Chương 9
Tiểu Sưu
2025-03-10 20:03:39
Lục Vân Hạc hơi nhíu mày, chỉ tay vào cánh cửa vẫn đang mở toang.
"Ra ngoài."
Giang Cảnh Ngọc vẫn không cam lòng, học theo ta hôm trước định ôm lấy tay Lục Vân Hạc.
Nhưng còn chưa chạm tới gấu áo hắn, đã bị ánh mắt sắc lạnh dọa cho sợ, vội vàng kéo váy chạy khỏi phòng.
Trước khi đi, nàng vẫn không quên lễ độ mà khép cửa lại.
Thiên Cơ Các rất nhanh gửi tới ngày lành đã chọn.
Giang Cảnh Ngọc chọn một ngày không gần không xa, mùng sáu tháng ba sau ba tháng nữa.
"Ngọc nhi, với tình cảnh hiện tại, nên sớm thành thân thì tốt hơn."
"Những năm qua, vì thân thế của con, nương và phụ thân luôn thấp thỏm không yên."
"Lục Vân Hạc tuy là La Sát, nhưng hắn lại là cận thần được hoàng thượng sủng ái, quyền thế ngút trời. Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ con một đời an ổn."
Giang Cảnh Ngọc vừa cười vừa chải tóc:
"Nương, đừng vội, nữ nhi và Lục lang còn chưa đủ quen thuộc.
"Vẫn nên ở bên hắn một thời gian nữa thì tốt hơn. Hơn nữa, nữ nhi thật lòng muốn cùng hắn sống qua ngày."
Phu nhân Giang nắm lấy tay Giang Cảnh Ngọc, ánh mắt đầy yêu thương.
"Tâm tư của con, nương sao lại không biết? Chỉ là con bé tai tinh kia còn ở trong kinh, lòng nương lúc nào cũng bất an.
"Năm xưa các chủ đã nói, nếu nó ở cùng một chỗ với con, ắt sẽ hại con!
"Ban đầu đáng lẽ nên g.i.ế.c nó đi cho xong, nhưng các chủ lại tính ra rằng, con mang số tai họa, chỉ có nó thay con chịu khổ, chắn tai ương, con mới được một đời bình an.
"Vậy mà con lại mềm lòng để nó thay mình, ai ngờ nó lại dính dáng đến Lục Vân Hạc, còn gây ra lắm phiền phức."
Ta ngồi xổm dưới cửa sổ, nhai cọng cỏ đuôi chó.
Trước nay ta luôn cảm thấy Giang Tiêu không đủ tàn nhẫn, không rõ ta rốt cuộc giống ai, thì ra Giang phu nhân mới là kẻ quyết đoán.
"Nương, sao lại gọi là phiền phức? Muội muội còn phải thay con chịu khổ chắn họa. Hãy để muội muội sống mấy ngày tốt đẹp đi!"
Giang Cảnh Ngọc vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nước.
Phu nhân Giang liếc quanh, sau đó ghé sát vào nàng, hạ giọng nói:
"Phía Lâu Vân Tước đã sắp xếp xong. Chờ con và Lục Vân Hạc ổn định, chúng ta sẽ đưa nó đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Một khi nó đã vào Lâu Vân Tước, dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể thoát ra.
"Các chủ đã nói, vạn ác dâm vi thủ, đây chính là cách tốt nhất để chắn tai họa cho con."
Giang Cảnh Ngọc cười càng thêm dịu dàng, dựa vào lòng Giang phu nhân.
"Cảm ơn nương đã yêu thương nữ nhi."
"Con là tâm can của nương, nương không thương con thì thương ai?"
...
Ta nhổ ra phần rễ cỏ đã nhai nát.
Phủi bụi trên người, lặng lẽ rời đi.
…
Vì lần trước bị Lục Vân Hạc mắng, Giang Cảnh Ngọc cho rằng ta lừa nàng.
Nàng bắt ta giả làm nàng đến tìm Lục Vân Hạc, muốn tận mắt xem chúng ta ở bên nhau như thế nào.
Ta uể oải ngồi trên nhuyễn tháp, vắt chéo chân, không chút kiêng dè.
"Chọn ngày nào?"
Lục Vân Hạc chẳng buồn ngẩng đầu.
"Ngày ở giữa."
"Được."
Hắn cúi đầu, ngòi bút sột soạt trên giấy. Ta tò mò ghé lại gần hỏi:
"Ngài vẽ gì vậy?"
Là một bộ hỷ phục.
"Cho nàng."
Cho ta?
Hừ, ta cười khẩy, bất ngờ ghé sát vào tai hắn, trêu chọc:
"Lục Vân Hạc, ngài vốn không thích ta, cần gì phải tỏ ra si tình như vậy?"
Lục Vân Hạc không đáp, tiếp tục vẽ những họa tiết trên ống tay áo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ta lại cúi sát hơn, từ mái nhà, Giang Cảnh Ngọc tức giận đến mức vươn thẳng cổ.
"Ra ngoài."
Giang Cảnh Ngọc vẫn không cam lòng, học theo ta hôm trước định ôm lấy tay Lục Vân Hạc.
Nhưng còn chưa chạm tới gấu áo hắn, đã bị ánh mắt sắc lạnh dọa cho sợ, vội vàng kéo váy chạy khỏi phòng.
Trước khi đi, nàng vẫn không quên lễ độ mà khép cửa lại.
Thiên Cơ Các rất nhanh gửi tới ngày lành đã chọn.
Giang Cảnh Ngọc chọn một ngày không gần không xa, mùng sáu tháng ba sau ba tháng nữa.
"Ngọc nhi, với tình cảnh hiện tại, nên sớm thành thân thì tốt hơn."
"Những năm qua, vì thân thế của con, nương và phụ thân luôn thấp thỏm không yên."
"Lục Vân Hạc tuy là La Sát, nhưng hắn lại là cận thần được hoàng thượng sủng ái, quyền thế ngút trời. Chỉ có hắn mới có thể bảo vệ con một đời an ổn."
Giang Cảnh Ngọc vừa cười vừa chải tóc:
"Nương, đừng vội, nữ nhi và Lục lang còn chưa đủ quen thuộc.
"Vẫn nên ở bên hắn một thời gian nữa thì tốt hơn. Hơn nữa, nữ nhi thật lòng muốn cùng hắn sống qua ngày."
Phu nhân Giang nắm lấy tay Giang Cảnh Ngọc, ánh mắt đầy yêu thương.
"Tâm tư của con, nương sao lại không biết? Chỉ là con bé tai tinh kia còn ở trong kinh, lòng nương lúc nào cũng bất an.
"Năm xưa các chủ đã nói, nếu nó ở cùng một chỗ với con, ắt sẽ hại con!
"Ban đầu đáng lẽ nên g.i.ế.c nó đi cho xong, nhưng các chủ lại tính ra rằng, con mang số tai họa, chỉ có nó thay con chịu khổ, chắn tai ương, con mới được một đời bình an.
"Vậy mà con lại mềm lòng để nó thay mình, ai ngờ nó lại dính dáng đến Lục Vân Hạc, còn gây ra lắm phiền phức."
Ta ngồi xổm dưới cửa sổ, nhai cọng cỏ đuôi chó.
Trước nay ta luôn cảm thấy Giang Tiêu không đủ tàn nhẫn, không rõ ta rốt cuộc giống ai, thì ra Giang phu nhân mới là kẻ quyết đoán.
"Nương, sao lại gọi là phiền phức? Muội muội còn phải thay con chịu khổ chắn họa. Hãy để muội muội sống mấy ngày tốt đẹp đi!"
Giang Cảnh Ngọc vẫn mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nước.
Phu nhân Giang liếc quanh, sau đó ghé sát vào nàng, hạ giọng nói:
"Phía Lâu Vân Tước đã sắp xếp xong. Chờ con và Lục Vân Hạc ổn định, chúng ta sẽ đưa nó đến đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Một khi nó đã vào Lâu Vân Tước, dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể thoát ra.
"Các chủ đã nói, vạn ác dâm vi thủ, đây chính là cách tốt nhất để chắn tai họa cho con."
Giang Cảnh Ngọc cười càng thêm dịu dàng, dựa vào lòng Giang phu nhân.
"Cảm ơn nương đã yêu thương nữ nhi."
"Con là tâm can của nương, nương không thương con thì thương ai?"
...
Ta nhổ ra phần rễ cỏ đã nhai nát.
Phủi bụi trên người, lặng lẽ rời đi.
…
Vì lần trước bị Lục Vân Hạc mắng, Giang Cảnh Ngọc cho rằng ta lừa nàng.
Nàng bắt ta giả làm nàng đến tìm Lục Vân Hạc, muốn tận mắt xem chúng ta ở bên nhau như thế nào.
Ta uể oải ngồi trên nhuyễn tháp, vắt chéo chân, không chút kiêng dè.
"Chọn ngày nào?"
Lục Vân Hạc chẳng buồn ngẩng đầu.
"Ngày ở giữa."
"Được."
Hắn cúi đầu, ngòi bút sột soạt trên giấy. Ta tò mò ghé lại gần hỏi:
"Ngài vẽ gì vậy?"
Là một bộ hỷ phục.
"Cho nàng."
Cho ta?
Hừ, ta cười khẩy, bất ngờ ghé sát vào tai hắn, trêu chọc:
"Lục Vân Hạc, ngài vốn không thích ta, cần gì phải tỏ ra si tình như vậy?"
Lục Vân Hạc không đáp, tiếp tục vẽ những họa tiết trên ống tay áo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ta lại cúi sát hơn, từ mái nhà, Giang Cảnh Ngọc tức giận đến mức vươn thẳng cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro