trùng khớp với bộ phận xe làm người kia bị thương, thì họ đã đem giam
xe tôi rồi, sau đó tôi mới nhận được một cuộc điện thoại, người đó tự xưng là một người chứng kiến, anh ta nói rằng chính mắt anh ta nhìn thấy người chạy xe
đạp điện đó tự mình ngã giữa đường, còn nói rằng trước tôi đã có hai chiếc xe đi ngang qua. Tôi lên mạng đăng bài và tìm nhà đài chỉ có một mục đích, tôi hy
vọng nhân chứng đó có thể đứng ra thay tôi làm chứng."
Một thầy giáo họ Ngô nào đó đã nghỉ hưu đang xem ti vi, đột nhiên cảm thấy mình không thể ngồi nhìn được nữa đã ngay lập tức gọi cho nhà đài: "Tôi là một
giáo viên đã nghỉ hưu, tôi chỉ muốn hỏi rằng đã tìm được nhân chứng chưa? Những người tỉnh khác đều nói người Đông Bắc chúng tôi là Lôi Phong sống, cả
xã hội bây giờ bại hoại thế nào mà thành cái gì rồi? Người ta cứu mình còn không cảm ơn, ngược lại còn vu khống cho người ta đâm trúng mình?"
*Lôi Phong: một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và
khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Những người giống thầy giáo Ngô cũng không phải số ít, cũng có một số người trẻ thông qua Weixin, Weibo biết được chuyện này, cách làm của bọn họ
không hề trực diện như vậy, có rất nhiều người chế giễu: "Hời, thời đại này cứu người mà không bị vu khống thì mới là tin hot, chị gái à, tôi kính chị một chữ
Hán Tử."
Những người cùng bị ảnh hưởng bởi sự việc này còn có người nhà Lương Gia Truân và Lương Lão Thực, tuy rằng trong tin tức không hề chỉ rõ ràng là người
nhà Lương Lão Thực, nhưng đoạn đường xảy ra sự việc chỉ có bấy nhiêu đó thôn xóm, chuyện của Lương Lão Thực đã lan truyền đến nỗi người người nhà
nhà đều biết, nhưng đa số chỉ mới nghe lời một phía của nhà họ Lương, họ nói rằng thầy Lương bị xe của một người có tiền trong thành phố đụng trúng, còn
đang nằm ở bệnh viện.
Ai mà ngờ rằng trên tin tức không nói như vậy, mà là Lương Lão Thực vong ơn bội nghĩa, Lương Gia Truân thấy vậy thì đoàn kết lại, bình thường nội bộ nhà
họ làm gì khăng khít như vậy, cũng có một nhà thấy Lương gia chướng mắt, đặc biệt là Lương Nhị Phượng kiêu căng phóng túng không coi ai ra gì cũng đắc
tội một đống người.
Càng không cần nói những người họ hàng thân thích cũng có thù với người của Lương Gia Truân vì những lần tranh giành lấy điện nước, các loại lợi ích khác.
Tứ phương tám hướng đều bị cái tin tức này làm cho gà bay chó sủa, rất nhanh "chân tướng" đã được đồn lên khắp các thôn xóm.
Người qua đường 1: "Cháu ngoại của cậu tư của chú ba của anh họ tôi đêm hôm đó cũng chạy xe ngang qua, ở phía xa nên không nhận ra Lương Lão Thực,
chỉ nhìn thấy một bóng đen đen, thằng nhóc nhát gan nên cứ chạy luôn."
Người qua đường 2: "Hê hê, thằng nhóc đó khôn đấy, nó mà xuống xe thì khéo mà bao gạo nhà nó cũng bị Lương gia lấy mất hút rồi."
Người qua đường 1: "Đúng đó! Người nhà này không có biết điều, mấy đồng bạc lừa con nhà người ta làm sao mà dùng cho được?"
Người qua đường 2: "Tôi lại nghe được rằng lúc đầu chuyện này không phải do hai người Lương Lão Thực đầu têu, hai người già đó cả giết gà còn không nổi
nghĩ sao ra mưu kế này, mà là do Lương Nhị Phượng với mấy cô dì họ Lương sắp xếp."
Người qua đường 1: "Hà, tôi thấy mấy anh không biết rõ rồi, Lương Lão Thực đó cũng có phải dạng tốt lành gì đâu, tâm cơ khôn lường, ông ta toàn đóng vai
người tốt, người xấu đều do cô dì nhà họ đóng rồi, anh nhìn xem mấy năm nay đất của ông ta đã được phân sẵn, nhà cũng lợp mái, trong thôn chuyện tốt nào
mà lại không có mặt nhà họ, đều bị ông ta chiếm hết rồi."
Người qua đường 2: "Ầy, tôi nghe nói anh định giới thiệu con gái thứ hai của anh trai mình cho lão nhị họ Lương à?"
Người qua đường 1: "Giới thiệu cái gì chứ, anh tôi nói với tôi rồi, kiểu người nhà như họ người bình thường như chúng ta làm gì mà hầu hạ nổi, chỉ tiếc Lương
lão Nhị thằng nhóc đó cũng khá được, nhưng dính phải cha mẹ như thế kèm thêm cô dì như vậy, nhà nào mà dám gả con gái sang chứ."
Người qua đường 2: "Tôi thấy con dâu lớn nhà đó cũng sống được trong nhà đó thôi."
Người qua đường 1: "Được cái gì đâu! Tôi biết mẹ cô ta, bà ấy nói rằng mấy cô dì nhà đó không có việc gì là cứ kêu cô ta, dạy dỗ cô ta cái gì đó, mới chỉ hai
năm đầu mà đánh nhau mấy trận! Cũng bởi vì con gái nhà bà ấy có chính kiến, chạy vào thành phố làm công rồi, không thèm để ý đến mấy người cô đó nữa!"
Việc này cứ truyền tai nhau người này nói người kia nghe, con người ghê gớm như Lương Nhị Phượng cũng có chút chịu đựng không nổi, về đến nhà thì chồng
cô ta Tống Lão Tứ cũng không đồng tình, "Em làm cái gì mà náo loạn cả lên vậy, đống tiền mà anh trai chia cho em có đáng không hả
?
"
"Thì không phải em đã tìm Tư Lão Nhị ngay để cưới con dâu rồi sao chứ? Gặp chuyện này thì ai mà không có tí lỗi!"
"Người đó có đâm anh trai em đâu! Em lập tức đi giải quyết chuyện này, chút tiền này làm thế nào cũng không dùng được!"
"Không được! Lương Nhị Phượng em chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi như vậy! Em phải..."
"Em còn muốn làm gì nữa hả? Người ta còn lên cả đài truyền hình rồi kìa! Chú anh nói rồi, trưởng thôn biết rồi, ảnh hưởng xấu lắm đó!"
"Trưởng thôn cũng phải biết bênh vực người của mình chứ! Chính là do cô ta đâm! Nếu không phải cô ta đâm thì tại sao lại giúp đỡ dậy chứ!"
"Con người cô đúng là đồ đàn bà cứng đầu, không nói lí lẽ! Tôi không nói với cô nữa!"
Cuộc tranh cãi tương tự cũng xảy ra ở một nhà khác.
"Em nói cho anh biết, chuyện này anh đừng có mà đứng ra, mau xóa đoạn clip đó đi, nếu như bị người nhà họ Lương đó biết thì hai người chúng ta không có
ngày nào yên ổn đâu!" Người con dâu nhỏ nào đó vừa nói vừa vỗ cho đứa con đi ngủ.
"Người khác sợ cô ả Lương Nhị Phượng nhưng anh đây không sợ, căn nhà trong thành phố của chúng ta sắp xong rồi, đến lúc đó thì chúng ta chuyển nhà một
thể thì cô ta làm gì được mình?"
"Nhà của Truân Tử anh cũng không cần? Hơn nữa khu nhà mà chúng ta mới mua cũng có mấy người thân quen đó thôi, người nhà họ Lương mà đến tìm chúng
ta thì..."
"Xấc! Bọn họ dám tìm tới nhà ta thì anh lôi hết tất cả những việc từ trước ra, để người trong thành phố chê bai bọn họ! Xem bọn họ còn thể diện gì nữa
không!"
"Không được! Anh không được lên tiếng! Em nói với anh rồi đấy, đừng có rảnh hơi đi kiếm chuyện!"
Người đàn ông lắc đầu bước đi, để lại cô vợ trong phòng lầm bầm chửi rủa không ngừng, vừa mắng người nhà họ Lương không phải người, vừa mắng chồng
mình suy nghĩ khắt khe.
Điều mà cô ta không biết rằng, thật ra chồng cô ta còn có một ý định khác.
Người đàn ông ngồi vào chiếc xe chở hàng của mình, trên tay cầm một chiếc usb, trong lòng nhẩm tính, người họ Lương nhìn có vẻ muốn lừa người ta một
trăm ngàn hay tám mươi ngàn đây, video của mình kiểu nào thì cũng đáng bảy tám mươi ngàn mà nhỉ? Căn nhà mới mua của mình nào là đồ trang trí tốn biết
bao nhiêu tiền, nếu như có người mua lại video này thì cũng coi như là bù được vốn đi.
Ông ta lấy di động ra, tìm kiếm hotline thu thập thông tin được chiếu trên bản tin tức, rồi gọi sang bên đó.
"Diêm Tinh à, tin tức lần này được phản hồi khá tốt, đã thu hút được sự quan tâm nhất định của xã hội rồi, tỷ lệ người xem cũng khá được, phần tiếp theo khi
nào có đấy?" Lúc làm lễ chào hỏi, phó giám đốc đài cười híp mắt nói.
"Bây giờ đã có manh mối rồi, dự tính ngày mai có thể phát." Diêm Tinh tự tin nói, cô ta ở bên đài thành phố tạm thời chuyển sang đây, ngoài mặt thì nhận được
các kiểu chào mừng, nhưng sau lưng có rất nhiều người không phục lính mới này, đặc biệt là biên tập viên hiện tại Châu Lợi, lúc đầu cô là người được yêu thích
nhất của đài truyền hình tỉnh, ai mà ngờ được tỷ suất người xem ngày càng thấp, đường đường là một biên tập viên mà còn không nổi tiếng bằng người dẫn
chương trình tiết mục trẻ em của toàn tỉnh, chuyên mục tin tức bản đổi mới lần này do cô tự mình cố gắng xúc tiến, không ngờ cấp trên lại cho rằng cô không
thể rời vị trí biên tập viên, từ đâu lòi ra một Diêm Tinh "có kinh nghiệm" được điều sang từ đài thành phố.
Cô biết nhà chồng Diêm Tinh gia thế không hề nhỏ, không phải loại mà mình đụng vào được, trước mặt thì rất thân thiết, hai người vừa gặp thì như bạn cũ, sau
lưng thì táy máy đủ thứ, Diêm Tinh chưa tới đây thì sự nghiệp cô còn chưa vững vàng, sau này cô ta làm chức lớn rồi có khi vị trí Nhất Tỷ đài tỉnh của cô chắc
không còn nữa.
"Giám đốc, tôi xin có ý kiến." Cô chậm rãi nhẹ nhàng nói, "Chuyên mục này nhận được phản hồi lớn từ người dân, nhưng phần lớn đều là những ảnh hưởng
tiêu cực, dựa theo một điều tra trên Weibo, nếu như bắt gặp một người lạ ngã bên đường lựa chọn giúp hay không thì 8/10 người chọn không giúp."
Hừm! Ngụy biện! "Tôi cũng nhìn thấy điều tra tương tự, nhưng mà thời gian của bảng điều tra này chắc là..." Diêm Tinh lấy di động ra, "À, ngày 21 tháng
trước, lúc đó chuyên mục của chúng ta còn chưa bắt đầu."
"Em gái, chị còn chưa nói xong. Cái tôi muốn nói là chúng ta là người làm tin tức không thể chỉ quan tâm đến tỷ lệ người xem, mà nên chú ý vào tầm ảnh hưởng
với xã hội, nâng cao năng lượng tích cực, nếu như kết quả của việc này..." Châu Lợi cười lên, "Chỉ là tôi tin tưởng em gái Diêm Tinh có thể làm tới trình độ này
thôi."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Diêm Tinh cười giả lả, Châu Lợi này đúng là từ trung tâm hoạt động cán bộ cốt cán nổi tiếng mà ra, trước tiên không đắc tội với chị ta
đã, bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức của Tư Điềm.
Sau khi tan họp, Diêm Tinh vừa bước ra khỏi phòng hội nghị, trợ lý Tiểu Tống mà cô đưa sang từ đài thành phố liền chạy lại, nói thầm bên tai cô mấy câu thì
cô liền chau mày, muốn mười ngàn tiền manh mối? Bây giờ làm gì mà có giá đó, một cái video có giá trị cùng lắm cũng chỉ một ngàn tệ. Còn phải thông qua
nhiều giai đoạn thẩm định, bản thân cô thì rất vui vẻ mà đưa ra mười ngàn tệ nhưng chuyện này không thể đưa vào ngân quỹ của đài. "Em ghi lại số điện thoại,
chị sẽ tìm người nói chuyện người đó."
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro