Hôm Nay Anh Thẩm Lại Giả Mù Nữa Sao?
Chương 3:
Mãn Mãn Đát
2025-03-03 20:02:26
Chương 3:
【 Nam chính đúng là “chúa hề”, rõ ràng là yêu muốn c.h.ế.t đi được, lại cứ bắt nữ chính phải nói yêu trước thì mới tin. Để rồi hai người ngược luyến nhau mười năm. 】
【 Ghét nhất là nam chính cứ giở trò quyến rũ nữ chính, trêu chọc đã rồi lại không cho “ăn”! May mà nữ chính bị mù, không nhìn thấy mấy cái liếc mắt đưa tình của nam chính. 】
【 Đúng đó đúng đó! Khiến đám VIP như chúng tôi cũng không được xem. Nam chính đáng ghét thật! 】
Trên màn hình toàn là những lời chỉ trích, mọi người đều kích động vô cùng.
Thẩm Tự Thanh dùng mấy ngón tay thon dài từ tốn cởi từng chiếc cúc đồ ngủ.
Từng cúc từng cúc một.
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ bảo hắn đừng động, để tôi làm cho.
Nhưng bây giờ…
Tôi chọn im lặng.
Không phải hắn thích giả vờ sao?
Hắn có thể giả thì tôi cũng có thể giả.
Khi Thẩm Tự Thanh sắp cởi đến chiếc cúc cuối cùng lại chợt phát hiện ra có gì đó không đúng.
Hắn dè dặt gọi tôi: “Vợ? Em giúp anh được không? Anh không nhìn thấy.”
Thấy chưa.
Không phải là hắn không chủ động.
Mà hắn tin chắc rằng tôi sẽ chạy đến giúp hắn, nên hắn không cần phải mở miệng.
Đầu óc tôi hỗn loạn tưng bừng, còn chưa kịp nói gì đã lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Nếu em không tiện thì anh tự thay cũng được, chỉ là hơi lâu thôi.”
“Tuy điều hòa bật lạnh, nhưng dù sao hiện tại cũng là mùa hè, bị thổi chút cũng không đến mức cảm lạnh đâu.”
“Vợ, em cứ đi làm việc của em đi, anh có thể tự thu dọn được.”
Lần này tôi không từ chối lời đề nghị của hắn, ngược lại còn vui vẻ đồng ý.
“Ừm, được.”
“Không sao, em không cần phải... Cái gì?” Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Tự Thanh tắt ngấm.
Tôi cứ tưởng hắn không nghe rõ, nên lặp lại lần nữa.
“Em nói được, em nghe theo anh. Vừa hay công ty vẫn còn chút việc chưa xong, em ra thư phòng làm, chắc là sẽ hơi lâu đấy.”
“Anh thu dọn xong thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi em đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Tự Thanh đột ngột ngẩng phắt đầu lên, giả vờ dò theo hướng giọng nói để tìm tôi.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt buồn bã, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cần cổ vì động tác ngửa mặt mà hơi rướn lên, để lộ đường cong hoàn mỹ cùng với yết hầu hơi nhô lên.
Trên đồ ngủ chỉ có cài cúc cuối cùng còn đang cài, phần còn lại đã bị mở toang ra, cảnh xuân trước mắt, khe rãnh chằng chịt.
Tôi không nhìn thêm nữa, sợ mình sẽ không nhịn được mà mềm lòng, lại bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
【Ồ hô, nam chính lại đang khoe mẽ kìa.】
【Với diễn xuất của nam chính, không đi làm diễn viên đúng là quá lãng phí.】
【Nhưng hôm nay nữ chính có vẻ hơi khác thì phải. Bình thường nam chính chỉ cần hở một cái cúc áo thôi là cô ấy đã vội vàng cài lại cho hắn rồi, thậm chí còn lo hắn bị lạnh nữa chứ. Hôm nay da thịt nam chính trắng hếu cả ra mà nữ chính vẫn chẳng mảy may động lòng.】
【Ơ, đây có phải là lần đầu tiên nữ chính bỏ mặc nam chính để đi làm việc kể từ sau khi kết hôn đến nay không?】
【Người lầu trên nhớ không sai đâu. Không thấy nam chính đã biến sắc luôn rồi à.】
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Sao mấy người trên bình luận lại làm quá vậy chứ.
Thẩm Tự Thanh là do tôi cưới về nhà.
Hắn vì tôi mà phải rời khỏi môi trường sống quen thuộc, rời khỏi những người thân yêu nhất để đến gia đình xa lạ này.
Tôi có chăm sóc hắn nhiều hơn một chút là chuyện hợp tình hợp lý biết bao?
…
Tôi là con một.
Hai nhà Lâm - Thẩm đã sớm bàn chuyện liên hôn.
Thẩm gia có hai người con trai, một người sẽ ở rể nhà tôi.
Đây là chuyện hai bên ngầm đồng ý với nhau.
Người nào có năng lực thì sẽ ở lại kế thừa Thẩm gia, người còn lại thì đến Lâm gia hưởng vinh hoa phú quý.
Nghe nói hồi nhỏ hai anh em vì không muốn ở rể mà đánh nhau c.h.ế.t sống.
Tôi chưa từng tiếp xúc với họ, nên đối với tôi, ai gả vào cũng được.
Ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Cha tôi cũng là người ở rể, cũng là hôn nhân thương mại, nhưng đến giờ cha mẹ tôi vẫn rất yêu thương nhau.
Mẹ tôi chiều cha tôi từ lúc ông còn là một chàng trai trẻ đến tận khi ông đã trở thành một ông lão lọm khọm.
Vậy nên tôi cũng rất mong chờ cuộc hôn nhân này.
【 Nam chính đúng là “chúa hề”, rõ ràng là yêu muốn c.h.ế.t đi được, lại cứ bắt nữ chính phải nói yêu trước thì mới tin. Để rồi hai người ngược luyến nhau mười năm. 】
【 Ghét nhất là nam chính cứ giở trò quyến rũ nữ chính, trêu chọc đã rồi lại không cho “ăn”! May mà nữ chính bị mù, không nhìn thấy mấy cái liếc mắt đưa tình của nam chính. 】
【 Đúng đó đúng đó! Khiến đám VIP như chúng tôi cũng không được xem. Nam chính đáng ghét thật! 】
Trên màn hình toàn là những lời chỉ trích, mọi người đều kích động vô cùng.
Thẩm Tự Thanh dùng mấy ngón tay thon dài từ tốn cởi từng chiếc cúc đồ ngủ.
Từng cúc từng cúc một.
Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ bảo hắn đừng động, để tôi làm cho.
Nhưng bây giờ…
Tôi chọn im lặng.
Không phải hắn thích giả vờ sao?
Hắn có thể giả thì tôi cũng có thể giả.
Khi Thẩm Tự Thanh sắp cởi đến chiếc cúc cuối cùng lại chợt phát hiện ra có gì đó không đúng.
Hắn dè dặt gọi tôi: “Vợ? Em giúp anh được không? Anh không nhìn thấy.”
Thấy chưa.
Không phải là hắn không chủ động.
Mà hắn tin chắc rằng tôi sẽ chạy đến giúp hắn, nên hắn không cần phải mở miệng.
Đầu óc tôi hỗn loạn tưng bừng, còn chưa kịp nói gì đã lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Nếu em không tiện thì anh tự thay cũng được, chỉ là hơi lâu thôi.”
“Tuy điều hòa bật lạnh, nhưng dù sao hiện tại cũng là mùa hè, bị thổi chút cũng không đến mức cảm lạnh đâu.”
“Vợ, em cứ đi làm việc của em đi, anh có thể tự thu dọn được.”
Lần này tôi không từ chối lời đề nghị của hắn, ngược lại còn vui vẻ đồng ý.
“Ừm, được.”
“Không sao, em không cần phải... Cái gì?” Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Tự Thanh tắt ngấm.
Tôi cứ tưởng hắn không nghe rõ, nên lặp lại lần nữa.
“Em nói được, em nghe theo anh. Vừa hay công ty vẫn còn chút việc chưa xong, em ra thư phòng làm, chắc là sẽ hơi lâu đấy.”
“Anh thu dọn xong thì cứ ngủ trước đi, không cần đợi em đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Tự Thanh đột ngột ngẩng phắt đầu lên, giả vờ dò theo hướng giọng nói để tìm tôi.
Hắn mím chặt môi, vẻ mặt buồn bã, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Cần cổ vì động tác ngửa mặt mà hơi rướn lên, để lộ đường cong hoàn mỹ cùng với yết hầu hơi nhô lên.
Trên đồ ngủ chỉ có cài cúc cuối cùng còn đang cài, phần còn lại đã bị mở toang ra, cảnh xuân trước mắt, khe rãnh chằng chịt.
Tôi không nhìn thêm nữa, sợ mình sẽ không nhịn được mà mềm lòng, lại bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
【Ồ hô, nam chính lại đang khoe mẽ kìa.】
【Với diễn xuất của nam chính, không đi làm diễn viên đúng là quá lãng phí.】
【Nhưng hôm nay nữ chính có vẻ hơi khác thì phải. Bình thường nam chính chỉ cần hở một cái cúc áo thôi là cô ấy đã vội vàng cài lại cho hắn rồi, thậm chí còn lo hắn bị lạnh nữa chứ. Hôm nay da thịt nam chính trắng hếu cả ra mà nữ chính vẫn chẳng mảy may động lòng.】
【Ơ, đây có phải là lần đầu tiên nữ chính bỏ mặc nam chính để đi làm việc kể từ sau khi kết hôn đến nay không?】
【Người lầu trên nhớ không sai đâu. Không thấy nam chính đã biến sắc luôn rồi à.】
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Sao mấy người trên bình luận lại làm quá vậy chứ.
Thẩm Tự Thanh là do tôi cưới về nhà.
Hắn vì tôi mà phải rời khỏi môi trường sống quen thuộc, rời khỏi những người thân yêu nhất để đến gia đình xa lạ này.
Tôi có chăm sóc hắn nhiều hơn một chút là chuyện hợp tình hợp lý biết bao?
…
Tôi là con một.
Hai nhà Lâm - Thẩm đã sớm bàn chuyện liên hôn.
Thẩm gia có hai người con trai, một người sẽ ở rể nhà tôi.
Đây là chuyện hai bên ngầm đồng ý với nhau.
Người nào có năng lực thì sẽ ở lại kế thừa Thẩm gia, người còn lại thì đến Lâm gia hưởng vinh hoa phú quý.
Nghe nói hồi nhỏ hai anh em vì không muốn ở rể mà đánh nhau c.h.ế.t sống.
Tôi chưa từng tiếp xúc với họ, nên đối với tôi, ai gả vào cũng được.
Ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Cha tôi cũng là người ở rể, cũng là hôn nhân thương mại, nhưng đến giờ cha mẹ tôi vẫn rất yêu thương nhau.
Mẹ tôi chiều cha tôi từ lúc ông còn là một chàng trai trẻ đến tận khi ông đã trở thành một ông lão lọm khọm.
Vậy nên tôi cũng rất mong chờ cuộc hôn nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro