Hoàn Khố Vương Phi Muốn Trèo Tường
Thiệp mời
Đoàn Tử
2025-03-26 14:35:07
Vừa chuẩn bị quay về phòng, Phong Thanh Thiển rốt cuộc vẫn không thể về được.
Bởi vì tiểu biểu muội của nàng đã đến.
Phong Cổ Tín – phụ thân của Phong Thanh Thiển – có một muội muội, bà được gả vào Từ gia, một gia tộc thế gia. Tuy chỉ là thê tử của con trai thứ ba, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi nào.
Sau này, bà sinh được hai người con.
Một người là nhi tử, lớn hơn Phong Thanh Thiển một tuổi, năm nay đã mười tám.
Một người là nữ nhi, nhỏ hơn Phong Thanh Thiển hai tuổi, vẫn chưa đến tuổi cập kê.
Người đến hôm nay chính là nữ nhi ấy.
Phong gia vốn là một gia tộc võ tướng. Tổ phụ của Phong Thanh Thiển đã hy sinh trên chiến trường, còn tổ mẫu gần đây đã đi Giang Nam để thăm muội muội của bà, người hiện đang sinh sống ở đó.
Nếu Phong lão phu nhân còn ở nhà, bà nhất định sẽ che chở cho Phong Thanh Thiển, tuyệt đối không để Phong Cổ Tín trừng phạt nàng.
Bằng không, nếu bà tức giận, người bị đánh có khi lại chính là Phong Cổ Tín.
Cũng bởi vì lão tướng quân và Phong lão phu nhân trước đây tình cảm sâu đậm, trong phủ không có thiếp thất lung tung, nên Phong Cổ Tín và muội muội của ông quan hệ vô cùng tốt.
Phong Cổ Tín cũng kế thừa truyền thống ấy, cả đời chỉ có duy nhất một thê tử – mẫu thân của Phong Thanh Thiển.
Cũng vì vậy mà Phong Thanh Thiển là con một.
Chính vì chỉ có một nhi tử này, nên Phong Cổ Tín mỗi lần nghĩ đến chuyện nàng văn dở võ tệ liền đau đầu không thôi.
Nàng không thể đi theo con đường văn thần, cũng chẳng thể bước lên con đường võ tướng.
Đối với chuyện này, Phong Thanh Thiển chỉ có thể thầm gào thét trong lòng: Cha à, con mà đi làm quan là tội khi quân đó! A a a!
Nói xa một chút, cũng bởi vì hai nhà quan hệ tốt, nên Phong Thanh Thiển cùng biểu ca, biểu muội từ nhỏ đã chơi chung, tình cảm vô cùng thân thiết.
Vì vậy, khi nghe tin tiểu biểu muội sắp đến, nàng nhanh chóng chạy tới xem.
Tiểu biểu muội được dẫn vào phòng khách, lúc Phong Thanh Thiển bước vào, thấy nàng đi qua đi lại, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
“Kiều Kiều, ngươi làm gì mà căng thẳng thế? Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu!” Phong Thanh Thiển trêu chọc.
Từ Kiều Kiều lập tức đỏ mặt, hừ một tiếng:
“Biểu ca lúc nào cũng bắt nạt ta!”
Phong Thanh Thiển nhướng mày, cười như không cười:
“Ây da, tiểu Kiều Kiều của chúng ta là đang thẹn thùng sao?”
“Thẹn thùng thì sao nào?” Từ Kiều Kiều giậm chân, nghiêm túc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Biểu ca, ta tới đây là để nói chính sự!”
“Ừ ừ, nói đi, ta rửa tai lắng nghe đây!” Phong Thanh Thiển làm bộ nghiêm túc.
Từ Kiều Kiều trừng nàng một cái, sau đó lấy ra một tấm thiệp, nói:
“Mấy ngày nữa ta cập kê, ta đến đưa thiệp mời, ngươi nhất định phải đến!”
Nói xong, nàng đầy mong chờ nhìn Phong Thanh Thiển.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Phong Thanh Thiển nhếch môi cười, cố ý chọc ghẹo:
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Không đi ta liền… liền…” Ấp úng nửa ngày vẫn không nghĩ ra lời uy h.i.ế.p thích hợp, Từ Kiều Kiều bực bội hừ một tiếng:
“Không cho phép không đi!”
“Được rồi, được rồi, Từ đại tiểu thư đã lên tiếng, ai dám không đi chứ?” Phong Thanh Thiển cười tà, ánh mắt lấp lánh trêu ghẹo.
Từ Kiều Kiều hừ hai tiếng, tỏ vẻ hài lòng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Vậy mới ngoan!”
Phong Thanh Thiển nhìn cô, không nhịn được xoa xoa đầu:
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi có muốn ở lại ăn cơm không?”
Từ Kiều Kiều do dự một chút, sau đó lắc đầu:
“Không, ta về trước đây.”
“Được, ta tiễn ngươi.”
Từ Kiều Kiều cười ngọt ngào:
“Vậy làm phiền biểu ca rồi.”
Tiễn xong Từ Kiều Kiều, Phong Thanh Thiển mới trở về sân, nhưng vừa bước vào, nàng liền đối diện với tám đôi mắt đang lấp lánh tò mò.
Không khí có chút kỳ lạ.
Thược Dược, người quyến rũ nhất trong đám, nhìn nàng một cái, cười như không cười:
“Công tử, tiểu biểu muội đi rồi sao?”
“Ừ, đi rồi. Sao vậy?” Phong Thanh Thiển không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bốn người Thược Dược, Mẫu Đơn, Hoa Nhài, Nguyệt Quý liếc mắt nhìn nhau, sau đó che miệng bật cười.
Bởi vì tiểu biểu muội của nàng đã đến.
Phong Cổ Tín – phụ thân của Phong Thanh Thiển – có một muội muội, bà được gả vào Từ gia, một gia tộc thế gia. Tuy chỉ là thê tử của con trai thứ ba, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi nào.
Sau này, bà sinh được hai người con.
Một người là nhi tử, lớn hơn Phong Thanh Thiển một tuổi, năm nay đã mười tám.
Một người là nữ nhi, nhỏ hơn Phong Thanh Thiển hai tuổi, vẫn chưa đến tuổi cập kê.
Người đến hôm nay chính là nữ nhi ấy.
Phong gia vốn là một gia tộc võ tướng. Tổ phụ của Phong Thanh Thiển đã hy sinh trên chiến trường, còn tổ mẫu gần đây đã đi Giang Nam để thăm muội muội của bà, người hiện đang sinh sống ở đó.
Nếu Phong lão phu nhân còn ở nhà, bà nhất định sẽ che chở cho Phong Thanh Thiển, tuyệt đối không để Phong Cổ Tín trừng phạt nàng.
Bằng không, nếu bà tức giận, người bị đánh có khi lại chính là Phong Cổ Tín.
Cũng bởi vì lão tướng quân và Phong lão phu nhân trước đây tình cảm sâu đậm, trong phủ không có thiếp thất lung tung, nên Phong Cổ Tín và muội muội của ông quan hệ vô cùng tốt.
Phong Cổ Tín cũng kế thừa truyền thống ấy, cả đời chỉ có duy nhất một thê tử – mẫu thân của Phong Thanh Thiển.
Cũng vì vậy mà Phong Thanh Thiển là con một.
Chính vì chỉ có một nhi tử này, nên Phong Cổ Tín mỗi lần nghĩ đến chuyện nàng văn dở võ tệ liền đau đầu không thôi.
Nàng không thể đi theo con đường văn thần, cũng chẳng thể bước lên con đường võ tướng.
Đối với chuyện này, Phong Thanh Thiển chỉ có thể thầm gào thét trong lòng: Cha à, con mà đi làm quan là tội khi quân đó! A a a!
Nói xa một chút, cũng bởi vì hai nhà quan hệ tốt, nên Phong Thanh Thiển cùng biểu ca, biểu muội từ nhỏ đã chơi chung, tình cảm vô cùng thân thiết.
Vì vậy, khi nghe tin tiểu biểu muội sắp đến, nàng nhanh chóng chạy tới xem.
Tiểu biểu muội được dẫn vào phòng khách, lúc Phong Thanh Thiển bước vào, thấy nàng đi qua đi lại, dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
“Kiều Kiều, ngươi làm gì mà căng thẳng thế? Ta đâu có ăn thịt ngươi đâu!” Phong Thanh Thiển trêu chọc.
Từ Kiều Kiều lập tức đỏ mặt, hừ một tiếng:
“Biểu ca lúc nào cũng bắt nạt ta!”
Phong Thanh Thiển nhướng mày, cười như không cười:
“Ây da, tiểu Kiều Kiều của chúng ta là đang thẹn thùng sao?”
“Thẹn thùng thì sao nào?” Từ Kiều Kiều giậm chân, nghiêm túc nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Biểu ca, ta tới đây là để nói chính sự!”
“Ừ ừ, nói đi, ta rửa tai lắng nghe đây!” Phong Thanh Thiển làm bộ nghiêm túc.
Từ Kiều Kiều trừng nàng một cái, sau đó lấy ra một tấm thiệp, nói:
“Mấy ngày nữa ta cập kê, ta đến đưa thiệp mời, ngươi nhất định phải đến!”
Nói xong, nàng đầy mong chờ nhìn Phong Thanh Thiển.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Phong Thanh Thiển nhếch môi cười, cố ý chọc ghẹo:
“Nếu ta không đi thì sao?”
“Không đi ta liền… liền…” Ấp úng nửa ngày vẫn không nghĩ ra lời uy h.i.ế.p thích hợp, Từ Kiều Kiều bực bội hừ một tiếng:
“Không cho phép không đi!”
“Được rồi, được rồi, Từ đại tiểu thư đã lên tiếng, ai dám không đi chứ?” Phong Thanh Thiển cười tà, ánh mắt lấp lánh trêu ghẹo.
Từ Kiều Kiều hừ hai tiếng, tỏ vẻ hài lòng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Vậy mới ngoan!”
Phong Thanh Thiển nhìn cô, không nhịn được xoa xoa đầu:
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, ngươi có muốn ở lại ăn cơm không?”
Từ Kiều Kiều do dự một chút, sau đó lắc đầu:
“Không, ta về trước đây.”
“Được, ta tiễn ngươi.”
Từ Kiều Kiều cười ngọt ngào:
“Vậy làm phiền biểu ca rồi.”
Tiễn xong Từ Kiều Kiều, Phong Thanh Thiển mới trở về sân, nhưng vừa bước vào, nàng liền đối diện với tám đôi mắt đang lấp lánh tò mò.
Không khí có chút kỳ lạ.
Thược Dược, người quyến rũ nhất trong đám, nhìn nàng một cái, cười như không cười:
“Công tử, tiểu biểu muội đi rồi sao?”
“Ừ, đi rồi. Sao vậy?” Phong Thanh Thiển không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bốn người Thược Dược, Mẫu Đơn, Hoa Nhài, Nguyệt Quý liếc mắt nhìn nhau, sau đó che miệng bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro