Hoàn Khố Vương Phi Muốn Trèo Tường
Xí xóa toàn bộ?
Đoàn Tử
2025-03-26 14:35:07
Dung Thiên Trần nở một nụ cười nhàn nhạt, trong khi Liễu Hành Vân nghiến răng ken két, còn Phong Cổ Tín thì giận dữ đến mức hận không thể rèn sắt thành thép. Ba người, ba ánh mắt khác nhau đổ dồn vào Phong Thanh Thiển. Nàng vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt đầy cảnh giác:
"Các người nhìn ta như vậy làm gì?"
Trong mắt nàng còn thoáng qua chút lo lắng.
Liễu Hành Vân hừ lạnh: "Hừ!"
Phong Cổ Tín thở dài: "Haiz!"
Dung Thiên Trần khẽ nhếch môi: "Ồ?"
Phong Thanh Thiển cảm thấy tốt nhất lúc này nên phớt lờ ánh mắt của cha mình và nam nhân trước mặt. Dù không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cha nàng lại bắt đầu thấy nàng không vừa mắt rồi.
Bất giác, nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng vẫn cố gắng thương lượng với Dung Thiên Trần:
“Vương gia, ngài hẳn cũng hiểu loại dược này quý giá đến mức nào. Dùng nó để đổi lấy việc miễn trừng phạt cho ta, chẳng phải rất đáng giá sao? Dù sao, trong mắt ngài, ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường.”
Dung Thiên Trần nhàn nhạt đáp:
"Những chuyện trước kia có thể bỏ qua."
Phong Thanh Thiển lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hào hứng lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ nhỏ:
"Đây, tất cả thuốc ta có!"
Chưa kịp đưa đến tay Dung Thiên Trần, Liễu Hành Vân đã nhanh tay giật lấy.
Phong Thanh Thiển: "..."
Hừ, ta không chấp nhất với ngươi!
Nàng đắc ý hỏi: "Vương gia, vậy ta và cha ta có thể về được rồi chứ?"
Dung Thiên Trần hờ hững liếc nhìn nàng:
"Bổn vương đã nói là ngươi có thể đi sao?"
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Phong Thanh Thiển: "..."
Vẻ mặt nàng tràn đầy ngơ ngác.
Dung Thiên Trần tiếp lời:
"Ngươi đưa toàn bộ dược cho bổn vương, vậy ngươi và Phong tướng quân không cần giữ lại chút nào sao?"
Phong Cổ Tín lập tức đáp chắc nịch:
“Tính mạng của Vương gia quan trọng hơn!”
Ông hoàn toàn xuất phát từ lòng chân thành.
Ông luôn vô cùng kính phục Chiến Vương gia - một thanh niên trẻ tuổi nhưng đã trấn thủ biên quan suốt tám năm trời, từ khi chỉ mới mười bốn cho đến năm hai mươi hai tuổi. Chỉ đến khi xảy ra biến cố nửa năm trước, hắn mới buộc phải trở về kinh thành.
Giờ đây có cơ hội giúp đỡ Chiến Vương gia, ông đương nhiên sẵn lòng.
Phong Thanh Thiển cũng nhanh chóng tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cha ta nói đúng, sức khỏe của Vương gia quan trọng hơn cả. Huống hồ, nếu lần sau có cơ hội gặp lại vị thần y kia, ta cũng có thể thử xin thêm hai viên dược.”
Nàng cố tình không nói quá chắc chắn, tránh sau này nếu bất ngờ có thêm thuốc, lại bị nghi ngờ nguồn gốc.
Dung Thiên Trần khẽ cười, giọng nói trầm ổn, đáng tin cậy:
“Nếu ta muốn ngươi đi tìm vị thần y kia thì sao?”
Phong Thanh Thiển cười ha hả:
“Vương gia đừng nói đùa, thần y há có thể dễ dàng tìm được như vậy?”
Dung Thiên Trần nhướng mày:
“Vậy vừa rồi ngươi còn nói lần sau sẽ gặp lại?”
Phong Thanh Thiển nhún vai, bộ dáng vô tội:
“Nhưng ta không biết bao lâu mới có thể gặp lại. Chỉ có người chủ động tìm ta, chứ ta không có cách nào tìm người.”
Dung Thiên Trần lặng lẽ quan sát nàng hai giây, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến Phong Thanh Thiển trong lòng thấp thỏm không yên.
Mãi đến khi hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng:
“Ồ.”
Phong Thanh Thiển: “...”
Đây rốt cuộc là tin hay không tin vậy?
Nàng cân nhắc một lúc vẫn không đoán ra được suy nghĩ của hắn, đành thử dò hỏi:
“Vậy… hiện tại chúng ta có thể rời đi rồi chứ?”
Dung Thiên Trần lần này đáp rất thoải mái:
“Có thể.”
Phong Thanh Thiển lập tức nở nụ cười, chắp tay thi lễ:
“Hy vọng Vương gia sớm ngày khỏe lại.”
Sau đó, Phong Thanh Thiển và Phong Cổ Tín vội vã rời đi, trông chẳng khác nào phía sau có quỷ đuổi theo.
Dung Thiên Trần dõi theo bóng lưng nàng khuất dần, ánh mắt sâu thẳm. Hắn quay sang Liễu Hành Vân, người đang tỉ mỉ kiểm tra những viên thuốc trong tay:
“Sao rồi?”
Liễu Hành Vân nếm thử một chút, sau đó trầm giọng đáp:
“Thuốc này có tác dụng áp chế độc trong người ngài, nhưng ở đây chỉ có bốn viên. Mỗi viên chỉ duy trì được ba ngày, tính ra cũng chỉ cầm cự được nửa tháng.”
Từ sự phấn khởi ban đầu, sắc mặt y dần trở nên nặng nề.
Dung Thiên Trần hỏi: “Nửa tháng vẫn chưa đủ sao?”
“Không đủ.” Liễu Hành Vân càng thêm phiền muộn. Dù là người tinh thông y thuật nhưng mà y cũng phải bất lực trong chuyện này, đúng là một đả kích không nhỏ.
Nhưng mà…
“Nếu có thể tìm được vị thần y mà hắn ta nhắc đến, có lẽ sẽ có cách.”
"Các người nhìn ta như vậy làm gì?"
Trong mắt nàng còn thoáng qua chút lo lắng.
Liễu Hành Vân hừ lạnh: "Hừ!"
Phong Cổ Tín thở dài: "Haiz!"
Dung Thiên Trần khẽ nhếch môi: "Ồ?"
Phong Thanh Thiển cảm thấy tốt nhất lúc này nên phớt lờ ánh mắt của cha mình và nam nhân trước mặt. Dù không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cha nàng lại bắt đầu thấy nàng không vừa mắt rồi.
Bất giác, nàng cảm thấy có chút đau đầu.
Nhưng vẫn cố gắng thương lượng với Dung Thiên Trần:
“Vương gia, ngài hẳn cũng hiểu loại dược này quý giá đến mức nào. Dùng nó để đổi lấy việc miễn trừng phạt cho ta, chẳng phải rất đáng giá sao? Dù sao, trong mắt ngài, ta cũng chỉ là một kẻ tầm thường.”
Dung Thiên Trần nhàn nhạt đáp:
"Những chuyện trước kia có thể bỏ qua."
Phong Thanh Thiển lập tức lộ ra vẻ vui mừng, hào hứng lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ nhỏ:
"Đây, tất cả thuốc ta có!"
Chưa kịp đưa đến tay Dung Thiên Trần, Liễu Hành Vân đã nhanh tay giật lấy.
Phong Thanh Thiển: "..."
Hừ, ta không chấp nhất với ngươi!
Nàng đắc ý hỏi: "Vương gia, vậy ta và cha ta có thể về được rồi chứ?"
Dung Thiên Trần hờ hững liếc nhìn nàng:
"Bổn vương đã nói là ngươi có thể đi sao?"
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Phong Thanh Thiển: "..."
Vẻ mặt nàng tràn đầy ngơ ngác.
Dung Thiên Trần tiếp lời:
"Ngươi đưa toàn bộ dược cho bổn vương, vậy ngươi và Phong tướng quân không cần giữ lại chút nào sao?"
Phong Cổ Tín lập tức đáp chắc nịch:
“Tính mạng của Vương gia quan trọng hơn!”
Ông hoàn toàn xuất phát từ lòng chân thành.
Ông luôn vô cùng kính phục Chiến Vương gia - một thanh niên trẻ tuổi nhưng đã trấn thủ biên quan suốt tám năm trời, từ khi chỉ mới mười bốn cho đến năm hai mươi hai tuổi. Chỉ đến khi xảy ra biến cố nửa năm trước, hắn mới buộc phải trở về kinh thành.
Giờ đây có cơ hội giúp đỡ Chiến Vương gia, ông đương nhiên sẵn lòng.
Phong Thanh Thiển cũng nhanh chóng tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cha ta nói đúng, sức khỏe của Vương gia quan trọng hơn cả. Huống hồ, nếu lần sau có cơ hội gặp lại vị thần y kia, ta cũng có thể thử xin thêm hai viên dược.”
Nàng cố tình không nói quá chắc chắn, tránh sau này nếu bất ngờ có thêm thuốc, lại bị nghi ngờ nguồn gốc.
Dung Thiên Trần khẽ cười, giọng nói trầm ổn, đáng tin cậy:
“Nếu ta muốn ngươi đi tìm vị thần y kia thì sao?”
Phong Thanh Thiển cười ha hả:
“Vương gia đừng nói đùa, thần y há có thể dễ dàng tìm được như vậy?”
Dung Thiên Trần nhướng mày:
“Vậy vừa rồi ngươi còn nói lần sau sẽ gặp lại?”
Phong Thanh Thiển nhún vai, bộ dáng vô tội:
“Nhưng ta không biết bao lâu mới có thể gặp lại. Chỉ có người chủ động tìm ta, chứ ta không có cách nào tìm người.”
Dung Thiên Trần lặng lẽ quan sát nàng hai giây, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến Phong Thanh Thiển trong lòng thấp thỏm không yên.
Mãi đến khi hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng:
“Ồ.”
Phong Thanh Thiển: “...”
Đây rốt cuộc là tin hay không tin vậy?
Nàng cân nhắc một lúc vẫn không đoán ra được suy nghĩ của hắn, đành thử dò hỏi:
“Vậy… hiện tại chúng ta có thể rời đi rồi chứ?”
Dung Thiên Trần lần này đáp rất thoải mái:
“Có thể.”
Phong Thanh Thiển lập tức nở nụ cười, chắp tay thi lễ:
“Hy vọng Vương gia sớm ngày khỏe lại.”
Sau đó, Phong Thanh Thiển và Phong Cổ Tín vội vã rời đi, trông chẳng khác nào phía sau có quỷ đuổi theo.
Dung Thiên Trần dõi theo bóng lưng nàng khuất dần, ánh mắt sâu thẳm. Hắn quay sang Liễu Hành Vân, người đang tỉ mỉ kiểm tra những viên thuốc trong tay:
“Sao rồi?”
Liễu Hành Vân nếm thử một chút, sau đó trầm giọng đáp:
“Thuốc này có tác dụng áp chế độc trong người ngài, nhưng ở đây chỉ có bốn viên. Mỗi viên chỉ duy trì được ba ngày, tính ra cũng chỉ cầm cự được nửa tháng.”
Từ sự phấn khởi ban đầu, sắc mặt y dần trở nên nặng nề.
Dung Thiên Trần hỏi: “Nửa tháng vẫn chưa đủ sao?”
“Không đủ.” Liễu Hành Vân càng thêm phiền muộn. Dù là người tinh thông y thuật nhưng mà y cũng phải bất lực trong chuyện này, đúng là một đả kích không nhỏ.
Nhưng mà…
“Nếu có thể tìm được vị thần y mà hắn ta nhắc đến, có lẽ sẽ có cách.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro