Hoàn Khố Vương Phi Muốn Trèo Tường

To gan lớn mật

Đoàn Tử

2025-03-26 14:35:07

Phong Thanh Thiển thản nhiên đưa tay bóp má Dung Thiên Trần, còn ngang nhiên xoa nắn vài cái, vẻ mặt đắc ý đến đáng ghét:

“Hắc hắc, Chiến Vương gia, ta thật không hiểu nổi. Ngươi có võ công cái thế mà lại bị ta làm ngã, rồi còn quay ra giận cá c.h.é.m thớt? Chẳng lẽ chưa từng có ai dạy ngươi rằng giúp người là việc tốt? Hay chưa ai nói với ngươi rằng kẻ thức thời mới là anh hùng? Bây giờ rơi vào tay ta, cảm giác thế nào hả, Vương gia?”

Dung Thiên Trần hoàn toàn không ngờ kẻ trước mặt lại lớn gan đến vậy.

Dám bóp mặt hắn? Đây là lần đầu tiên có người dám làm chuyện này!

Sắc mặt Dung Thiên Trần lập tức trầm xuống: “Ngươi muốn c.h.ế.t sao?”

Phong Thanh Thiển không hề nao núng, còn cười híp mắt: “Quả nhiên, mỹ nam tử dù tức giận vẫn đẹp.”

Nàng dường như đã không còn sợ hãi, thậm chí còn lớn mật châm chọc thêm:

“Dù sao cũng sắp chết, chẳng bằng trước đó vui vẻ một chút.”

Tha thứ cho Chiến Vương gia, hắn thực sự đã hiểu sai ý.

“Ngươi dám làm mấy chuyện dơ bẩn đó với bổn vương, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Dơ bẩn?

Phong Thanh Thiển ngẩn người trong giây lát.

Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng hơi ửng đỏ của Dung Thiên Trần, nàng lập tức hiểu ra.

À.

Hóa ra là vậy.

Vậy thì càng hay!

Phong Thanh Thiển cười càng thêm gian xảo:

“Hắc hắc, Chiến Vương gia, ngươi đang nói đến chuyện dơ bẩn nào vậy? Ta nghe không rõ, không bằng ngươi giải thích một chút?”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Dung Thiên Trần suýt nữa nghẹn thở.

Nhìn dáng vẻ cười đầy gian tà kia, hắn làm sao có thể không hiểu?

Rõ ràng là cố tình trêu chọc hắn!

Phong Thanh Thiển thừa thắng xích lại gần, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai hắn, giọng nói mềm mại đến mức khiến người ta tê dại:

“Chiến Vương gia, ngươi nói đi mà.”

Dung Thiên Trần chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, lưng như có dòng điện chạy qua.

Mà đúng lúc này, bàn tay của Phong Thanh Thiển lại vô cùng "tự nhiên" đặt lên n.g.ự.c hắn.

Điều đáng nói hơn là khi Dung Thiên Trần muốn phản kháng, hai tay hắn đã bị nàng giữ chặt - một tay bị nàng nắm lấy, tay còn lại bị đầu gối nàng ghì xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kết quả, cả người Phong Thanh Thiển như đang đè lên hắn, hoàn toàn khống chế hắn.

Hắn căn bản không thể phản kháng.

Mà lúc này, nội lực của hắn lại chưa hồi phục.

Phong Thanh Thiển nhìn ra điểm này nên mới dám lớn gan như vậy. Nếu Dung Thiên Trần vẫn còn nội lực, nàng tuyệt đối không thể làm càn thế này.

Vậy nên, nhân cơ hội trời cho, sao có thể không nắm lấy?

Dù sao đi nữa, nàng vẫn có vị lão nhân kia che chở, cùng lắm chỉ bị trừng phạt, chứ cũng chẳng đến mức mất mạng!

Một loạt động tác nhanh như chớp khiến quần áo của Dung Thiên Trần trở nên xộc xệch, sắc mặt tái nhợt của hắn nay lại nhuốm thêm chút ửng đỏ, ngay cả đôi mắt cũng ánh lên tia phẫn nộ.

Nhưng Phong Thanh Thiển chẳng mảy may bận tâm, còn thản nhiên nhận xét:

“Vương gia, ngươi có biết bộ dạng hiện tại của mình trông rất đáng để người ta thương tiếc không?”

Dung Thiên Trần: “…”

Không phải đều do ngươi gây ra sao?

Hắn cười lạnh: “Được lắm, ngươi là kẻ đầu tiên dám đối xử với bổn vương như thế!”

“Thực vinh hạnh!” Phong Thanh Thiển nghiêm túc gật đầu, rồi lại thở dài đầy tiếc nuối: “Bản công tử là người thương hương tiếc ngọc, bộ dạng này của ngươi không nên để người khác thấy thì hơn. Ta giúp ngươi chỉnh trang lại một chút.”

Dung Thiên Trần: “…”

Cái kiểu thương hương tiếc ngọc quái gì thế này?

Nếu không phải hắn nhất thời mất đi nội lực, chắc chắn đã bóp c.h.ế.t nàng từ lâu rồi!

Nhưng Phong Thanh Thiển lại vô cùng nghiêm túc sửa sang lại y phục cho hắn. Sau đó, nàng cười rạng rỡ:

“Vương gia, nào, ta có thứ tốt cho ngươi đây.”

Vừa nói, nàng lấy từ trong lòng ra một bình sứ, đổ ra một viên thuốc trắng nhỏ cỡ hạt đậu, đưa tới bên môi hắn:

“Nào, ngoan ngoãn ăn đi, đỡ để sau này ngươi tìm được ta rồi lại g.i.ế.c ta.”

Dung Thiên Trần: “…”

Hắn thực sự có suy nghĩ này.

“Ngươi nghĩ rằng bổn vương sẽ ăn thứ ngươi đưa sao?” Giọng nói tràn đầy trào phúng.

Phong Thanh Thiển cười nhạt, không chút do dự nhét thẳng viên thuốc vào miệng hắn.

Ngay khi Dung Thiên Trần định nhổ ra, nàng nở nụ cười gian tà, cúi xuống thì thầm bên môi hắn:

“Vương gia, ngươi không muốn để ta đút cho ngươi bằng miệng đấy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàn Khố Vương Phi Muốn Trèo Tường

Số ký tự: 0