Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải 2 - Văn Phòng Tư Điềm [C]
Đòi nợ (6)
Mộng Lý Nhàn Nhàn
2025-03-07 09:20:38
Sau khi trốn chạy đến biệt thự độc lập, Lục Thiên Phóng cười hì hì giới thiệu cho Âu Vân Khai và Uông Tư Điềm căn phòng bí mật nhất trong nhà mình ----
phòng lánh nạn.
Bởi vì đám người nhà giàu luôn luôn mắc phải hội chứng "Có người xấu muốn hãm hại trẫm", mà đặc biệt là toàn bộ đám nhà giàu trên thế giới đều có bệnh
như thế, cho nên không lạ lắm khi nhà họ Lục cũng mắc bệnh này. Biệt thự nhà họ dành ra một gian phòng ngủ sửa lại thành phóng lánh nạn, bên trong gian có
đầy đủ phòng ngủ, phóng khách, phòng vệ sinh độc lập, hơn nữa định kỳ đều thay mới đồ dự trữ bên trông. Đây cũng là lí do mà Lục Thiên Phóng rất hay đến
biệt thự ở Tây Lĩnh này.
"Chúng ta có thể trốn ở đây bao lâu?" Âu Vân Khai hỏi.
Lục Thiên Phóng nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng? Còn hai mươi phút nữa."
"Hả?" Cuối cùng cũng khiến Âu Vân Khai lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Lục Thiên Phóng lấy ra một cái máy tính bảng từ trong một cái hộc bí mật nào đó ở trên tường, mở mát lên, sau đó đọc to tên mình, "Lục Thiên Phóng."
Máy tính bảng sáng lên, Lục Thiên Phóng nhìn vào camera nhỏ trên máy, sau khi chụp ảnh tròng mắt đen, máy tính bảng phát ra giọng nói, "Chào mừng đã trở
lại, Lục Thiên Phóng."
"Giành lại quyền khống chế biệt thự, cũng như gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu."
"Đã hiểu."
"Alo?" hiển nhiên là cảnh sát Lưu đang đợi điện thoại của Lục Thiên Phóng, vừa nhận cuộc gọi thì cảnh sát Lưu liền gấp gáp lên tiếng.
"La Giác đang ở biệt thự, em vừa lấy lại quyền kiểm soát rồi, anh mau đưa người đến đây."
"Mấy đứa đang trốn ở đâu?"
"Phòng lánh nạn nè."
"Bây giờ đừng có ra ngoài......"
"Cái này......Lưu đại ca....."
"Có gì cứ nói."
"Âu Vân Khai cũng ở đây."
"Năm phút nữa anh mày đến."
Lục Thiên Phóng tắt di động, cười khổ, "Anh cảm thấy chuyện này nhất định không hay rồi."
"Ha ha haa....." Uông Tư Điềm cười lạnh. Tất nhiên là không hay, độc đinh của Lục gia ở cùng một chỗ với mục tiêu của phần tử khủng bố và hai bên đang
chơi trò cò cưa. Nhất định Hàn Diễm Yến sẽ đánh gãy chân trái, chân còn lại là phần của Lục Hạc Minh, bọn họ thà có một thằng con tàn tật còn hơn là mình
biến thành thất độc lão nhân(*). Có chuyện nào thảm hơn chuyệnkinh doanh buôn bán kiếm được nhiều tiền xài mãi không hết, kết quả đứa con độc nhất lại
chết không chứ?
(*) Là kiểu giàu nứt vách, bể nhà, mua được cả nước mà con trai độc nhất lại chết sớm ông bà già sống với tiền tới cúi đời á =)))))))))))
"Không phải anh luôn nói rằng mình là người được yêu thích hay sao, bây giờ lại biến thành mục tiêu hãm hại của người khác rồi!" Lục Thiên Phóng nói.
"Tiền nhiều có được cái gì, anh không thấy trên mạng có những gì à?" Uông Tư Điềm nói, liếc mắt đến Âu Vân Khai đang thất thần, "Còn anh cũng đừng đứng
đực ra đấy nữa, kẻ điên như La Giác chạy rông ngoài đường đều tạo ra mối nguy không lường được đối với xã hội."
"Hai người đã lên kế hoạch cả rồi?"
Lục Thiên Phóng chỉ chỉ Uông Tư Điềm, "Cô ấy đã lên kế hoạch lâu rồi." La Giác có thể là thiên tài, nhưng thiên tài dạng "bụng đầy lí thuyết", gặp phải Uông
Tư Điềm thuộc phái thực chiến như hồ ly xảo quyệt thì biến thành trò con nít thôi. Đương nhiên, cũng cần cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, biệt thự Tây
Lĩnh chính là thiên thời địa lợi của bọn họ; đâu có ai ngờ được mấy năm trước vì để bảo vệ bản thân mà dùng tiền tấn tiền tạ làm ra một hệ thống bảo an tiên
tiến, hôm nay lại biến thành vũ khí cho La Giác, một cao thủ hacker đâu?
"Cảnh sát Lưu có biết không?"
"Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu La Giác đã có thể xâm nhập vào mạng lưới của cả cảnh cục, có khi còn vào được cả mạng lưới của chính phủ ấy
chứ." Thực tế là chuyện này khá khó, không giống như Mỹ Quốc, mạng lưới của cảnh sát là mạng độc lập so với mạng lưới dân dụng, trừ phi có thể tìm được
một máy tính có quyền truy cập, hơn nữa hệ thống mạng của cảnh sát bây giờ dùng để phục vụ công việc bàn giấy, những thứ quan trọng đều được lưu trữ
ngoại tuyến ------ nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ không phải sao? Hơn nữa, nếu như cảnh sát Lưu biết trước kế hoạch này, thì anh có đồng ý hay không?
La Giác tìm thấy cầu thang dẫn lên tầng hai, ngay cả phòng vệ sinh cũng lục tung lên, cô nàng nghĩ ra một chuyện không giống với bình thường, ở tầng một có
một cánh cửa không khác những cánh cửa khác trong nhà là bao, nhưng mà mở ra lại là một căn phòng trống, chỉ có một tấm thảm trải trên sàn. Những kẻ có
tiền đều thích là tầng hầm giấu đồ đắt tiền, thậm chí những bức tranh treo trên tường nhìn thì cũ kĩ nhưng tất cả đều là đồ đáng giá, vật dụng trong nhà đều làm
từ gỗ lim, nhưng mà căn nhà lại không có hệ thống bảo an nào cả.....Chẳng lẽ có tầng hầm?
La Giác đi đến căn phòng trống, kéo tấm thảm lên, bên dưới là sàn nhà trông rất bình thường....cô ngồi xuống gõ lên sàn nhà ....... Cười.....
Cô nhìn quanh, trên tường có một cái đèn treo tường rất bình thường khác, nhưng mà căn phòng nhỏ thế này, đã có đèn trần thì cần một cái đèn treo tường
khác làm gì? La Giác kéo đèn tường, sàn nhà sượt ra, lộ ra một cái hố tối om.
Cô đưa chân vào cái hố, bên dưới như có hệ thống cảm ứng, đèn sáng lên chiếu sáng một cái cầu thang bên dưới, La Giác men theo cầu thang đi xuống, xem
ra là một tầng hầm rất sâu, cuối cùng cô thấy một cánh cửa bằng kim loại giống y hệt loại cửa kim loại của hầm cất tiền của ngân hàng.
Mẹ nó.....Không lẽ bọn họ trốn trong này? Cuối cùng La Giác cũng cảm thấy gặp khó rồi, dù sao cô cũng chỉ là hacker, cho dù là vì báo thù nên đi HongKong
tập bắn, võ phòng thân, lại học kỹ thuật mạng vân vân nhưng mà mấy cái chuyện phá khóa cạy cửa kiểu này làm gì có ai dạy, mà muốn tìm được thầy dạy thứ
này vào trước năm 18 tuổi thì có hơi.....
Vì sao ông chủ của Âu Vân Khai lại quỷ quái như thế này? Đã có quyền còn có tiền! Đã vậy còn phòng bị có người hại mình!
La Giác bực bội dậm chân, quyết định bỏ qua cục xương khó gặm này, cô xoay người đi lên bậc thang, trong lòng không ngừng nghĩ xem phải dùng cách gì để
Âu Vân Khai tự đi ra ngoài, nếu biết thế này, thì lúc đầu cô nên đi tìm mẹ của hắn trước.... Cô theo đường cũ đi lên mặt đất, vặn chân đèn trang trí, sàn nhà
đóng lại như ban đầu..... Nếu như bọn họ trốn vào trong đó, rồi báo cảnh sát ---- rất khó, cả biệt thự này đã bị cô không chế, hơn nữa còn có thiết bị làm
nhiễu tính hiệu, đương nhiên không ngoại trừ khả năng bên trong có điện thoại cố định. Cho dù là ở trong đó báo cảnh sát, thì đồn cảnh sát gần với biệt thự
nhất cũng tầm 5
phút, tính cả thời gian tập hợp, thì thời gian còn lại cho La Giác không còn nhiều. Không thể không nói rằng La Giác rất thông minh, tính thời
gian rất chuẩn, nếu như cho cô nhiều thời gian thực chiến hơn nữa thì sẽ biến thành một đối thủ đáng gờm, đáng tiếc bây giờ cô lại đang xem việc đột nhập
được vào biệt thự là nhiệm vụ chính, nào đâu có biết là trên đời này lại có nhiều chuyện xấu xa như thế này.
Ví dụ như việc biệt thự Tây Lĩnh này được xây dựng bởi đội bảo an 80% xuất thân từ lính xuất ngũ, ví dụ như vụ án của La Giác đã khiến tỉnh điều động tất cả
đội ngũ vũ trang đợi lệnh, ví dụ như chuyện Lục Thiên Phóng lại là anh em thân thiết với cảnh sát Lưu, ví dụ như chuyện bên trong phòng lánh nạn lại có thể
dành lại quyền khống chế toàn bộ biệt thự.
La Giác lùi đến căn phòng nhỏ bên ngoài, tính rời đi bằng cửa bên hông thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Cô chạy nhanh đến cửa hông, cánh cửa vốn dĩ
nghe lời bây giờ lại đang bị khóa chặt, trong lòng chợt lạnh ngắt, cô lấy ipad ra, hệ thống đã bị khóa, bây giờ mấy giành lại quyền khống chế có khi phải mất
đến nửa tiếng.
La Giác kéo một cái ghế dựa dùng sức nện vào cửa kính, toàn bộ cửa kính của biệt thự đều là kính chống đạn, căn bản là đập không vỡ! Giương súng bắn,
thủy tinh còn không thèm sước miếng nào.
Người đã đến trước cửa biệt thự, La Giác nghe tiếng ai đó nói vào điện thoại, "Mở cửa!"
Cạch một cái, cửa mở.....Ba! Đèn sáng lên, La Giác theo bản năng nheo mắt, lúc cửa được mở ra, chỉ thấy một người cảnh sát trung niên cao lớn chĩa súng về
phía mình, theo phía sau là hơn mười đặc công được trang bị vũ trang.
Chu Dương ngồi ở phòng khách xem TV, mũi ngửi thấy mùi mì xào, cuộc sống mới mấy năm nay nói cho hắn biết, hắn chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm nhà là
chuyện vui vẻ, cũng không có rằng cái gọi à "mỹ thực" tồn tại, còn nghĩ rằng chỉ có người ngu ngốc mới đi nấu ăn, chứ không biết tất cả là kỹ năng sống cơ bản
nhất.
Chỉ sau khi quen Vinh Mẫn Giai hắn mới biết, hóa ra còn có người con gái như vậy. Miệng lúc nào cũng nói thích đồ ăn ngon, thích nhất là mì ăn liền và các thể
loại mì sợi khác. Giống như cô bây giờ đang xào mì vậy, cũng chỉ là một gói mì ăn liền thêm ít gia vị và các loại rau dưa, vậy mà ăn cũng khá ngon....Mà hình
như đại tiểu thư này đã quên mở máy hút khói lên rồi.
Chu Dương suy nghĩ rất lâu, cho đến lúc tiếng máy hút khói vang thì hắn vừa nghĩ đến chuyện.... Một khắc sau, hình ảnh trên TV chuyển sang tin tức: "Tin tức
mới, cảnh sát vừa tuyên bố đã bắt được nghi phạm ném bom xăng ở tiểu khu XX.....Đối tượng tình nghi đã khai nhận hành vi của mình." Tiếp theo là hàng loạt
ảnh chụp La Giác bị áp giải vào cục cảnh sát.
Chu Dương thở dài, hắn còn tưởng La Giác có thể sống mái một trận ra trò, muốn một mình giết chết Âu Vân Khai kia rất dễ. Chỉ cần quang minh chính đại
dùng thân phận La Giác gọi một cú điện thoại, hẹn quyết đấu một trận là được, cho dù La Giác có trói gà không chặt, thì Âu Vân Khai có thể cầm dao giúp cô
nàng hạ sát chình mình.
Thế mà La Giác lại chọn phương án ngu ngốc nhất.
Xem ra cái ID Vô danh kia của hắn không thể dùng nữa rồi, La Giác nhìn qua cũng có vẻ là người trượng nghĩa, mà hắn cũng không có giúp đỡ gì cô nàng cả,
chỉ sợ là chính phủ điều tra ra hắn là ai. Lúc đó lại bất tiện!
"Ăn cơm thôi!" Vinh Mẫn Giai la lớn.
"Được." Chu Dương tiện tay tắt TV, "Thơm quá!"
"Thơm chứ, đây là công thức xào mì bí mật của em, nhiều người muốn ăn còn phải cầu xin bổn tiểu thư đó." Vinh Mẫn Giai cười hì hì nói.
"Thế vì sao hôm nay anh lại có cái diễm phúc này thế?"
"Ha hahaha....Hôm nay em vui."
"Vui cái gì? Công ty của em không phải bị niêm phong à."
"Không phải, là sửa chửa, có đường ngoài để đi vào không ai biết, hôm nay em đã triệu tập tất cả mọi người rồi, muộn nhất là tháng sau có thể khởi động
công việc."
"Em có lòng tin vào cái công ty ấy như thế à?"
"Đương nhiên! Do anh không biết thôi, nội bộ đã nhận vài vụ án rồi, nhân viên đang đi thu thập chứng cứ cả rồi, thời đại này đàn ông đều thích ăn vụng, phụ
nữ thì ngoại tình, con đã lớn đến 18 tuổi rồi cũng không biết có phải cốt nhục hay không, huống hồ còn có mấy vụ về điều tra tín dụng đen; công ty cũng vừa
nhận luôn một vụ, điều tra về giám đốc điều hành của một công ty nọ, nào ngờ lúc điều tra lại phát hiện giám đốc điều hành làm giả sổ sách, biển thủ tiền của
công ty; đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, người giám đốc kia thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, hóa ra cũng chỉ là một lớp mặt nạ."
Chu Dương giả vờ rằng mình nghe rất chăm chú mà gật gù, hắn cũng là kẻ mang mặt nạ, nhưng xã hội này là như vậy đấy, ..... "Thật ra, công ty anh vẫn còn
trống một ghế giám đốc tài vụ."
"Đừng nha, công ty của anh nhiều việc lắm, em còn chuẩn bị đi xem mắt đây." Vinh Mẫn Giai đỉnh đạc nói.
"Xem mắt?" Chu Dương nhíu mày, "Em còn cần xem mắt?"
"Là mà em giới thiệu mấy người, bà ấy bây giờ chỉ lo cho hôn sự của em thôi."
"Coi như là nghe lời mẹ đi, mà nhỡ đâu gặp được chân mệnh thiên tử thì sao?"
Chu Dương cười cười không nói chuyện, cuối cùng Vinh Mẫn Giai cũng nhận ra là mình vừa nói lỡ lời, "Lão Chu, chẳng lẽ anh vẫn còn có ý với em đấy hả?"
"Ha ha ha....." Cô ngốc em nghĩ rằng còn có ai đó khác có thể vào nhà hắn, dùng bếp của hắn sao? Chu Dương chỉ cười, mấy ý nghĩ trong đầu bị hắn bỏ qua
vì quá mức mạo hiểm, "Em đừng có mơ hão, bây giờ ông đây là cao phú soái, người theo đuổi còn phải xếp hàng kia kìa."
"Ha ha....." Vinh Mẫn Giai thừa nhận Chu Dương là một đối tượng tốt, một người bạn tốt, chỉ đáng tiếc nếu làm bạn trai thì có hơi.... Cô cảm thấy hình thức ở
chung của cả hai như bây giờ rất thoải mái, cô cúi đầu ăn cơm rồi tiếp lời, "Ban nãy em ở trong bếp nghe được là La Giác bị bắt ròi à?"
"Ừm..." Chu Dương thờ ơ trả lời, "Gây ra chấn động lớn như thế, dựa vào thực lực của cảnh sát thì đương nhiên cũng trong vòng 24 tiếng là bắt được thôi."
"Anh đừng có nói kiểu giọng đó đi, cảnh sát thành phố A cũng giỏi lắm."
"Ha Ha...." Chu Dương lại cười gượng hai tiếng, "Nghe nói Uông Tư Điềm lên Dark Web treo giải những năm mươi vạn đô Mỹ để truy ra IP thật của La Giác,
nếu không phải do công ty quá bận thì anh cũng muốn đi tranh tiền thưởng, ai mà ngờ người lại bị bắt sớm như vậy."
"Đúng vậy..." Vinh Mẫn Giai vừa nói vừa lôi điện thoại ra nhắn tin cho Uông Tư Điềm, hỏi tình hình cụ thể thế nào.
Uông Tư Điềm đến cục công an chờ thẩm vấn, cách một cánh cửa thủy tinh cô nhìn thấy Âu Vân Khai đang ở cùng với cảnh sát Lưu, thẩm vấn La Giác. Mà
biểu cảm của La Giác rất bình tĩnh, giống như là một cô gái đi cà phê nói chuyện phiếm với bạn bè chứ không phải đối mặt với kẻ thù giết anh trai; mà Âu Vân
Khai cũng vậy, giống như cô gái trước mặt không phải là thủ phạm nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giết mình.
Uông Tư Điềm nhìn tình hình trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm xấu.
------------------------------
phòng lánh nạn.
Bởi vì đám người nhà giàu luôn luôn mắc phải hội chứng "Có người xấu muốn hãm hại trẫm", mà đặc biệt là toàn bộ đám nhà giàu trên thế giới đều có bệnh
như thế, cho nên không lạ lắm khi nhà họ Lục cũng mắc bệnh này. Biệt thự nhà họ dành ra một gian phòng ngủ sửa lại thành phóng lánh nạn, bên trong gian có
đầy đủ phòng ngủ, phóng khách, phòng vệ sinh độc lập, hơn nữa định kỳ đều thay mới đồ dự trữ bên trông. Đây cũng là lí do mà Lục Thiên Phóng rất hay đến
biệt thự ở Tây Lĩnh này.
"Chúng ta có thể trốn ở đây bao lâu?" Âu Vân Khai hỏi.
Lục Thiên Phóng nhìn đồng hồ, "Nửa tiếng? Còn hai mươi phút nữa."
"Hả?" Cuối cùng cũng khiến Âu Vân Khai lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Lục Thiên Phóng lấy ra một cái máy tính bảng từ trong một cái hộc bí mật nào đó ở trên tường, mở mát lên, sau đó đọc to tên mình, "Lục Thiên Phóng."
Máy tính bảng sáng lên, Lục Thiên Phóng nhìn vào camera nhỏ trên máy, sau khi chụp ảnh tròng mắt đen, máy tính bảng phát ra giọng nói, "Chào mừng đã trở
lại, Lục Thiên Phóng."
"Giành lại quyền khống chế biệt thự, cũng như gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu."
"Đã hiểu."
"Alo?" hiển nhiên là cảnh sát Lưu đang đợi điện thoại của Lục Thiên Phóng, vừa nhận cuộc gọi thì cảnh sát Lưu liền gấp gáp lên tiếng.
"La Giác đang ở biệt thự, em vừa lấy lại quyền kiểm soát rồi, anh mau đưa người đến đây."
"Mấy đứa đang trốn ở đâu?"
"Phòng lánh nạn nè."
"Bây giờ đừng có ra ngoài......"
"Cái này......Lưu đại ca....."
"Có gì cứ nói."
"Âu Vân Khai cũng ở đây."
"Năm phút nữa anh mày đến."
Lục Thiên Phóng tắt di động, cười khổ, "Anh cảm thấy chuyện này nhất định không hay rồi."
"Ha ha haa....." Uông Tư Điềm cười lạnh. Tất nhiên là không hay, độc đinh của Lục gia ở cùng một chỗ với mục tiêu của phần tử khủng bố và hai bên đang
chơi trò cò cưa. Nhất định Hàn Diễm Yến sẽ đánh gãy chân trái, chân còn lại là phần của Lục Hạc Minh, bọn họ thà có một thằng con tàn tật còn hơn là mình
biến thành thất độc lão nhân(*). Có chuyện nào thảm hơn chuyệnkinh doanh buôn bán kiếm được nhiều tiền xài mãi không hết, kết quả đứa con độc nhất lại
chết không chứ?
(*) Là kiểu giàu nứt vách, bể nhà, mua được cả nước mà con trai độc nhất lại chết sớm ông bà già sống với tiền tới cúi đời á =)))))))))))
"Không phải anh luôn nói rằng mình là người được yêu thích hay sao, bây giờ lại biến thành mục tiêu hãm hại của người khác rồi!" Lục Thiên Phóng nói.
"Tiền nhiều có được cái gì, anh không thấy trên mạng có những gì à?" Uông Tư Điềm nói, liếc mắt đến Âu Vân Khai đang thất thần, "Còn anh cũng đừng đứng
đực ra đấy nữa, kẻ điên như La Giác chạy rông ngoài đường đều tạo ra mối nguy không lường được đối với xã hội."
"Hai người đã lên kế hoạch cả rồi?"
Lục Thiên Phóng chỉ chỉ Uông Tư Điềm, "Cô ấy đã lên kế hoạch lâu rồi." La Giác có thể là thiên tài, nhưng thiên tài dạng "bụng đầy lí thuyết", gặp phải Uông
Tư Điềm thuộc phái thực chiến như hồ ly xảo quyệt thì biến thành trò con nít thôi. Đương nhiên, cũng cần cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, biệt thự Tây
Lĩnh chính là thiên thời địa lợi của bọn họ; đâu có ai ngờ được mấy năm trước vì để bảo vệ bản thân mà dùng tiền tấn tiền tạ làm ra một hệ thống bảo an tiên
tiến, hôm nay lại biến thành vũ khí cho La Giác, một cao thủ hacker đâu?
"Cảnh sát Lưu có biết không?"
"Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu La Giác đã có thể xâm nhập vào mạng lưới của cả cảnh cục, có khi còn vào được cả mạng lưới của chính phủ ấy
chứ." Thực tế là chuyện này khá khó, không giống như Mỹ Quốc, mạng lưới của cảnh sát là mạng độc lập so với mạng lưới dân dụng, trừ phi có thể tìm được
một máy tính có quyền truy cập, hơn nữa hệ thống mạng của cảnh sát bây giờ dùng để phục vụ công việc bàn giấy, những thứ quan trọng đều được lưu trữ
ngoại tuyến ------ nhưng vẫn phải đề phòng ngộ nhỡ không phải sao? Hơn nữa, nếu như cảnh sát Lưu biết trước kế hoạch này, thì anh có đồng ý hay không?
La Giác tìm thấy cầu thang dẫn lên tầng hai, ngay cả phòng vệ sinh cũng lục tung lên, cô nàng nghĩ ra một chuyện không giống với bình thường, ở tầng một có
một cánh cửa không khác những cánh cửa khác trong nhà là bao, nhưng mà mở ra lại là một căn phòng trống, chỉ có một tấm thảm trải trên sàn. Những kẻ có
tiền đều thích là tầng hầm giấu đồ đắt tiền, thậm chí những bức tranh treo trên tường nhìn thì cũ kĩ nhưng tất cả đều là đồ đáng giá, vật dụng trong nhà đều làm
từ gỗ lim, nhưng mà căn nhà lại không có hệ thống bảo an nào cả.....Chẳng lẽ có tầng hầm?
La Giác đi đến căn phòng trống, kéo tấm thảm lên, bên dưới là sàn nhà trông rất bình thường....cô ngồi xuống gõ lên sàn nhà ....... Cười.....
Cô nhìn quanh, trên tường có một cái đèn treo tường rất bình thường khác, nhưng mà căn phòng nhỏ thế này, đã có đèn trần thì cần một cái đèn treo tường
khác làm gì? La Giác kéo đèn tường, sàn nhà sượt ra, lộ ra một cái hố tối om.
Cô đưa chân vào cái hố, bên dưới như có hệ thống cảm ứng, đèn sáng lên chiếu sáng một cái cầu thang bên dưới, La Giác men theo cầu thang đi xuống, xem
ra là một tầng hầm rất sâu, cuối cùng cô thấy một cánh cửa bằng kim loại giống y hệt loại cửa kim loại của hầm cất tiền của ngân hàng.
Mẹ nó.....Không lẽ bọn họ trốn trong này? Cuối cùng La Giác cũng cảm thấy gặp khó rồi, dù sao cô cũng chỉ là hacker, cho dù là vì báo thù nên đi HongKong
tập bắn, võ phòng thân, lại học kỹ thuật mạng vân vân nhưng mà mấy cái chuyện phá khóa cạy cửa kiểu này làm gì có ai dạy, mà muốn tìm được thầy dạy thứ
này vào trước năm 18 tuổi thì có hơi.....
Vì sao ông chủ của Âu Vân Khai lại quỷ quái như thế này? Đã có quyền còn có tiền! Đã vậy còn phòng bị có người hại mình!
La Giác bực bội dậm chân, quyết định bỏ qua cục xương khó gặm này, cô xoay người đi lên bậc thang, trong lòng không ngừng nghĩ xem phải dùng cách gì để
Âu Vân Khai tự đi ra ngoài, nếu biết thế này, thì lúc đầu cô nên đi tìm mẹ của hắn trước.... Cô theo đường cũ đi lên mặt đất, vặn chân đèn trang trí, sàn nhà
đóng lại như ban đầu..... Nếu như bọn họ trốn vào trong đó, rồi báo cảnh sát ---- rất khó, cả biệt thự này đã bị cô không chế, hơn nữa còn có thiết bị làm
nhiễu tính hiệu, đương nhiên không ngoại trừ khả năng bên trong có điện thoại cố định. Cho dù là ở trong đó báo cảnh sát, thì đồn cảnh sát gần với biệt thự
nhất cũng tầm 5
phút, tính cả thời gian tập hợp, thì thời gian còn lại cho La Giác không còn nhiều. Không thể không nói rằng La Giác rất thông minh, tính thời
gian rất chuẩn, nếu như cho cô nhiều thời gian thực chiến hơn nữa thì sẽ biến thành một đối thủ đáng gờm, đáng tiếc bây giờ cô lại đang xem việc đột nhập
được vào biệt thự là nhiệm vụ chính, nào đâu có biết là trên đời này lại có nhiều chuyện xấu xa như thế này.
Ví dụ như việc biệt thự Tây Lĩnh này được xây dựng bởi đội bảo an 80% xuất thân từ lính xuất ngũ, ví dụ như vụ án của La Giác đã khiến tỉnh điều động tất cả
đội ngũ vũ trang đợi lệnh, ví dụ như chuyện Lục Thiên Phóng lại là anh em thân thiết với cảnh sát Lưu, ví dụ như chuyện bên trong phòng lánh nạn lại có thể
dành lại quyền khống chế toàn bộ biệt thự.
La Giác lùi đến căn phòng nhỏ bên ngoài, tính rời đi bằng cửa bên hông thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Cô chạy nhanh đến cửa hông, cánh cửa vốn dĩ
nghe lời bây giờ lại đang bị khóa chặt, trong lòng chợt lạnh ngắt, cô lấy ipad ra, hệ thống đã bị khóa, bây giờ mấy giành lại quyền khống chế có khi phải mất
đến nửa tiếng.
La Giác kéo một cái ghế dựa dùng sức nện vào cửa kính, toàn bộ cửa kính của biệt thự đều là kính chống đạn, căn bản là đập không vỡ! Giương súng bắn,
thủy tinh còn không thèm sước miếng nào.
Người đã đến trước cửa biệt thự, La Giác nghe tiếng ai đó nói vào điện thoại, "Mở cửa!"
Cạch một cái, cửa mở.....Ba! Đèn sáng lên, La Giác theo bản năng nheo mắt, lúc cửa được mở ra, chỉ thấy một người cảnh sát trung niên cao lớn chĩa súng về
phía mình, theo phía sau là hơn mười đặc công được trang bị vũ trang.
Chu Dương ngồi ở phòng khách xem TV, mũi ngửi thấy mùi mì xào, cuộc sống mới mấy năm nay nói cho hắn biết, hắn chưa bao giờ cảm thấy ăn cơm nhà là
chuyện vui vẻ, cũng không có rằng cái gọi à "mỹ thực" tồn tại, còn nghĩ rằng chỉ có người ngu ngốc mới đi nấu ăn, chứ không biết tất cả là kỹ năng sống cơ bản
nhất.
Chỉ sau khi quen Vinh Mẫn Giai hắn mới biết, hóa ra còn có người con gái như vậy. Miệng lúc nào cũng nói thích đồ ăn ngon, thích nhất là mì ăn liền và các thể
loại mì sợi khác. Giống như cô bây giờ đang xào mì vậy, cũng chỉ là một gói mì ăn liền thêm ít gia vị và các loại rau dưa, vậy mà ăn cũng khá ngon....Mà hình
như đại tiểu thư này đã quên mở máy hút khói lên rồi.
Chu Dương suy nghĩ rất lâu, cho đến lúc tiếng máy hút khói vang thì hắn vừa nghĩ đến chuyện.... Một khắc sau, hình ảnh trên TV chuyển sang tin tức: "Tin tức
mới, cảnh sát vừa tuyên bố đã bắt được nghi phạm ném bom xăng ở tiểu khu XX.....Đối tượng tình nghi đã khai nhận hành vi của mình." Tiếp theo là hàng loạt
ảnh chụp La Giác bị áp giải vào cục cảnh sát.
Chu Dương thở dài, hắn còn tưởng La Giác có thể sống mái một trận ra trò, muốn một mình giết chết Âu Vân Khai kia rất dễ. Chỉ cần quang minh chính đại
dùng thân phận La Giác gọi một cú điện thoại, hẹn quyết đấu một trận là được, cho dù La Giác có trói gà không chặt, thì Âu Vân Khai có thể cầm dao giúp cô
nàng hạ sát chình mình.
Thế mà La Giác lại chọn phương án ngu ngốc nhất.
Xem ra cái ID Vô danh kia của hắn không thể dùng nữa rồi, La Giác nhìn qua cũng có vẻ là người trượng nghĩa, mà hắn cũng không có giúp đỡ gì cô nàng cả,
chỉ sợ là chính phủ điều tra ra hắn là ai. Lúc đó lại bất tiện!
"Ăn cơm thôi!" Vinh Mẫn Giai la lớn.
"Được." Chu Dương tiện tay tắt TV, "Thơm quá!"
"Thơm chứ, đây là công thức xào mì bí mật của em, nhiều người muốn ăn còn phải cầu xin bổn tiểu thư đó." Vinh Mẫn Giai cười hì hì nói.
"Thế vì sao hôm nay anh lại có cái diễm phúc này thế?"
"Ha hahaha....Hôm nay em vui."
"Vui cái gì? Công ty của em không phải bị niêm phong à."
"Không phải, là sửa chửa, có đường ngoài để đi vào không ai biết, hôm nay em đã triệu tập tất cả mọi người rồi, muộn nhất là tháng sau có thể khởi động
công việc."
"Em có lòng tin vào cái công ty ấy như thế à?"
"Đương nhiên! Do anh không biết thôi, nội bộ đã nhận vài vụ án rồi, nhân viên đang đi thu thập chứng cứ cả rồi, thời đại này đàn ông đều thích ăn vụng, phụ
nữ thì ngoại tình, con đã lớn đến 18 tuổi rồi cũng không biết có phải cốt nhục hay không, huống hồ còn có mấy vụ về điều tra tín dụng đen; công ty cũng vừa
nhận luôn một vụ, điều tra về giám đốc điều hành của một công ty nọ, nào ngờ lúc điều tra lại phát hiện giám đốc điều hành làm giả sổ sách, biển thủ tiền của
công ty; đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, người giám đốc kia thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, hóa ra cũng chỉ là một lớp mặt nạ."
Chu Dương giả vờ rằng mình nghe rất chăm chú mà gật gù, hắn cũng là kẻ mang mặt nạ, nhưng xã hội này là như vậy đấy, ..... "Thật ra, công ty anh vẫn còn
trống một ghế giám đốc tài vụ."
"Đừng nha, công ty của anh nhiều việc lắm, em còn chuẩn bị đi xem mắt đây." Vinh Mẫn Giai đỉnh đạc nói.
"Xem mắt?" Chu Dương nhíu mày, "Em còn cần xem mắt?"
"Là mà em giới thiệu mấy người, bà ấy bây giờ chỉ lo cho hôn sự của em thôi."
"Coi như là nghe lời mẹ đi, mà nhỡ đâu gặp được chân mệnh thiên tử thì sao?"
Chu Dương cười cười không nói chuyện, cuối cùng Vinh Mẫn Giai cũng nhận ra là mình vừa nói lỡ lời, "Lão Chu, chẳng lẽ anh vẫn còn có ý với em đấy hả?"
"Ha ha ha....." Cô ngốc em nghĩ rằng còn có ai đó khác có thể vào nhà hắn, dùng bếp của hắn sao? Chu Dương chỉ cười, mấy ý nghĩ trong đầu bị hắn bỏ qua
vì quá mức mạo hiểm, "Em đừng có mơ hão, bây giờ ông đây là cao phú soái, người theo đuổi còn phải xếp hàng kia kìa."
"Ha ha....." Vinh Mẫn Giai thừa nhận Chu Dương là một đối tượng tốt, một người bạn tốt, chỉ đáng tiếc nếu làm bạn trai thì có hơi.... Cô cảm thấy hình thức ở
chung của cả hai như bây giờ rất thoải mái, cô cúi đầu ăn cơm rồi tiếp lời, "Ban nãy em ở trong bếp nghe được là La Giác bị bắt ròi à?"
"Ừm..." Chu Dương thờ ơ trả lời, "Gây ra chấn động lớn như thế, dựa vào thực lực của cảnh sát thì đương nhiên cũng trong vòng 24 tiếng là bắt được thôi."
"Anh đừng có nói kiểu giọng đó đi, cảnh sát thành phố A cũng giỏi lắm."
"Ha Ha...." Chu Dương lại cười gượng hai tiếng, "Nghe nói Uông Tư Điềm lên Dark Web treo giải những năm mươi vạn đô Mỹ để truy ra IP thật của La Giác,
nếu không phải do công ty quá bận thì anh cũng muốn đi tranh tiền thưởng, ai mà ngờ người lại bị bắt sớm như vậy."
"Đúng vậy..." Vinh Mẫn Giai vừa nói vừa lôi điện thoại ra nhắn tin cho Uông Tư Điềm, hỏi tình hình cụ thể thế nào.
Uông Tư Điềm đến cục công an chờ thẩm vấn, cách một cánh cửa thủy tinh cô nhìn thấy Âu Vân Khai đang ở cùng với cảnh sát Lưu, thẩm vấn La Giác. Mà
biểu cảm của La Giác rất bình tĩnh, giống như là một cô gái đi cà phê nói chuyện phiếm với bạn bè chứ không phải đối mặt với kẻ thù giết anh trai; mà Âu Vân
Khai cũng vậy, giống như cô gái trước mặt không phải là thủ phạm nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giết mình.
Uông Tư Điềm nhìn tình hình trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện một loại dự cảm xấu.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro