Hôn Lễ Triệu Đô

Chương 5

Không Mượn Ánh Sáng

2025-03-17 11:31:50

Tôi vừa kiểm tra lại toàn bộ quy trình, vừa liên hệ với chuyên viên trang điểm, kỹ thuật viên ánh sáng và âm thanh, tranh thủ đáp lại qua loa:

 

"Nghĩ gì vậy? Đây là công việc của tớ thôi.

 

"Tớ là người lên kế hoạch cưới, nắm rõ từng chi tiết.

 

"Tớ không đến, ai sẽ điều phối toàn bộ sự kiện?"

 

Cố Nam Nam nắm lấy tay tôi:

 

"Không thấy đau lòng sao?"

 

Tôi trầm ngâm một lát:

 

"Đã từng đau."

 

Nhưng suốt 30 ngày chuẩn bị, khoảng thời gian đau khổ nhất đã bị nhấn chìm trong công việc bộn bề.

 

Khi tôi tự mình bước vào ván cờ này, tôi mới nhận ra rằng mình vốn dĩ không phải là một quân cờ trong đó.

 

Lục Trần, tôi có thể chấp nhận rằng mình đã yêu nhầm người.

 

Nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh coi tôi là một kẻ ngu ngốc để đùa giỡn.

 

Vậy nên, đã đến lúc kết thúc rồi.

 

10

 

Lễ cưới diễn ra hoàn mỹ ngoài mong đợi.

 

Cả sảnh lễ đường ngập tràn hoa loa kèn trắng.

 

Những chi tiết pha lê được sắp đặt tinh tế, vừa vặn đến mức hoàn hảo—không quá đơn giản, cũng không rườm rà.

 

Các quan khách không ngớt lời khen ngợi:

 

"Đây là lễ cưới đẹp nhất mà tôi từng tham dự!"

 

"Không biết đơn vị tổ chức là ai, tôi cũng muốn có một lễ cưới như thế này."

 

"Dải cầu vồng ấy thật sự kinh ngạc, nhìn y như thật vậy!"

 

Cố Nam Nam phát danh thiếp đến mức tay mỏi nhừ, lại còn kết bạn được với không ít khách hàng tiềm năng, vui đến mức cười không khép miệng.

 

Là chú rể, Lục Trần vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn hảo.

 

Đứng cạnh Thẩm Du, quả thực trông họ rất xứng đôi, môn đăng hộ đối.

 

Đến phần phát biểu cảm ơn, Thẩm Du đứng trên sân khấu, vẫy tay về phía tôi:

 

"Nhân dịp này, tôi muốn đặc biệt cảm ơn nhà tổ chức hôn lễ của mình—Tần Vô Ưu."

 

"Nếu như mỗi cô gái đều mơ ước về một lễ cưới từ khi còn nhỏ, thì cô ấy chính là người biến giấc mơ của tôi thành hiện thực."

 

Tôi sững lại một chút, đây không phải là phần được lên kế hoạch từ trước.

 

Đèn sân khấu bất ngờ chiếu thẳng vào tôi.

 

Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lục Trần tái nhợt.

 

Anh ta cố gắng ngăn Thẩm Du đưa micro cho tôi, thấp giọng nói bằng chất giọng chỉ mình tôi nghe thấy:

 

"Vô Ưu, đừng làm loạn.

 

"Hôm nay không phải là ngày em có thể xuất hiện ở đây!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Anh đã hứa sẽ cưới em! Chẳng lẽ em không thể đợi anh ba năm sao?!"

 

Tôi chăm chú quan sát Lục Trần.

 

Khuôn mặt anh ta trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, lớp trang điểm bắt đầu nhòe đi.

 

Tôi bật cười.

 

Cho đến tận bây giờ, Lục Trần vẫn nghĩ rằng tôi đến để phá đám cưới.

 

Trong mắt anh ta, tôi giành giật anh ta là chuyện đương nhiên.

 

Tôi phớt lờ anh ta, bình thản nhận lấy micro từ tay Thẩm Du:

 

"Tôi cũng rất cảm ơn cô Thẩm đã tin tưởng giao phó một ngày trọng đại như thế này cho tôi.

 

"Tại đây, tôi xin gửi lời chúc chân thành đến cô dâu và chú rể.

 

"Chúc hai người luôn bên nhau, cùng đồng hành trên mọi nẻo đường, mãi mãi khắc ghi, đến bạc đầu không rời."

 

Khi tôi đưa micro lại cho Thẩm Du, toàn thân Lục Trần như vừa được kéo ra khỏi nước.

 

Toàn bộ cơ thể anh ta đều ướt đẫm mồ hôi.

 

Không ít khách mời nhận ra sự khác thường của anh ta, xì xào bàn tán:

 

"Chú rể làm sao thế? Trông kỳ lạ quá?"

 

"Không phải là có vấn đề sức khỏe chứ?"

 

11

 

Sau khi nghi thức kết thúc, Lục Trần chặn tôi lại ở hậu trường.

 

Anh ta thô bạo kéo tôi vào một căn phòng trống, gần như gào lên chất vấn:

 

"Ai cho phép em tự ý hành động?!

 

"Nếu Thẩm Du biết chuyện, hợp tác giữa hai nhà Lục – Thẩm sẽ chấm dứt ngay lập tức!

 

"Em có biết tổn thất sẽ lớn đến mức nào không?!"

 

Đây là lần đầu tiên Lục Trần dùng giọng điệu giận dữ như vậy với tôi.

 

Không còn chút nào của sự dịu dàng chu đáo ngày trước.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Tôi ngước nhìn anh ta, như đang nhìn một kẻ xa lạ.

 

Lục Trần sững người, có vẻ nhận ra sự thất thố của mình.

 

Anh ta buông thõng người ngồi xuống ghế, giọng điệu dịu lại:

 

"Vô Ưu… anh không có ý nặng lời với em.

 

"Nhưng đáng lẽ em nên bàn bạc với anh trước."

 

Tôi bật cười mỉa mai:

 

"Anh có nghe thấy mình đang nói gì không?

 

"Tôi phát hiện anh ngoại tình, phản ứng đầu tiên phải là ngồi xuống bàn bạc với anh à?

 

"Lục Trần, chúng ta chia tay đi."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Lễ Triệu Đô

Số ký tự: 0