Chương 3
Đế Lạc
2025-03-31 09:49:57
3
Ngày đầu tiên vào đông, tin đồn thị nữ A Khương do Đông cung ban cho cuối cùng cũng được sủng hạnh đã lan truyền.
Trong phủ đều nói như vậy.
Ta từ trên giường Vệ Tự bò dậy, như thường lệ đến thiện phòng lấy trà điểm tâm.
Dọc hành lang, đám nữ tỳ sắc mặt khác lạ, ai nấy đều vô cùng kích động.
Lúc này ta mới hay trong một đêm, đủ loại lời đồn đã lan như lửa cháy, mỗi phiên bản thêm thắt một kiểu.
Người thực tế thì thuật lại nguyên vẹn sự việc.
Kẻ phong tình lại bảo ta quấn lấy Vệ Tự, dây dưa với nhau ngoài hành lang, lửa cháy rạo rực.
Sáng sớm, quản gia tóm lấy kẻ phao tin bậy bạ đánh một trận rồi đuổi khỏi phủ.
Bội Nhi kéo lấy ta.
Hỏi rằng sau khi ta làm di nương có thể xin đưa nàng theo hầu hạ không.
Ta ngờ vực: "Làm di nương ư?"
"Phải đó!"
Bội Nhi đỏ bừng cả mặt.
"Đại nhân đêm qua chẳng lẽ không... không hứa hẹn gì với tỷ sao?"
"Có." Ta đáp: "Ngài bảo ta từ nay ngủ trong phòng."
"Đó chẳng phải chỉ là nha hoàn thông phòng thôi ư?"
Nàng thất vọng tột cùng, vẫn níu tay áo ta, chưa chịu từ bỏ.
"Tỷ cố gắng một chút, có khi thành nửa chủ tử ấy chứ?"
Trước kia ở Đông cung, các thị nữ cũng hay thúc giục ta như vậy.
Bảo rằng cô nương đã được sủng ái, chỉ cần dỗ dành thái tử thêm chút nữa, hoạ may có thể leo lên vị trí lương đệ.
Như vậy sẽ được ở phòng rộng hơn, ăn ngon hơn, mặc vải mềm hơn.
Ta nghĩ bụng cho dù không tranh sủng, ăn mặc ở cũng đâu đến nỗi nào.
Nhưng vị phận càng cao, quy củ lại càng nghiêm.
Thuở mới vào Đông Cung chưa được sủng ái, ta chỉ cần cài một cây trâm bạc.
Sau này thái tử lui tới thường xuyên, thứ ta phải đội trên đầu cũng càng lúc càng nặng.
Ma ma ngày ngày để mắt tới ta, hơi chút là nói ta thất lễ.
Chi bằng cứ tự do thoải mái như bây giờ.
Tiêu Sở mấy lần muốn phong thưởng ta, nhưng đều bị ta lấy cớ này từ chối.
Hắn nói nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp.
Nhưng nữ nhân đẹp thì nguy hiểm, vừa đẹp vừa thông minh lại càng nguy hiểm hơn.
Mà ta vừa thông minh lại vừa ngốc, làm gì cũng không biết giấu giếm.
Quá thẳng thắn thì chẳng cần thiết phải đề phòng.
Không có thứ muốn đoạt thì chẳng cần lo bị mua chuộc mà sinh lòng hại người.
Người vô hại, mới là người quý giá nhất.
Phần lớn các cơ thiếp trong Đông cung đều nhìn ta như vậy.
Từng có một thị thiếp mới được sủng ái vu oan ta hống hách âm thầm sỉ nhục nàng ta, khóc lóc ầm ĩ đến trước mặt trắc phi.
Phi tần khắp hậu cung đều muốn cười mà chẳng dám.
Cuối cùng là thái tử đích thân ra mặt.
Hắn chỉ vào thị thiếp mới kia, gọi ta lại.
"A Khương, lại đây."
"Nói cho nàng ta biết, nếu nàng tức giận thì sẽ làm thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lau sạch tay, tiến đến thẳng thừng cho nàng ta một bạt tai.
Nàng ta lập tức sững sờ.
Tiêu Sở thu lại nụ cười, phất tay ra lệnh.
"Nàng ấy còn chẳng cho cô sắc mặt tốt, sẽ hao tâm tốn sức bày mưu hại ngươi sao? Kéo xuống đi."
Nhiều năm qua, ta đã quen với những ngày tháng không ai đến trêu chọc, mà ta cũng chẳng trêu chọc ai.
Thấy ta chẳng bận tâm, Bội Nhi thở dài theo sát phía sau.
"Tỷ không lo cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến hài tử sau này chứ?"
"Á… hài tử?"
Ta ôm lấy hộp thức ăn, đứng lại.
"Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, ta không thể có con."
Tim đá chỉ có thể giữ ta ở hình dáng con người, không thể giúp ta sinh con nối dõi.
Bội Nhi như bị sét đánh ngang tai.
"Tỷ… chẳng lẽ, tối qua… đại nhân không đụng vào tỷ?"
Ta gật đầu.
Nàng tự lẩm bẩm, nói gì mà không được, suy giảm sinh lực, rồi mất hồn mất vía mà rời đi.
Không bao lâu, lời đồn mới đã lan ra khắp phủ.
Đúng lúc đến giờ dùng bữa.
Vệ Tự lải nhải không ngừng bảo ta đừng kén ăn.
Ta len lén gạt da gà sang một bên.
Đang lúc đấu trí đấu dũng, Hằng Xuyên giận đến bốc khói mà xông vào cửa.
Ánh mắt hắn khẽ đảo giữa ta và Vệ Tự, môi mím rất chặt.
"Chuyện gì?"
Vệ Tự nhấc mí mắt, lại gắp thêm một đũa thịt đặt vào bát ta.
Hằng Xuyên ấp úng, cứ nhìn ta mãi.
Ta đặt đũa xuống, bị Vệ Tự kéo về trong khuỷu tay.
Sắc mặt hắn chẳng có vẻ gì.
"Có gì thì nói, chẳng có chuyện gì đáng xấu hổ cả."
"Là... không biết ai tung lời nhảm, nói rằng..." Hằng Xuyên cúi thấp đầu, nghiến răng một cái rồi nói: "Nói rằng đại nhân khó bề nối dõi, chỉ có thể ôm mỹ nhân trong tay nhìn mà chẳng thể hưởng thụ."
Cánh tay vòng quanh eo ta bỗng nhiên cứng đờ.
Ta quay đầu nhìn Vệ Tự.
Làn da trắng nõn của hắn lập tức ửng đỏ, chỉ trong chớp mắt đã đỏ bừng đến tận mang tai.
Ta vội cúi đầu giả chết.
Hắn hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt rồi buông ra, nghiến răng che tai ta lại.
"Hay lắm. Đã tra ra ai truyền tin chưa?"
Hằng Xuyên len lén ngước mắt nhìn ta.
Vệ Tự nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng cúi xuống.
Ta vẫn nghiêm chỉnh ngồi yên, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
"Ngươi nhìn nàng làm gì?" Vệ Tự quay sang nhìn Hằng Xuyên, "Nàng mới bao nhiêu tuổi, truyền ra được lời như vậy sao?"
Nói cũng đúng.
Ta cuộn người lại, chui vào lòng Vệ Tự.
Không ngờ lại đụng phải ánh mắt của Hằng Xuyên.
Mặt Hằng Xuyên thoáng chốc nín đến mức đỏ bừng, suýt nữa không khống chế được biểu cảm.
Ngày đầu tiên vào đông, tin đồn thị nữ A Khương do Đông cung ban cho cuối cùng cũng được sủng hạnh đã lan truyền.
Trong phủ đều nói như vậy.
Ta từ trên giường Vệ Tự bò dậy, như thường lệ đến thiện phòng lấy trà điểm tâm.
Dọc hành lang, đám nữ tỳ sắc mặt khác lạ, ai nấy đều vô cùng kích động.
Lúc này ta mới hay trong một đêm, đủ loại lời đồn đã lan như lửa cháy, mỗi phiên bản thêm thắt một kiểu.
Người thực tế thì thuật lại nguyên vẹn sự việc.
Kẻ phong tình lại bảo ta quấn lấy Vệ Tự, dây dưa với nhau ngoài hành lang, lửa cháy rạo rực.
Sáng sớm, quản gia tóm lấy kẻ phao tin bậy bạ đánh một trận rồi đuổi khỏi phủ.
Bội Nhi kéo lấy ta.
Hỏi rằng sau khi ta làm di nương có thể xin đưa nàng theo hầu hạ không.
Ta ngờ vực: "Làm di nương ư?"
"Phải đó!"
Bội Nhi đỏ bừng cả mặt.
"Đại nhân đêm qua chẳng lẽ không... không hứa hẹn gì với tỷ sao?"
"Có." Ta đáp: "Ngài bảo ta từ nay ngủ trong phòng."
"Đó chẳng phải chỉ là nha hoàn thông phòng thôi ư?"
Nàng thất vọng tột cùng, vẫn níu tay áo ta, chưa chịu từ bỏ.
"Tỷ cố gắng một chút, có khi thành nửa chủ tử ấy chứ?"
Trước kia ở Đông cung, các thị nữ cũng hay thúc giục ta như vậy.
Bảo rằng cô nương đã được sủng ái, chỉ cần dỗ dành thái tử thêm chút nữa, hoạ may có thể leo lên vị trí lương đệ.
Như vậy sẽ được ở phòng rộng hơn, ăn ngon hơn, mặc vải mềm hơn.
Ta nghĩ bụng cho dù không tranh sủng, ăn mặc ở cũng đâu đến nỗi nào.
Nhưng vị phận càng cao, quy củ lại càng nghiêm.
Thuở mới vào Đông Cung chưa được sủng ái, ta chỉ cần cài một cây trâm bạc.
Sau này thái tử lui tới thường xuyên, thứ ta phải đội trên đầu cũng càng lúc càng nặng.
Ma ma ngày ngày để mắt tới ta, hơi chút là nói ta thất lễ.
Chi bằng cứ tự do thoải mái như bây giờ.
Tiêu Sở mấy lần muốn phong thưởng ta, nhưng đều bị ta lấy cớ này từ chối.
Hắn nói nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp.
Nhưng nữ nhân đẹp thì nguy hiểm, vừa đẹp vừa thông minh lại càng nguy hiểm hơn.
Mà ta vừa thông minh lại vừa ngốc, làm gì cũng không biết giấu giếm.
Quá thẳng thắn thì chẳng cần thiết phải đề phòng.
Không có thứ muốn đoạt thì chẳng cần lo bị mua chuộc mà sinh lòng hại người.
Người vô hại, mới là người quý giá nhất.
Phần lớn các cơ thiếp trong Đông cung đều nhìn ta như vậy.
Từng có một thị thiếp mới được sủng ái vu oan ta hống hách âm thầm sỉ nhục nàng ta, khóc lóc ầm ĩ đến trước mặt trắc phi.
Phi tần khắp hậu cung đều muốn cười mà chẳng dám.
Cuối cùng là thái tử đích thân ra mặt.
Hắn chỉ vào thị thiếp mới kia, gọi ta lại.
"A Khương, lại đây."
"Nói cho nàng ta biết, nếu nàng tức giận thì sẽ làm thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lau sạch tay, tiến đến thẳng thừng cho nàng ta một bạt tai.
Nàng ta lập tức sững sờ.
Tiêu Sở thu lại nụ cười, phất tay ra lệnh.
"Nàng ấy còn chẳng cho cô sắc mặt tốt, sẽ hao tâm tốn sức bày mưu hại ngươi sao? Kéo xuống đi."
Nhiều năm qua, ta đã quen với những ngày tháng không ai đến trêu chọc, mà ta cũng chẳng trêu chọc ai.
Thấy ta chẳng bận tâm, Bội Nhi thở dài theo sát phía sau.
"Tỷ không lo cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến hài tử sau này chứ?"
"Á… hài tử?"
Ta ôm lấy hộp thức ăn, đứng lại.
"Đêm qua không có chuyện gì xảy ra, ta không thể có con."
Tim đá chỉ có thể giữ ta ở hình dáng con người, không thể giúp ta sinh con nối dõi.
Bội Nhi như bị sét đánh ngang tai.
"Tỷ… chẳng lẽ, tối qua… đại nhân không đụng vào tỷ?"
Ta gật đầu.
Nàng tự lẩm bẩm, nói gì mà không được, suy giảm sinh lực, rồi mất hồn mất vía mà rời đi.
Không bao lâu, lời đồn mới đã lan ra khắp phủ.
Đúng lúc đến giờ dùng bữa.
Vệ Tự lải nhải không ngừng bảo ta đừng kén ăn.
Ta len lén gạt da gà sang một bên.
Đang lúc đấu trí đấu dũng, Hằng Xuyên giận đến bốc khói mà xông vào cửa.
Ánh mắt hắn khẽ đảo giữa ta và Vệ Tự, môi mím rất chặt.
"Chuyện gì?"
Vệ Tự nhấc mí mắt, lại gắp thêm một đũa thịt đặt vào bát ta.
Hằng Xuyên ấp úng, cứ nhìn ta mãi.
Ta đặt đũa xuống, bị Vệ Tự kéo về trong khuỷu tay.
Sắc mặt hắn chẳng có vẻ gì.
"Có gì thì nói, chẳng có chuyện gì đáng xấu hổ cả."
"Là... không biết ai tung lời nhảm, nói rằng..." Hằng Xuyên cúi thấp đầu, nghiến răng một cái rồi nói: "Nói rằng đại nhân khó bề nối dõi, chỉ có thể ôm mỹ nhân trong tay nhìn mà chẳng thể hưởng thụ."
Cánh tay vòng quanh eo ta bỗng nhiên cứng đờ.
Ta quay đầu nhìn Vệ Tự.
Làn da trắng nõn của hắn lập tức ửng đỏ, chỉ trong chớp mắt đã đỏ bừng đến tận mang tai.
Ta vội cúi đầu giả chết.
Hắn hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt rồi buông ra, nghiến răng che tai ta lại.
"Hay lắm. Đã tra ra ai truyền tin chưa?"
Hằng Xuyên len lén ngước mắt nhìn ta.
Vệ Tự nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng cúi xuống.
Ta vẫn nghiêm chỉnh ngồi yên, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
"Ngươi nhìn nàng làm gì?" Vệ Tự quay sang nhìn Hằng Xuyên, "Nàng mới bao nhiêu tuổi, truyền ra được lời như vậy sao?"
Nói cũng đúng.
Ta cuộn người lại, chui vào lòng Vệ Tự.
Không ngờ lại đụng phải ánh mắt của Hằng Xuyên.
Mặt Hằng Xuyên thoáng chốc nín đến mức đỏ bừng, suýt nữa không khống chế được biểu cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro