Chương 8
Không Mượn Ánh Sáng
2025-03-17 11:31:50
Lục Trần dường như tìm được cơ hội, bắt đầu trút bầu tâm sự về những bất mãn trong ba năm qua.
Anh ta kể về việc bị Thẩm Du chèn ép không ngừng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Rõ ràng là hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng bên hưởng lợi lớn nhất lại là nhà họ Thẩm.
Hơn nữa, Thẩm Du luôn thờ ơ với anh ta.
Lục Trần than vãn:
"Anh chủ động vào bếp nấu cơm cho cô ấy, cô ấy chỉ thử vài miếng rồi bảo…
"Để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp.
"Nói anh đừng cướp việc của đầu bếp, còn bảo họ nấu ngon hơn anh!
"Trước đây em…"
Anh ta chưa kịp nói hết, tôi đã ngắt lời:
"Trước đây tôi giả vờ thôi.
"Thực ra đồ anh nấu dở thật.
"Và tôi không có hứng thú nghe chuyện của anh."
Nếu Lục Trần có thể than thở với tôi về Thẩm Du, vậy anh ta cũng có thể than thở với Thẩm Du về tôi.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được, anh ta từng phàn nàn với cô ấy về tôi thế nào—một người phụ nữ tham lam, không biết đủ.
Lục Trần im lặng rất lâu, sau đó đột nhiên nói:
"Thẩm Du đề nghị ly hôn rồi.
"Em biết không? Anh cảm thấy… cô ấy chưa từng yêu anh.
"Đôi lúc anh muốn thử đối tốt với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ cau mày bảo không cần thiết…"
Tôi mất kiên nhẫn:
"Vậy thì sao?
"Lục đại thiếu gia, nếu như tình yêu là nỗi khổ lớn nhất mà anh từng chịu, thì tôi thực sự không thể đồng cảm với anh."
Bởi vì trên thế giới này, hầu hết mọi người vẫn đang chật vật kiếm từng đồng bạc lẻ để sống qua ngày.
Dù bây giờ tôi không còn thiếu tiền, nhưng tôi cũng không dám dừng lại.
Vì tôi không có một gia đình giàu có như Lục Trần đứng sau chống lưng.
Ngay lúc tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lục Trần định nắm lấy tay tôi.
Nhưng một người khác chặn lại—
"Hê! Không được bất lịch sự với phụ nữ!"
15
Không biết từ khi nào, Giang Viêm Tây đã đứng chắn trước mặt tôi, còn tiện tay đưa cho tôi một cuốn sổ tay:
"Cô Tần, cô bỏ quên đồ này."
Lục Trần như một con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nổ tung:
"Anh ta là ai?!"
Tôi và Giang Viêm Tây đồng thanh đáp.
Tôi: "Khách hàng."
Giang Viêm Tây: "Bạn trai."
Hai chúng tôi nhìn nhau.
Tôi trừng mắt.
Giang Viêm Tây bày vẻ mặt ấm ức.
Cuối cùng, tôi nhượng bộ:
"Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó sửa lại:
"Bạn tình."
Giang Viêm Tây há hốc mồm nhìn tôi:
"Đêm qua em không nói vậy!"
Tôi nghiến răng:
"Lúc đó mọi người đều uống quá chén, tình nguyện đôi bên, sao còn đòi chịu trách nhiệm?!"
Giang Viêm Tây bĩu môi, chấp nhận nhượng bộ, quay sang Lục Trần gật đầu:
"Được rồi, bạn tình."
Lục Trần không thể tin nổi, nhìn tôi chằm chằm:
"Em thay đổi nhiều quá."
Tôi nhướng mày:
"Mất hứng rồi?"
Lục Trần cười đểu:
"Càng kích thích hơn."
Rồi bị Giang Viêm Tây đ.ấ.m thẳng vào mặt.
Toàn bộ cú đ.ấ.m đều nhắm thẳng vào mặt.
Tôi ôm trán, nhìn lên trời than thở:
"Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?!"
16
Lục Trần ngay lập tức gọi cảnh sát, nói muốn kiện Giang Viêm Tây tội hành hung.
Nhưng trước khi cảnh sát kịp làm gì, bố mẹ Lục Trần đã có mặt và ấn anh ta xuống ghế.
Bố Lục nở nụ cười bối rối với cảnh sát:
"Xin lỗi, cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi.
"Trẻ con đánh nhau chút ấy mà, chúng tôi sẽ tự giải quyết."
Cảnh sát gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy, một đứa 23, một đứa 28, đúng là còn trẻ con thật.
"Về nhà đánh thêm vài cái là ổn."
Lục Trần vẫn không chịu bỏ qua, nhưng bị bố mình tát một cú trời giáng:
"Hôm qua công ty vừa nhận được hợp đồng đầu tư từ nhà họ Giang!
"Thiếu gia nhà người ta đ.ấ.m con hai cái thì đã sao?"
Mẹ Lục dù đau lòng, nhưng vẫn giữ chặt Lục Trần, bắt anh ta xin lỗi Giang Viêm Tây.
Gương mặt Lục Trần đầy vẻ không cam lòng.
Giang Viêm Tây cũng không dễ dỗ dành, nhếch môi nói:
"Thôi đi, ai dám nhận lời xin lỗi của ngài chứ?
"Nhìn dáng vẻ này, chẳng khác nào 'Tôi xin lỗi, quỳ xuống mà nghe đây'."
Mẹ Lục rất khôn khéo, lập tức chuyển ánh mắt sang tôi:
"Đây chắc là cô Tần nhỉ?
"Từ lâu đã muốn gặp cô, nhưng mãi không có cơ hội.
"Một cô gái thật tốt, vừa xinh đẹp, lại vừa tài giỏi."
Không ai đánh người đang cười với mình.
Hơn nữa, xét cho cùng, Giang Viêm Tây là người ra tay trước.
Anh ta kể về việc bị Thẩm Du chèn ép không ngừng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Rõ ràng là hợp tác đôi bên cùng có lợi, nhưng bên hưởng lợi lớn nhất lại là nhà họ Thẩm.
Hơn nữa, Thẩm Du luôn thờ ơ với anh ta.
Lục Trần than vãn:
"Anh chủ động vào bếp nấu cơm cho cô ấy, cô ấy chỉ thử vài miếng rồi bảo…
"Để người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp.
"Nói anh đừng cướp việc của đầu bếp, còn bảo họ nấu ngon hơn anh!
"Trước đây em…"
Anh ta chưa kịp nói hết, tôi đã ngắt lời:
"Trước đây tôi giả vờ thôi.
"Thực ra đồ anh nấu dở thật.
"Và tôi không có hứng thú nghe chuyện của anh."
Nếu Lục Trần có thể than thở với tôi về Thẩm Du, vậy anh ta cũng có thể than thở với Thẩm Du về tôi.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được, anh ta từng phàn nàn với cô ấy về tôi thế nào—một người phụ nữ tham lam, không biết đủ.
Lục Trần im lặng rất lâu, sau đó đột nhiên nói:
"Thẩm Du đề nghị ly hôn rồi.
"Em biết không? Anh cảm thấy… cô ấy chưa từng yêu anh.
"Đôi lúc anh muốn thử đối tốt với cô ấy, nhưng cô ấy chỉ cau mày bảo không cần thiết…"
Tôi mất kiên nhẫn:
"Vậy thì sao?
"Lục đại thiếu gia, nếu như tình yêu là nỗi khổ lớn nhất mà anh từng chịu, thì tôi thực sự không thể đồng cảm với anh."
Bởi vì trên thế giới này, hầu hết mọi người vẫn đang chật vật kiếm từng đồng bạc lẻ để sống qua ngày.
Dù bây giờ tôi không còn thiếu tiền, nhưng tôi cũng không dám dừng lại.
Vì tôi không có một gia đình giàu có như Lục Trần đứng sau chống lưng.
Ngay lúc tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lục Trần định nắm lấy tay tôi.
Nhưng một người khác chặn lại—
"Hê! Không được bất lịch sự với phụ nữ!"
15
Không biết từ khi nào, Giang Viêm Tây đã đứng chắn trước mặt tôi, còn tiện tay đưa cho tôi một cuốn sổ tay:
"Cô Tần, cô bỏ quên đồ này."
Lục Trần như một con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nổ tung:
"Anh ta là ai?!"
Tôi và Giang Viêm Tây đồng thanh đáp.
Tôi: "Khách hàng."
Giang Viêm Tây: "Bạn trai."
Hai chúng tôi nhìn nhau.
Tôi trừng mắt.
Giang Viêm Tây bày vẻ mặt ấm ức.
Cuối cùng, tôi nhượng bộ:
"Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó sửa lại:
"Bạn tình."
Giang Viêm Tây há hốc mồm nhìn tôi:
"Đêm qua em không nói vậy!"
Tôi nghiến răng:
"Lúc đó mọi người đều uống quá chén, tình nguyện đôi bên, sao còn đòi chịu trách nhiệm?!"
Giang Viêm Tây bĩu môi, chấp nhận nhượng bộ, quay sang Lục Trần gật đầu:
"Được rồi, bạn tình."
Lục Trần không thể tin nổi, nhìn tôi chằm chằm:
"Em thay đổi nhiều quá."
Tôi nhướng mày:
"Mất hứng rồi?"
Lục Trần cười đểu:
"Càng kích thích hơn."
Rồi bị Giang Viêm Tây đ.ấ.m thẳng vào mặt.
Toàn bộ cú đ.ấ.m đều nhắm thẳng vào mặt.
Tôi ôm trán, nhìn lên trời than thở:
"Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?!"
16
Lục Trần ngay lập tức gọi cảnh sát, nói muốn kiện Giang Viêm Tây tội hành hung.
Nhưng trước khi cảnh sát kịp làm gì, bố mẹ Lục Trần đã có mặt và ấn anh ta xuống ghế.
Bố Lục nở nụ cười bối rối với cảnh sát:
"Xin lỗi, cảnh sát, chỉ là hiểu lầm thôi.
"Trẻ con đánh nhau chút ấy mà, chúng tôi sẽ tự giải quyết."
Cảnh sát gật đầu đồng ý:
"Đúng vậy, một đứa 23, một đứa 28, đúng là còn trẻ con thật.
"Về nhà đánh thêm vài cái là ổn."
Lục Trần vẫn không chịu bỏ qua, nhưng bị bố mình tát một cú trời giáng:
"Hôm qua công ty vừa nhận được hợp đồng đầu tư từ nhà họ Giang!
"Thiếu gia nhà người ta đ.ấ.m con hai cái thì đã sao?"
Mẹ Lục dù đau lòng, nhưng vẫn giữ chặt Lục Trần, bắt anh ta xin lỗi Giang Viêm Tây.
Gương mặt Lục Trần đầy vẻ không cam lòng.
Giang Viêm Tây cũng không dễ dỗ dành, nhếch môi nói:
"Thôi đi, ai dám nhận lời xin lỗi của ngài chứ?
"Nhìn dáng vẻ này, chẳng khác nào 'Tôi xin lỗi, quỳ xuống mà nghe đây'."
Mẹ Lục rất khôn khéo, lập tức chuyển ánh mắt sang tôi:
"Đây chắc là cô Tần nhỉ?
"Từ lâu đã muốn gặp cô, nhưng mãi không có cơ hội.
"Một cô gái thật tốt, vừa xinh đẹp, lại vừa tài giỏi."
Không ai đánh người đang cười với mình.
Hơn nữa, xét cho cùng, Giang Viêm Tây là người ra tay trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro