Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Đòi nợ (8)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Nhà tâm lí tên là Lam Vi, lúc cô xuất đạo có làm host cho một chương trình đêm khuya gọi là "Tri Tâm tỷ tỷ", dùng cách thức không chọc vào nỗi đau thì
không chịu nổi mà nổi tiếng, cư dân mạng đều gọi "kẻ điên thích tự ngược". Hai năm trước, cô ta đã khuyên bảo một phụ nữ bị bạo hành gia đình về nhà,
chăm con hiếu thảo với bố mẹ chồng, đúng là một trận thành danh, trở thành "tâm phúc" của cư dân mạng. Còn ở tỉnh L thì mọi người đều gọi là Tri Tâm tỷ tỷ.
Ác danh thì cũng là danh, hơn nữa giá trị của cô nàng cũng được một số nhân sĩ "có tiếng" coi trọng, cho dù bị cư dân mạng mắng chửi thì cũng có thể coi là
người có tư tưởng độc lập, có sức ảnh hưởng nhất định đến một bộ phận quần chúng nhất định. Từ một người chỉ làm chương trình đêm khuya được chuyển
lên talk show át chủ bài, kiêm thêm dẫn chương trình pháp luật có tên là "Hối lỗi", người trong giang hồ gọi là chị gái gieo hạt giống tâm hồn. Từng có cư dân
mạng nói đùa rằng cô nàng không thể làm host của chương trình đêm khuya nữa là vì phải về nhà bưng nước rửa chân cho chồng.
Thật ra thì địa vị ở nhà của Lam Vi cũng không có thấp như lời của cư dân mạng, mà là.....
Lam Vi lạnh mặt về nhà, vừa mở cửa chống trộm đã nghe trong nhà truyền ra tiếng cười huyên náo của chồng và con, cô muốn nổi cáu thì nghe thấy tiếng máy
hút khói trong nhà bếp, .... "Mẹ, sao mẹ lại qua đây?"
"Thế mẹ không được qua đây à? Con xem cái nhà giống như cái gì đây? Quần áo bẩn của tiểu Vĩ, tiểu Bằng có thể chất thành một ngọn núi đấy......." Bà bưng
một chén đồ ăn đi ra từ phòng bếp.
"Gần đây con bận nhiều việc, mà bảo mẫu lại xin nghỉ việc."
"Có bận mấy cũng nên dọn dẹp nhà cửa! Hơn nữa chỉ mới có 2 chương trình, bận cái gì mà bận." Mẹ chồng của Lam Vi mặc một cái áo lụa đỏ có cổ phối với
quần côn trắng, nhìn qua rất có sức sống, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía vừa nhìn đã biết là người khó đối phó.
Lam Vi khinh miệt bĩu môi, dù sao bà cũng không biết là làm host của một chương trình truyền hình bận như thế nào, "Mẹ thấy là con còn không thèm về nhà
đấy."
Lời này có hơi nặng nề, lúc ấy mặt Lan Vi gàn như không nhịn được, "Mẹ....." "Được rồi, không nói nữa! Tiểu Vĩ! Tiểu Bằng ăn cơm thôi!"
Bố chồng của Lam Vi ngồi ở sopha đọc báo lên tiếng hòa giải, bố chồng của Lan Vi có một khuôn mặt "có tiền" đó là đầu to cổ thô, trước đây ông có một
công ty bất động sản nên có quen biết rất rộng trong đài truyền hình, nếu không cũng không thể xắp xếp cho Lan Vi làm trong đài truyền hình, so với bà mẹ
chồng luôn nhắn nhó thì ông sắm vai người tốt, nhưng người mà Lam Vi sợ nhất là ông bố chồng này.
"Ăn cơm thôi!" Người đầu tiên chạy đến là một người đàn ông đã qua cái tuổi ba mươi nhưng nét mặt vẫn còn như một đứa con nít, người này là chồng của
Lam Vi tên là Đinh Vĩ, anh ta là người khuyết tật trí tuệ, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa con nít bảy, tám tuổi. Nhà Lam Vi rất nghèo, mà lúc cô học đại
học là lúc khó khăn nhất, bố chồng cô lúc đó đi làm từ thiện là vừa mắt gia đình nghèo khó này vì diện mạo vượng phu nghi tử, con dâu có bát tự tốt. Lam Vi
biết chồng mình có bệnh nhưng mà vẫn nhắm mắt đưa chân vì tiền đồ của mình.
Đinh Vĩ ngoại trừ có chỉ số thông minh không cao ra thì có thêm sự ngây thơ hiếm có, bình thường đều rất nghe lời Lam Vi, với địa vị xã hội càng ngày càng
cao của mình Lan Vi lại càng khinh thường chồng. Lam Vi thường xuyên so sánh với các phú nhị đại có chỉ số thông minh bình thường với Đinh Vĩ, và hiển
nhiên là Đinh Vĩ không thể so được, cô luôn luôn nghĩ đến việc nếu như chồng mình bình thường, thì với tài lực và thế lực của nhà chồng thì làm một gia đình
nhỏ ba người kể cũng phí.
"Bà nội! Bà nội! Ba ba xấu lắm!" Đinh Bằng năm nay sáu tuổi cũng leo lên bàn, so với một người cha thì ba ba càng giống bạn của nó hơn, mẹ là "người quen
xa lạ", chỉ có ông nội và bà nội mà từ bé nó ở chung mới là người nhà.
"Đã rửa tay chưa đấy?" Bà nội sờ tóc cháu trai, "Chưa rửa tay là chưa được ăn cơm đâu."
"Ba ba cũng đâu có rửa tay!"
"Vậy hai chúng ta đều đi rửa tay!" Đinh Vĩ nắm lấy tay Đinh Bằng dắt đi.
Mẹ chồng liếc Lam Vi một cái, "Còn không mau đi rửa ráy thay quần áo phụ dọn cơm! Không biết cả ngày nghĩ cái gì, tiểu Bằng không cần con chăm, ngay
đến cả việc hầu hạ chồng cũng không biết, xem trọng cái công việc kia hơn cả gia đình."
"Mẹ! Sự nghiệp của con bây giờ đang phát triển rất tốt." Lam Vi nói, sự thật là vì công việc luôn tốt cho nên cô mới có chút tiếng nói trong cái nhà này.
"Có gì tốt? Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Có đủ đánh một ván mạt chược không? Cả ngày chỉ biết lên TV nói đạo lý, sao đến phiên mình thì làm
không được?" Mẹ chồng lạnh lùng nói, dù sao có một cô con dâu vừa có tài vừa có sắc thì cũng nở mày nở mặt, nhưng Lam Vi lại quá giả tạo, đạo đức giả,
nên thường xuyên phải nhắc nhở, may mắn là hai ông bà già này vẫn còn khỏe, chỉ số thông minh của cháu trai cũng bình thường; chỉ cần cháu trai trưởng thành
có thể thừa kế thì hai ông bà chết cũng nhắm mắt.
"Tôi nói là thôi ngay cơ mà." Bố chồng trừng mắt với vợ mình, nhưng Lam Vi biết bố chồng luôn chờ mẹ chồng dọn cơm lên rồi mới bắt đầu đóng vai người
tốt, "Ăn cơm!"
Cái loại áp lực cuộc sống này, tới bao giờ mới kết thúc! Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, lặng yên nuốt nước mắt xuống. Ăn cơm xong, bố mẹ chồng đưa tiểu Bằng
đi rồi, Lam Vi đưa chồng, Đinh Vĩ ra phòng khách chơi máy tính, còn mình khóa trái cửa phòng nằm trên giường bấm điện thoại.
"Chồng à! Bọn họ lại tới! Phiền muốn chết! Mấy chuyện này thêm một ngày em đều chịu không nổi nữa." Cô nói chuyện trên Wechat cùng ai đó.
"Bảo bối, em phải kiên trì, chờ đến khi em có được thành tựu, anh nghĩ cách đưa em qua đài HN, đến lúc đó trời cao mặc cho chim bay, em muốn cái gì đều
được."
"Thật sự có thể điều đến đài HN sao?" Là đài con của đài CCTV đó.
(*) CCTV: China Network Television.
"Đương nhiên, anh với giám đốc đài là bạn cũ, tuy là mới đầu bọn họ sẽ không cho em đảm nhận chương trình riêng, nhưng mà có thể góp mặt ở các chương
trình tống nghệ."
"Chỉ cần vào được đài HN thì cho dù có làm lao công em cũng đồng ý! Chồng à! Anh tốt với em quá! Làm sao để em cảm ơn anh đây?"
"Em nói xem?"
"Quỷ háo sắc, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó."
"Đừng có nói với anh là em thì không nhé! Hay là em muốn làm chuyện đó với thằng ngốc kia."
"Đừng nói nữa! Thằng ngốc kia nào có phải là đàn ông."
Lam Vi căn hận nói, "Trước khi kết hôn, bố chồng vì để hắn hiểu được sự đời cho hắn xem một đống
phim khiêu dâm, đã thế còn tìm cả gái về nhà dạy cho hắn. Kết quả là thằng ngốc kia học được hàng tấn trò hành hạ người khác! Đúng là biến thái!"
"Bảo bối, anh biết là em phải chịu thiệt rồi, có muốn anh an ủi không nào?"
"Hình như tên ngốc kia đã biết gì đó, anh đừng qua đây, chúng ta ra ngoài! Ở chỗ cũ! Hôm nay em còn gặp được một tội phạm cực biến thái......"
Lam Vi vừa nói đến đây, thì hộp thư gửi đến một tin nhắn thông báo. Cô còn nghĩ chắc là tin nhắn quảng cáo, nhưng cần cẩn thận kiểm tra một chút...cũng tại
vì bên nhà đài đều dùng mail để làm việc? Lúc mở lên cô mới biết là một tệp hình ảnh, sau khi tải ảnh về....mặc Lam Vi trắng bệch.
Trong bức ảnh là cảnh giường chiếu của cô với người nào đó! Cực kì rõ nét! Nhìn từ góc chụp có thể thấy là được chụp bằng camera của máy tính! Ngoài
mấy tấm ảnh còn có một tệp đính kèm! Nội dung bên trong chỉ có một câu: Mở máy tính!
Cô lăn xuống giường đi mở máy tính, thời gian khởi động máy chỉ có hai mươi mấy giây mà Lam Vi cảm tưởng như dài đến mấy năm, cô mở hộp thư, tải tệp
đính kèm xuống rồi nhanh chóng tắt đi.
Sao lại thế này? Sao lại bị chụp được! Cô từng nghe người ta nói hacker có thể hack được camera của máy tính, bắt buộc camera khởi động chết độ quay
chụp! Không ngờ đều là thật! Đều là thật! Một lúc sau màn hình máy tính sáng lên, mặt của cô xuất hiện trên màn hình! Lại có người đột nhập vào camera trên
máy của cô.
"Có thích quà của tôi không?" Một giọng nói đã được biến âm truyền qua máy tính.
"Ngươi muốn cái gì?"
"Muốn cô giúp tôi một việc nhỏ."
"Chuyện gì?"
"Yêu cầu tòa án tái thẩm vấn La Giác trước pháp viện."
"Ngươi?" Lam Vi nhớ đến lúc La Giác nói rằng cô có nghĩ là cô ta hành động đơn độc hay không?
"Chỉ cần cô nghe lời, mấy thứ này sẽ biến mất, nếu không, thì nửa tiếng nữa những thứ này sẽ được tung lên mạng."
"Tôi làm! Tôi làm! Muốn tôi làm cái gì cũng được!"
"Tốt lắm, ngày mai sẽ có người đưa cho cô một cái điện thoại, cô chỉ có thể nghe lời." Màn hình đóng lại, Lam Vi xụi lơ trên ghế, cô biết người thần bí này
sẽ
không yêu cầu cô phỏng vấn La Giác, mà là hắn có kế hoạch khác. Còn mình làm theo sai khiến là uống độc giải khát, nhưng mà cô không còn lựa chọn nào
khác.
Hai tháng sau.
"Cảnh sát Lưu! Vụ án La Giác lần này anh biểu hiện rất tốt." Trên mặt Cục trưởng thị cục đều là tươi cười, trong lòng ông cảm thán rằng cảnh sát Lưu này
đúng là có bản lĩnh, chẳng trách ông vừa mới ngồi vào cái ghế cục trưởng thị cục này đã nghe nói cảnh sát Lưu có người chống lưng, đã vậy còn có năng lực,
cấp dưới cũng không phải là đồ bỏ đi, đắc tội không được đâu. Chỉ tiếc là lúc ông vừa mới lên, cảm thấy bối cảnh của mình không nông, cố ý làm khó cảnh
sát Lưu, làm mất lòng.....bây giờ phải vác mặt đi tạo dựng mối quan hệ, nếu không thì sau này có khi ông phải nhìn sắc mặt của vị cấp dưới này mà làm việc.
"Toàn bộ là dựa vào chỉ đạo của cấp trên thôi ạ." Cảnh sát Lưu "khiêm tốn" nói, đi đến nước này thì nếu như khiêm tốn thì chỉ là giả vờ, cho nên anh cố ý lộ ra
chút kiêu ngạo trên mặt. "Ây, cũng là do cậu có năng lực."
"Bình thường thôi, là do vận khí tốt."
"Ha ha ha...." Vận khí? Vận khí có thể làm cho thủ phủ công tử mật báo sao? Có thể làm cho lãnh đão cấp cao đang phê bình hắn tự ý hành động lại chuyển
sang khen không dứt lời sao?
Cục trưởng vỗ bả vai cảnh sát Lưu, "Hậu sinh khả úy, tiếp tục cố gắng!"
"Vẫn còn phải nhờ lãnh đạo hỗ trợ nhiều." Cục trưởng nở nụ cười, coi nhà cảnh sát Lưu thông minh, hiểu rằng huyền quan không bằng hiện quản......."Lần này
cậu phụ trách bảo vệ an ninh bên ngoài pháp viện, trọng trách rất nặng đấy!"
(*) Huyền quan không bằng hiện quản: ý chỉ so với việc tìm đến với các cán bộ cấp cao thì trực tiếp làm việc với cán bộ quản lí trực tiếp trên mình một bậc thì
tốt và nhanh hơn nhiều.
Trọng trách nặng? Anh chỉ phụ trách bên ngoài từ bao giờ thì đến lượt có trọng trách vậy, nếu có thì lớn chuyện rồi, "Tôi nhất định không phụ sự tín nhiệm của
lãnh đạo."
"Được, người trẻ tuổi hiểu cẩn thận là được rồi." Cục trưởng nói mấy câu rồi đi, ông còn bận chiêu đãi lãnh đạo của sở và các đồng chí võ cảnh đây này. Vụ
án lớn như vậy vốn dĩ phải xét sử ở tòa án tỉnh nhưng mà sự tình xảy ra ở thành phố A, bàn tới bàn lui cuối cùng cũng rơi xuống đầu thành phố A, cả đài truyền
hình trung ương cũng đưa người đến tòa án ghi hình quá trình thẩm vấn, mặc dù là lúc lên bản tin cũng chỉ đưa tin mấy phút cuối nhưng mà thế nào cũng quay
được mặt ông nên đây là cơ hội tốt.
Nếu như cục trưởng thị cục biết được chuyện sẽ xảy ra, nhất định sẽ hối hận nói rằng: nếu như không ham mấy phút lên hình thì sẽ không trăm phương ngàn kế
để xét sử vụ án tại thành phố A.....Sẽ không xảy ra.....Mà thứ duy nhất trên đời này không bao giờ mua được chính là có lẽ.
---------------
không chịu nổi mà nổi tiếng, cư dân mạng đều gọi "kẻ điên thích tự ngược". Hai năm trước, cô ta đã khuyên bảo một phụ nữ bị bạo hành gia đình về nhà,
chăm con hiếu thảo với bố mẹ chồng, đúng là một trận thành danh, trở thành "tâm phúc" của cư dân mạng. Còn ở tỉnh L thì mọi người đều gọi là Tri Tâm tỷ tỷ.
Ác danh thì cũng là danh, hơn nữa giá trị của cô nàng cũng được một số nhân sĩ "có tiếng" coi trọng, cho dù bị cư dân mạng mắng chửi thì cũng có thể coi là
người có tư tưởng độc lập, có sức ảnh hưởng nhất định đến một bộ phận quần chúng nhất định. Từ một người chỉ làm chương trình đêm khuya được chuyển
lên talk show át chủ bài, kiêm thêm dẫn chương trình pháp luật có tên là "Hối lỗi", người trong giang hồ gọi là chị gái gieo hạt giống tâm hồn. Từng có cư dân
mạng nói đùa rằng cô nàng không thể làm host của chương trình đêm khuya nữa là vì phải về nhà bưng nước rửa chân cho chồng.
Thật ra thì địa vị ở nhà của Lam Vi cũng không có thấp như lời của cư dân mạng, mà là.....
Lam Vi lạnh mặt về nhà, vừa mở cửa chống trộm đã nghe trong nhà truyền ra tiếng cười huyên náo của chồng và con, cô muốn nổi cáu thì nghe thấy tiếng máy
hút khói trong nhà bếp, .... "Mẹ, sao mẹ lại qua đây?"
"Thế mẹ không được qua đây à? Con xem cái nhà giống như cái gì đây? Quần áo bẩn của tiểu Vĩ, tiểu Bằng có thể chất thành một ngọn núi đấy......." Bà bưng
một chén đồ ăn đi ra từ phòng bếp.
"Gần đây con bận nhiều việc, mà bảo mẫu lại xin nghỉ việc."
"Có bận mấy cũng nên dọn dẹp nhà cửa! Hơn nữa chỉ mới có 2 chương trình, bận cái gì mà bận." Mẹ chồng của Lam Vi mặc một cái áo lụa đỏ có cổ phối với
quần côn trắng, nhìn qua rất có sức sống, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía vừa nhìn đã biết là người khó đối phó.
Lam Vi khinh miệt bĩu môi, dù sao bà cũng không biết là làm host của một chương trình truyền hình bận như thế nào, "Mẹ thấy là con còn không thèm về nhà
đấy."
Lời này có hơi nặng nề, lúc ấy mặt Lan Vi gàn như không nhịn được, "Mẹ....." "Được rồi, không nói nữa! Tiểu Vĩ! Tiểu Bằng ăn cơm thôi!"
Bố chồng của Lam Vi ngồi ở sopha đọc báo lên tiếng hòa giải, bố chồng của Lan Vi có một khuôn mặt "có tiền" đó là đầu to cổ thô, trước đây ông có một
công ty bất động sản nên có quen biết rất rộng trong đài truyền hình, nếu không cũng không thể xắp xếp cho Lan Vi làm trong đài truyền hình, so với bà mẹ
chồng luôn nhắn nhó thì ông sắm vai người tốt, nhưng người mà Lam Vi sợ nhất là ông bố chồng này.
"Ăn cơm thôi!" Người đầu tiên chạy đến là một người đàn ông đã qua cái tuổi ba mươi nhưng nét mặt vẫn còn như một đứa con nít, người này là chồng của
Lam Vi tên là Đinh Vĩ, anh ta là người khuyết tật trí tuệ, chỉ số thông minh chỉ bằng một đứa con nít bảy, tám tuổi. Nhà Lam Vi rất nghèo, mà lúc cô học đại
học là lúc khó khăn nhất, bố chồng cô lúc đó đi làm từ thiện là vừa mắt gia đình nghèo khó này vì diện mạo vượng phu nghi tử, con dâu có bát tự tốt. Lam Vi
biết chồng mình có bệnh nhưng mà vẫn nhắm mắt đưa chân vì tiền đồ của mình.
Đinh Vĩ ngoại trừ có chỉ số thông minh không cao ra thì có thêm sự ngây thơ hiếm có, bình thường đều rất nghe lời Lam Vi, với địa vị xã hội càng ngày càng
cao của mình Lan Vi lại càng khinh thường chồng. Lam Vi thường xuyên so sánh với các phú nhị đại có chỉ số thông minh bình thường với Đinh Vĩ, và hiển
nhiên là Đinh Vĩ không thể so được, cô luôn luôn nghĩ đến việc nếu như chồng mình bình thường, thì với tài lực và thế lực của nhà chồng thì làm một gia đình
nhỏ ba người kể cũng phí.
"Bà nội! Bà nội! Ba ba xấu lắm!" Đinh Bằng năm nay sáu tuổi cũng leo lên bàn, so với một người cha thì ba ba càng giống bạn của nó hơn, mẹ là "người quen
xa lạ", chỉ có ông nội và bà nội mà từ bé nó ở chung mới là người nhà.
"Đã rửa tay chưa đấy?" Bà nội sờ tóc cháu trai, "Chưa rửa tay là chưa được ăn cơm đâu."
"Ba ba cũng đâu có rửa tay!"
"Vậy hai chúng ta đều đi rửa tay!" Đinh Vĩ nắm lấy tay Đinh Bằng dắt đi.
Mẹ chồng liếc Lam Vi một cái, "Còn không mau đi rửa ráy thay quần áo phụ dọn cơm! Không biết cả ngày nghĩ cái gì, tiểu Bằng không cần con chăm, ngay
đến cả việc hầu hạ chồng cũng không biết, xem trọng cái công việc kia hơn cả gia đình."
"Mẹ! Sự nghiệp của con bây giờ đang phát triển rất tốt." Lam Vi nói, sự thật là vì công việc luôn tốt cho nên cô mới có chút tiếng nói trong cái nhà này.
"Có gì tốt? Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Có đủ đánh một ván mạt chược không? Cả ngày chỉ biết lên TV nói đạo lý, sao đến phiên mình thì làm
không được?" Mẹ chồng lạnh lùng nói, dù sao có một cô con dâu vừa có tài vừa có sắc thì cũng nở mày nở mặt, nhưng Lam Vi lại quá giả tạo, đạo đức giả,
nên thường xuyên phải nhắc nhở, may mắn là hai ông bà già này vẫn còn khỏe, chỉ số thông minh của cháu trai cũng bình thường; chỉ cần cháu trai trưởng thành
có thể thừa kế thì hai ông bà chết cũng nhắm mắt.
"Tôi nói là thôi ngay cơ mà." Bố chồng trừng mắt với vợ mình, nhưng Lam Vi biết bố chồng luôn chờ mẹ chồng dọn cơm lên rồi mới bắt đầu đóng vai người
tốt, "Ăn cơm!"
Cái loại áp lực cuộc sống này, tới bao giờ mới kết thúc! Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, lặng yên nuốt nước mắt xuống. Ăn cơm xong, bố mẹ chồng đưa tiểu Bằng
đi rồi, Lam Vi đưa chồng, Đinh Vĩ ra phòng khách chơi máy tính, còn mình khóa trái cửa phòng nằm trên giường bấm điện thoại.
"Chồng à! Bọn họ lại tới! Phiền muốn chết! Mấy chuyện này thêm một ngày em đều chịu không nổi nữa." Cô nói chuyện trên Wechat cùng ai đó.
"Bảo bối, em phải kiên trì, chờ đến khi em có được thành tựu, anh nghĩ cách đưa em qua đài HN, đến lúc đó trời cao mặc cho chim bay, em muốn cái gì đều
được."
"Thật sự có thể điều đến đài HN sao?" Là đài con của đài CCTV đó.
(*) CCTV: China Network Television.
"Đương nhiên, anh với giám đốc đài là bạn cũ, tuy là mới đầu bọn họ sẽ không cho em đảm nhận chương trình riêng, nhưng mà có thể góp mặt ở các chương
trình tống nghệ."
"Chỉ cần vào được đài HN thì cho dù có làm lao công em cũng đồng ý! Chồng à! Anh tốt với em quá! Làm sao để em cảm ơn anh đây?"
"Em nói xem?"
"Quỷ háo sắc, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó."
"Đừng có nói với anh là em thì không nhé! Hay là em muốn làm chuyện đó với thằng ngốc kia."
"Đừng nói nữa! Thằng ngốc kia nào có phải là đàn ông."
Lam Vi căn hận nói, "Trước khi kết hôn, bố chồng vì để hắn hiểu được sự đời cho hắn xem một đống
phim khiêu dâm, đã thế còn tìm cả gái về nhà dạy cho hắn. Kết quả là thằng ngốc kia học được hàng tấn trò hành hạ người khác! Đúng là biến thái!"
"Bảo bối, anh biết là em phải chịu thiệt rồi, có muốn anh an ủi không nào?"
"Hình như tên ngốc kia đã biết gì đó, anh đừng qua đây, chúng ta ra ngoài! Ở chỗ cũ! Hôm nay em còn gặp được một tội phạm cực biến thái......"
Lam Vi vừa nói đến đây, thì hộp thư gửi đến một tin nhắn thông báo. Cô còn nghĩ chắc là tin nhắn quảng cáo, nhưng cần cẩn thận kiểm tra một chút...cũng tại
vì bên nhà đài đều dùng mail để làm việc? Lúc mở lên cô mới biết là một tệp hình ảnh, sau khi tải ảnh về....mặc Lam Vi trắng bệch.
Trong bức ảnh là cảnh giường chiếu của cô với người nào đó! Cực kì rõ nét! Nhìn từ góc chụp có thể thấy là được chụp bằng camera của máy tính! Ngoài
mấy tấm ảnh còn có một tệp đính kèm! Nội dung bên trong chỉ có một câu: Mở máy tính!
Cô lăn xuống giường đi mở máy tính, thời gian khởi động máy chỉ có hai mươi mấy giây mà Lam Vi cảm tưởng như dài đến mấy năm, cô mở hộp thư, tải tệp
đính kèm xuống rồi nhanh chóng tắt đi.
Sao lại thế này? Sao lại bị chụp được! Cô từng nghe người ta nói hacker có thể hack được camera của máy tính, bắt buộc camera khởi động chết độ quay
chụp! Không ngờ đều là thật! Đều là thật! Một lúc sau màn hình máy tính sáng lên, mặt của cô xuất hiện trên màn hình! Lại có người đột nhập vào camera trên
máy của cô.
"Có thích quà của tôi không?" Một giọng nói đã được biến âm truyền qua máy tính.
"Ngươi muốn cái gì?"
"Muốn cô giúp tôi một việc nhỏ."
"Chuyện gì?"
"Yêu cầu tòa án tái thẩm vấn La Giác trước pháp viện."
"Ngươi?" Lam Vi nhớ đến lúc La Giác nói rằng cô có nghĩ là cô ta hành động đơn độc hay không?
"Chỉ cần cô nghe lời, mấy thứ này sẽ biến mất, nếu không, thì nửa tiếng nữa những thứ này sẽ được tung lên mạng."
"Tôi làm! Tôi làm! Muốn tôi làm cái gì cũng được!"
"Tốt lắm, ngày mai sẽ có người đưa cho cô một cái điện thoại, cô chỉ có thể nghe lời." Màn hình đóng lại, Lam Vi xụi lơ trên ghế, cô biết người thần bí này
sẽ
không yêu cầu cô phỏng vấn La Giác, mà là hắn có kế hoạch khác. Còn mình làm theo sai khiến là uống độc giải khát, nhưng mà cô không còn lựa chọn nào
khác.
Hai tháng sau.
"Cảnh sát Lưu! Vụ án La Giác lần này anh biểu hiện rất tốt." Trên mặt Cục trưởng thị cục đều là tươi cười, trong lòng ông cảm thán rằng cảnh sát Lưu này
đúng là có bản lĩnh, chẳng trách ông vừa mới ngồi vào cái ghế cục trưởng thị cục này đã nghe nói cảnh sát Lưu có người chống lưng, đã vậy còn có năng lực,
cấp dưới cũng không phải là đồ bỏ đi, đắc tội không được đâu. Chỉ tiếc là lúc ông vừa mới lên, cảm thấy bối cảnh của mình không nông, cố ý làm khó cảnh
sát Lưu, làm mất lòng.....bây giờ phải vác mặt đi tạo dựng mối quan hệ, nếu không thì sau này có khi ông phải nhìn sắc mặt của vị cấp dưới này mà làm việc.
"Toàn bộ là dựa vào chỉ đạo của cấp trên thôi ạ." Cảnh sát Lưu "khiêm tốn" nói, đi đến nước này thì nếu như khiêm tốn thì chỉ là giả vờ, cho nên anh cố ý lộ ra
chút kiêu ngạo trên mặt. "Ây, cũng là do cậu có năng lực."
"Bình thường thôi, là do vận khí tốt."
"Ha ha ha...." Vận khí? Vận khí có thể làm cho thủ phủ công tử mật báo sao? Có thể làm cho lãnh đão cấp cao đang phê bình hắn tự ý hành động lại chuyển
sang khen không dứt lời sao?
Cục trưởng vỗ bả vai cảnh sát Lưu, "Hậu sinh khả úy, tiếp tục cố gắng!"
"Vẫn còn phải nhờ lãnh đạo hỗ trợ nhiều." Cục trưởng nở nụ cười, coi nhà cảnh sát Lưu thông minh, hiểu rằng huyền quan không bằng hiện quản......."Lần này
cậu phụ trách bảo vệ an ninh bên ngoài pháp viện, trọng trách rất nặng đấy!"
(*) Huyền quan không bằng hiện quản: ý chỉ so với việc tìm đến với các cán bộ cấp cao thì trực tiếp làm việc với cán bộ quản lí trực tiếp trên mình một bậc thì
tốt và nhanh hơn nhiều.
Trọng trách nặng? Anh chỉ phụ trách bên ngoài từ bao giờ thì đến lượt có trọng trách vậy, nếu có thì lớn chuyện rồi, "Tôi nhất định không phụ sự tín nhiệm của
lãnh đạo."
"Được, người trẻ tuổi hiểu cẩn thận là được rồi." Cục trưởng nói mấy câu rồi đi, ông còn bận chiêu đãi lãnh đạo của sở và các đồng chí võ cảnh đây này. Vụ
án lớn như vậy vốn dĩ phải xét sử ở tòa án tỉnh nhưng mà sự tình xảy ra ở thành phố A, bàn tới bàn lui cuối cùng cũng rơi xuống đầu thành phố A, cả đài truyền
hình trung ương cũng đưa người đến tòa án ghi hình quá trình thẩm vấn, mặc dù là lúc lên bản tin cũng chỉ đưa tin mấy phút cuối nhưng mà thế nào cũng quay
được mặt ông nên đây là cơ hội tốt.
Nếu như cục trưởng thị cục biết được chuyện sẽ xảy ra, nhất định sẽ hối hận nói rằng: nếu như không ham mấy phút lên hình thì sẽ không trăm phương ngàn kế
để xét sử vụ án tại thành phố A.....Sẽ không xảy ra.....Mà thứ duy nhất trên đời này không bao giờ mua được chính là có lẽ.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro