Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Chương 12

Đế Lạc

2025-03-31 09:49:57

Ta rời phủ, phóng ngựa rời thành trong đêm.  

 

Tiêu sư đóng quân ở dịch quán ngoài Cam Châu.  

 

Ta mang theo tiền bạc, đến gặp Hoắc Nhan.  

 

Các tiêu sư đang bàn bạc về lộ trình quay về, đánh dấu trên bản đồ.  

 

Ta đặt rương bạc xuống, mở lời.  

 

"Ta còn phải ở lại thêm vài ngày, không đi cùng các ngươi nữa. Rời khỏi đây đi, đừng dính vào chuyện này."  

 

Dịch Đao biến sắc, không nhận lấy rương.  

 

"Ta nghe nói rồi." Hắn lau đao: "Tên khâm sai đó là tình lang của ngươi. Mắt nhìn người của ngươi tệ thật, sao toàn chui vào chỗ c.h.ế.t vậy?"  

 

"Ánh mắt của ngươi tốt, cũng bị ta kéo vào đây thôi."  

 

"Hừ... Nha đầu này... Thôi, ngươi nói với Hoắc Nhan đi."  

 

Hắn chỉ ta, bực bội gõ mạnh vào vỏ đao.  

 

Trên bậc thang, Hoắc Nhan dựa vào lan can, giọng thản nhiên.  

 

"Theo lệ, tiêu cục không nhận việc của quan gia. Nhưng đã tới rồi, cũng không có chuyện bỏ khách lại mà đi. Nói trước, nếu có chuyện, đội bảo tiêu sẽ không ra tay với quan binh, chỉ phụ trách đưa ngươi chạy trốn. Còn lang quân của ngươi, chúng ta không bảo vệ. Nói đi, ngươi còn cần làm gì?"  

 

"Giúp ta theo dõi Vệ phủ."  

 

Ta nói: "Nếu hắn ra khỏi thành, nghĩa là đi mỏ quặng. Ta không yên tâm."  

 

Mỏ Minh Sa rất dễ tìm.  

 

Là hai ngọn núi đá bị cát chảy bao quanh.

 

Quá mức nguy hiểm nên thản nhiên bày ra, ít phải phòng bị.  

 

Mật thám báo tin, nói rằng xe ngựa Vệ phủ đã đi đến đây vào nửa đêm.  

 

Ta không biết bên trong có gì.  

 

Có lẽ hắn đã phát hiện được thứ gì đó mới.  

 

Gió đêm lớn, càng thêm vắng lặng.  

 

Nếu không đến gần, thậm chí không thể nghe thấy đối phương nói gì.  

 

Xe ngựa lướt qua, dấu vết bánh xe lập tức bị gió xóa sạch.  

 

Quả thực là một ngày tốt để che giấu hành tung.  

 

Hoắc Nhan ném tới một túi da: "Nếm chút đi, ấm người."  

 

Ta uống một ngụm, rồi ném lại cho nàng.  

 

Dịch Đao nghiêm túc nhìn ta uống xong, sau đó quay mặt cười như lừa hí.  

 

"Sao rồi, ngon chứ? Rượu ngon chính tay Hoắc tiêu đầu ủ đấy, vị nhạt, c.h.ế.t tiệt, độ mạnh thì vừa phải. Cả đội bảo tiêu đều bị thứ rượu này hại cho một trận rồi."  

 

Ta nói: "Trộn vào nước làm mê dược chắc hữu dụng lắm."  

 

Hoắc Nhan tức đến mức thúc ngựa chạy đi xa.  

 

Trong núi có dấu vết đuốc, ánh lửa lập lòe.  

 

Ngoảnh lại nhìn phía sau, mấy chục nhân mã lặng lẽ đứng nghiêm trang.  

 

Ta kiên nhẫn chờ ngoài cửa mỏ, thấy mấy bóng người mơ hồ xuất hiện, rồi lại lên xe ngựa của Vệ phủ.  

 

Có vẻ như không gặp phải vấn đề gì.  

 

Ta giật cương quay đầu ngựa, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.  

 

Quanh quẩn trên đỉnh núi chưa bao lâu, bỗng thấy phía chân trời lóe sáng.  

 

Là tên tín hiệu.  

 

Hướng đi, chính là mỏ tư.  

 

Đầu óc ta trống rỗng.  

 

Nhớ lại người ở cửa mỏ vừa rồi, rõ ràng không giống thân hình của Vệ Tự.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đánh lạc hướng.  

 

Người mắc bẫy là ta.  

 

Ta vung roi mạnh, lao thẳng ra khỏi khe núi.  

 

Cát bụi táp vào mặt, tiếng gió rít gào.  

Tiếng vó ngựa gấp gáp phía sau, giọng Dịch Đao mơ hồ không rõ.  

  

"Đừng liều lĩnh!”

 

Xa xa quanh mỏ tư sáng rực ánh lửa, những thủ quân lẻ tẻ đều bị kinh động.  

 

Cát vàng bằng phẳng, xác người nằm la liệt.  

 

Một toán giáp sĩ cầm kiếm vây lại, mũ giáp đen phản chiếu ánh trăng, ép người đến sát mép vực.  

 

Ta thúc ngựa gấp hơn, từ trên núi lao xuống, xông thẳng đến gần.  

 

Bên trong vòng vây, lại là Hằng Xuyên.  

  

Binh lính né tránh không kịp, bị giẫm dưới vó ngựa.  

 

Vòng vây bị phá ra một lỗ hổng, nhưng nhanh chóng khép lại.  

 

Ta phóng ngựa chắn trước Vệ Tự, chỉ thấy m.á.u đỏ tươi.  

 

Vai phải, xương đùi, đều thương tích thê thảm.  

 

Hoắc Nhan dẫn đội lao xuống, thoáng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, cúi người vung kiếm.  

 

Đầu rơi xuống đất.  

 

Thủ quân ít ỏi, lập tức tan tác bỏ chạy.  

 

Nàng không xuống ngựa, quay đầu đuổi g.i.ế.c tàn binh.  

 

Dịch Đao thở hổn hển.  

 

"Đội bảo tiêu đã phá quy tắc, không thể ở lâu. Tiền bạc đã sòng phẳng, Tẩu Sơn Đường không còn nợ ngươi. Hữu duyên tái ngộ!"  

 

Hằng Xuyên khó nhọc bò dậy, chỉ về phía tây.  

 

Ta che chắn tâm mạch cho hắn, vội vàng tìm kiếm.  

 

Hang động phía tây.  

 

Trên vai Vệ Tự mang kiếm, không còn nhận ra màu áo ban đầu.  

 

Mùi m.á.u tanh nồng, hắn thản nhiên tựa vào vách đá chờ chết.  

 

Nhìn thấy ta, vẻ hờ hững trên mặt hắn hoàn toàn biến mất.  

 

"…" Ta đã từng thấy nhiều vết thương nặng hơn, nhưng lại vô cớ hoảng loạn: "Ta đến rồi, ta đưa chàng ra ngoài."  

 

Nắm lấy tay phải hắn, mềm nhũn, không có chút sức lực nào.  

 

Cánh tay trái có vẻ vẫn ổn.  

 

Ta cố gắng đỡ hắn dậy.  

 

Vệ Tự nắm lấy tay áo ta, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.  

 

"Đừng khóc. Ở bên ta thêm một lát nữa. Cứ nhìn ta như vậy… đi cùng ta hết đoạn đường này."  

 

Tay ta hơi run: "Chàng không bị thương nặng, có thể chữa khỏi. Bên ngoài có ngựa, ta có thể cứu chàng."  

 

Chút m.á.u này, chút thương tích này, hoàn toàn không chí mạng.  

 

Hắn lắc đầu, khó nhọc tựa vào lòng ta.  

 

"Nàng vẫn chưa hiểu sao? Ta đến Cam Châu, hoặc là mang chứng cứ vẻ vang quay về gặp lại nàng, hoặc là c.h.ế.t tại đây. Khâm sai bị ám sát, đủ để cho thái tử cơ hộikhuấy động triều cục. Nguyên Nguyên, ta không có lựa chọn nào khác. Ta tuyệt đối không thể trở thành một kẻ tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhìn nàng."  

 

Trong bóng tối, đầu gối hắn cũng nhuốm máu.  

 

Mũi tên bên cạnh bị bẻ gãy, ba tấc cắm sâu vào xương.  

 

Chân đã phế.  

 

Nhưng cũng chỉ là phế một chân.  

  

Chỉ cần còn một hơi thở, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hồng Vũ Nguyên Nguyên

Số ký tự: 0